Kết thúc nửa ngày làm phụ giảng Hứa Quân Dao chào mọi người rồi ra về, nói là phụ giảng thực tế chỉ là ngồi đánh cờ với Đường Thanh Nguyên, rồi để học viên quan sát học tập.

Văn, thơ thì nàng không giúp được gì cả, Hứa Quân Dao không có tâm tư bay bổng.

Nàng đã chọn làm phụ giảng kỳ nghệ với lớp hoạ, kỹ năng vẽ của Hứa Quân Dao khiến cho mấy học viên há hốc miệng.

Ngay cả tiên sinh lớp họa cũng khen không ngớt, ông ấy nói nét vẽ của nàng nếu thêm một chút mềm mại nữa thì khỏi chê, sau này ông ấy sẽ giao luôn lớp này cho nàng.
Tới cửa Ly Sơn học viện, lúc đang đứng chờ xe ngựa tới thì bên cạnh nàng xuất hiện thêm một người.
“ Hứa công tử, lần hai gặp mặt.

Hứa công tử rất biết cách khiến người ta bất ngờ nhỉ?” Giang Thư Mặc cong môi, đôi mắt hồ ly đầy tìm tòi nhìn thẳng vào nàng.
Hứa Quân Dao hơi giật mình, nhìn y phục trên người hắn chắc hẳn là học viên của Ly Sơn học viện, vận xui của nàng đúng thật là không có gì để nói.

Tuỳ tiện vào sòng bài chơi một lần liền mù mờ gặp phải Giang Thư Mặc, nổi hứng chơi một ván cờ thì lại được làm phụ giảng cho học viện toàn nam nhân.
Hứa Quân Dao không tình nguyện chào hỏi.“ Giang công tử hữu lễ!”
“ Không nghĩ tới Hứa công tử lại là thiếu tiên sinh!”
“ Ta cũng không nghĩ tới một ngày sẽ làm thiếu tiên sinh của Giang công tử.”
“…..” Giang Thư Mặc bật cười, đúng là miệng lưỡi sắc bén.

Y như mèo hoang gặp ai cũng cắn.

“ Còn chưa thỉnh giáo qua kiến thức uyên thâm của công tử, không biết có vinh dự hôm khác mời Hứa công tử tới phủ không?”
“ Xin lỗi chúng ta không thân!” Hứa Quân Dao cười lấy lệ chân bước về phía trước.

Cũng không biết là tại sao Hứa Quân Dao không hề có thiện cảm với Giang Thư Mặc, cứ có cảm giác người này quá gian xảo, nhất là ánh mắt của hắn nhìn nàng y như tìm được một món đồ chơi thú vị vậy.

Chính bởi vì vậy trong lòng nàng sinh ra cảnh giác, nói chuyện với hắn cũng không hề khách khí.
Giang Thư Mặc đứng đó cười nhìn nàng tới tận khi nàng rời đi.
“ Thư Mặc nhìn cái gì vậy? Trông huynh có vẻ tâm trạng rất tốt, có chuyện gì vui sao kể ta nghe một chút đi!” Chương Ngự chính là tên nhiều chuyện, ra ngoài thấy Giang Thư Mặc liền theo ánh mắt hắn nhìn ra nhưng lại không nhìn thấy thứ gì cả, bá vai hắn hỏi chuyện.
“ Làm xong bài tập rồi?”
Nhắc tới bài tập Chương Ngự nháy mắt liền ỉu xìu, hắn thành công vào được học viện Ly Sơn nhưng khi vào rồi Chương Ngự mới biết thế nào là địa ngục nhân gian.

Với kẻ hay ăn chơi, ham vui như hắn bây giờ một ngày không phải là lên lớp thì chính là đọc sách, chép sách, làm bài.

Hắn sắp bị buộc chết rồi, muốn bỏ cuộc lại nghĩ tới ánh mắt sát thần của lão cha liền bỏ ngay ý định này.
Chương Ngự định nói thêm một câu với Giang Thư Mặc nhưng người đã đi từ lâu.

Lúc tìm tới Giang Thư Mặc đã hội tụ cùng với nhóm Trác Tư Hành, hắn tới liền nghe Giang Thư Mặc nói: “ Ta mới nhận được một tin tức về thiếu tiên sinh mới hứng thú nghe không?”
Quả nhiên như Giang Thư Mặc đoán, hắn vừa nói tới “nàng” tay đang lật sách của Từ Tu Kiệt khựng lại, rất nhanh khôi phục bình thường nhưng hắn vẫn nhận ra.

“ Là tin tức gì vậy? Ta cũng từng cho người tra nhưng lại chẳng tra gì được về vị thiếu tiên sinh này cả!” Có một học viên hứng thú hỏi.
Trác Tư Hành nhìn Giang Thư Mặc không rõ ý vị, theo sự hiểu biết của hắn về Giang Thư Mặc.

Giang Thư Mặc hẳn là sẽ không làm ra cái trò nói chuyện phiếm vô nghĩa như Chương Ngự đi.
Giang Thư Mặc.

“ Hôm trước ta có nghe, Thất vương gia đã đọc được đề thi và đáp án do thiếu tiên sinh đưa ra lần trước.

Thất vương rất có hứng thú và đang cho người tìm hiểu thông tin về Hứa thiếu tiên sinh, có ý chiêu mộ.”

“ Thật sao?” Chương Ngự mắt tròn mắt dẹp, ngây ngô nói: “ Cha ta cũng muốn mời hắn làm tiên sinh riêng cho ta!”
Mặt hắn nhăn thành một đoàn chọc mấy người có mặt bật cười ha hả, Giang Thư Mặc cũng cười, ánh mắt thì quét về phía bóng Từ Tu Kiệt đã đi xa, chưa tới một khắc sau Từ ngũ công tử xin phép trở về sớm.

Vậy là chứng minh được rồi, hắn đúng, Thời Quân Dao, Hứa An Chi, thiếu tiên sinh học viện Ly Sơn, vị Vương phi này của Thần vương đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
…………
Trên đường trở về Hứa Quân Dao nhận ra có gì không đúng lắm, trên đường nàng gặp mọi người đều mặc đồ trắng.

Còn có hàng buôn đều nhanh tay thu dọn hàng quán, về Từ phủ hỏi ra mới biết Hoàng hậu hoăng(chết).

Hứa Quân Dao giật mình dưới sự thúc giục của đại cữu mẫu nhanh chóng trở về Thần vương phủ.

Trong phủ cũng đã thay đổi một lượt, thu lại hết những thứ sặc sỡ, thị nữ nam đinh trong phủ cũng đã thay hết tang phục.

Hứa Quân Dao dặn dò qua loa, sau đó nhanh chóng thay đồ, quốc tang của Hoàng hậu, nàng không thể vắng mặt.
Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu đã chật kín người, nàng theo cung nữ hướng dẫn quỳ xuống làm lễ.

Lúc bái nàng đưa mắt tìm hình bóng của Mạc Ảnh Quân nhưng lại không thấy, theo lý mà nói hắn cũng phải ở đây chứ? Hứa Quân Dao không quá hiểu mấy nghi lễ liên quan tới cung cấm này cho lắm, nên chỉ đành đè nén nghi vấn của mình xuống.
Trong cung làm xong mọi lễ nghi, Hứa Quân Dao trở về Thần vương phủ đã tối muộn, tắm rửa ăn uống xong vẫn không gặp Mạc Ảnh Quân.

Hỏi Vũ Nương thì mới biết, hắn đã dặn dò hôm nay sẽ về muộn.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, hôm nay quá mệt mỏi vậy nên đặt lưng cái liền ngủ mất.

Nửa đêm Hứa Quân Dao bị lạnh mà tỉnh, nàng ngủ hay đạp chăn bình thường có Mạc Ảnh Quân thì hắn sẽ giúp nàng kéo chăn lại.

Hứa Quân Dao mò tay sang bên cạnh, giường niệm không có hơi ấm lại không cảm nhận được có hơi thở của hắn bên cạnh, ngay lập tức nàng tỉnh ngủ, Mạc Ảnh Quân không về.

Trong lòng ẩn ẩn đau cứ như báo hiệu với nàng đang có việc gì xảy ra vậy.
Nàng chống thân mình ngồi dậy, gọi ra bên ngoài: “ Miên Miên!”
Miên Miên đang buồn ngủ, gật gù nghe nàng gọi nhanh chóng chạy tới bên giường đáp: “ Dạ, Vương phi em đây!” Bình thường Vương gia ở đây thì Miên Miên không cần trực trong phòng, hôm nay Vương gia không ở nàng liền không cần ai nhắc nhở xếp giường nhỏ ở bên cạnh.
“ Vương gia chưa về sao?” Hứa Quân Dao hỏi.
“ Dạ, chưa ạ? Vương gia đang ở thư phòng, người có muốn em qua gọi Vương gia không?”
Giờ này còn ở thư phòng chắc là việc gấp lắm.

Hứa Quân Dao lắc đầu, vẫy tay kêu Miên Miên đi ngủ, nàng không buồn ngủ nữa nhưng nàng biết nếu mình còn ngồi như thế nha đầu này cũng sẽ không ngủ được, vậy nên cũng đặt mình nằm xuống.
“ Vương phi, người tỉnh ạ?”
Hứa Quân Dao vừa mơ mơ hồ hồ muốn nhắm mắt thì bên ngoài vang lên tiếng của Vũ Nương.

Bình thường giờ này cũng không phải là giờ Vũ Nương trực, hơn nữa nàng ta sẽ không tuỳ tiện gọi mình giờ này.

Trong lòng có chút mơ hồ lo lắng, Hứa Quân Dao lập tức ngồi dậy gọi Vũ Nương: “ Ta tỉnh rồi, có chuyện gì sao?”
“ Vương phi, bên thư phòng của Vương gia có chút tình huống đặc thù.

Người có thể qua xem Vương gia một chút không?”
Nửa canh giờ trước Vũ Nương bị Mạc Đông đánh thức, nhờ nàng gọi Vương phi qua thư phòng xem Vương gia.

Vũ Nương có hỏi qua, Mạc Đông chỉ nói ngày mai là ngày giỗ của Dung phi, hắn nói chuyện khá phức tạp không thể nói rõ.

Vũ Nương còn đang băn khoăn không biết thế nào, Vương phi đã ngủ cũng đâu thể đánh thức.

Nàng do do dự dự một lúc lâu, mới đi tới cửa phòng của Hứa Quân Dao, đứng bên ngoài hồi lâu thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong liền đoán Hứa Quân Dao tỉnh rồi, mới quyết đoán gọi vào trong.
Hứa Quân Dao giật mình, xuống giường còn không mặc thêm y phục chỉ khoác áo lông thú quấn chặt người mình rồi chạy ra ngoài.

Nếu không phải việc gấp chắc chắn Vũ Nương sẽ không gọi nàng vào nửa đêm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play