Thời Vân Triệt bên này thì đến nơi không nhanh như vậy, mất ba ngày đường mới tới nơi, mà tin thắng trận của của Mạc Phong Thành đã được truyền tới, tính hiếu thắng của thiếu niên sục sôi, Thời Vân Triệt trước tiên cho người của mình đi thăm dò trong thành trước, sau khi biết được đại khái tình hình trong thành liền bắt đầu lên kế hoạch.
“ Trong thành có hơn hai vạn binh mã, chúng ta chỉ có một vạn hai nghìn nếu trực tiếp đánh thì vẫn có cơ hội thắng, nhưng sẽ là chiến thắng thảm hại nhất.
Chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận để giảm thương vong!” Phó soái lên tiếng nhắc nhở Thời Vân Triệt.
Thời Vân Triệt nhướng mày suy tư, đang nghĩ làm thế nào để có thể thắng được khi mà mình thua tận gần một vạn quân? Hắn nhìn ra bên ngoài nơi những chiến lợi phẩm thu được từ tàn cuộc chiến.
Có áo giáp vũ khí và móng sắt bọc chân ngựa, hai mắt Thời Vân Triệt sáng lên, chụm đầu cùng các phó soái nói nhỏ.
Các vị phó soái nhìn nhau, họ chưa từng nghe tới cách này nhưng có thể thử, bởi vì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Ngay trong tối hôm đó, khi chủ soái của quân địch đang say sưa với ăn uống và ca múa, thì có quân báo…
“ Báo! Tướng quân, cánh đây hai dặm có một đoàn quân, quân ta tính toán bên kia có hơn năm vạn quân!”
Chủ soái vừa mới uống một ngụm rượu liền phun ra: “ Hơn năm vạn quân, chẳng lẽ quân của Mạc Ảnh Quân đang đi chuyển về đây sao? Đã tính chính xác chưa?”
“ Tướng quân không thể tính chính xác, vì tiếng quân đội đi chuyển vẫn còn văng vẳng rất xa!”
“ Chết tiệt mau đi tìm hiểu mau lên!”
Bên ngoài Thời Vân Triệt đã bố trí người chờ sẵn, khi thấy có người đi thăm dò liền lập tức diệt khẩu.
Thời Vân Triệt lấy được năm bộ quần áo, liền để người mình thay đổi và trà trộn vào.
Báo tin giả, lung lay lòng quân…
Đến đêm địch quốc tăng cường phòng bị nơi tường thành, vô thanh vô thức một đêm không biết như thế nào hơn trăm người trên tường thành chết trong yên lặng.
“ Đúng là ảnh vệ của Hoàng thất, nếu có thể huấn luyện ra nhiều người như thế thì không phải nắm chắc thiên hạ trong tay sao?” Thời Vân Triệt xoa xoa cằm trơn bóng không có râu của mình suy tư, Mạc Ảnh Quân cho hắn năm ảnh vệ, Hứa Quân Dao lại cho hắn một hộp bom thuốc mê.
Thời Vân Triệt đưa cho ảnh vệ chỉ có sáu viên, vậy mà có thể giết người không một tiếng động, còn có thể ngụy tạo như họ còn sống nữa.
Mãi tới khi thay ca quân địch mới phát hiện ra bất thường, quân địch sợ hãi cả đêm nơm nớp lo sợ không thể ngủ yên, cứ như vậy trằn trọc tới sáng.
“ Kế hoạch thứ hai như thế nào rồi?”
“ Đã tiến hành, chỉ chờ họ ăn sáng là có thể thành công!” Nói tới đây vị phó soái kia liền xấu hổ tới đỏ mặt, nếu không phải là lép vế về quân số thì họ cũng không cần dùng kế sách xấu hổ như vậy.
“ Vậy được rồi! Các vị phó soái vực dậy tinh thần huynh đệ chuẩn bị công thành!”
Giờ Ngọ vừa điểm trống vang lên, cờ hiệu của Mạc Gia quân cũng xuất hiện dưới thành Diễn Châu.
Thời Vân Triệt dơ cao kiếm trong tay, hô lớn: “ Mạc Gia quân ở đây, người trong thành còn không mau mở cửa thành chào đón, nếu các ngươi dơ tay đầu hàng thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!”
Quân địch đương nhiên không chịu đầu hàng, hai bên bắt đâu cuộc chiến.
Bên Mạc Ảnh Quân vẫn chiếm thế thượng phong, cho tới một lúc không lâu sau đó, quân địch đột ngột đau bụng, cơn đau bụng quằn quại khiến họ không còn sức chiến đấu, toàn thân họ bủn rủn.
“ Có chuyện gì phía dưới….aaa…ngươi..ngươi là ai?” Chủ soái quân địch vừa mới nói một câu liền bị một con dao bóng loáng kề lên cổ, hôm nay chủ soái không ăn sáng vậy nên không hề bị như những người dưới kia.
Ông ta liền hiểu ra nhưng còn chưa kịp nói thì….
“ Ta là người đến giết ngươi!” Một dao dứt khoát, máu bắn lên mặt của Hàn Vũ, nhưng Hàn Vũ không thèm để tâm, cầm kiếm chém lấy thủ cấp* của chủ soái, ném xuống bên dưới: “ Chủ soái của các ngươi đã bị hạ còn không đưa tay chịu chói!”
Ngoài việc đưa tay chịu trói thì quân địch có thể làm gì cơn đau đớn quần quại dưới bụng, khiến họ không còn suy nghĩ được gì cả tay chân bủn rủn, họ chẳng thể được họ chẳng thể cầm kiếm lên để chiến đấu được.
Trận chiến kết thúc quân địch thua thảm bại, địch quốc thương vong vô số, bên Thời Vân Triệt lại chẳng thương vong lấy một người, chỉ có hơn 20 người bị thương.
Đây sẽ là một trận chiến kết thúc chóng vánh nhất, thậm chí nhiều năm sau này cũng chẳng có ai câu chuyện về trận chiến này kể lại cho con cháu cả, trận chiến này ngay cả bên Mạc gia quân cũng thấy xấu hổ vì cách mà họ chiến thắng.
Mạc gia quân đã quyết ngậm chặt miệng tuyệt đối sẽ không để cách thức họ chiến thắng lộ ra ngoài, nếu không thì mặt mũi còn đâu nữa, sẽ bị các huynh đệ khác cười chê mất.
Họ không vì chuyện này mà không tin phục Thời Vân Triệt, họ biết Thời Vân Triệt đã cố hết sức rồi, chuyện vui vẻ nhất là họ vẫn chưa phải chia tay thêm vị bằng hữu nào.
Ngay sau đó cùng một cách thức, Thời Vân Triệt lại có chiến thắng thứ hai.
Kế sách của Thời Vân Triệt là Đem tất cả áo giáp binh khí buộc lên ngựa, mỗi một bộ binh khoác thêm một giáp, tạo lên tiếng ầm ầm khiến quân địch tưởng nhầm họ là một đoàn quân lớn, Sau đó lợi dụng sơ hở đột nhập vào thanh tìm kiếm cơ hội bỏ độc vào giếng nước, độc này là khi họ chuẩn bị lên đường Hứa Quân Dao đã đưa cho Thời Vân Triệt, Hứa Quân Dao biết Mạc Ảnh Quân là chính nhân quân tử nên hắn sẽ không dùng thủ đoạn tiểu nhân này.
Nàng chỉ còn cách gửi gắm vào đại ca nàng, độc này không gây chết người chỉ khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn, đau bụng quần quại tay chân bủn rủn không có sức lực và trong khoảng thời gian một canh giờ sẽ biến mất như không có gì.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Thời Vân Triệt sẽ không dùng đến hạ sách này, Thời Vân Triệt cũng rất xấu hổ nhưng vì quốc gia, vì huynh đệ một chút này có đáng gì.
Có danh quân tử cho cam mà huynh đệ không còn, quốc gia thương vong thì để làm gì chứ? Thời Vân Triệt đang thầm cảm ơn vì muội muội hắn biết nhìn xa trông rộng, đã lập đại công giúp hắn rồi.
Thời Vân Triệt suy tư nhìn thành trọng yếu Tô Châu, Vĩnh Xương và Xương Hà, ba vị trí mà ba nhánh quân điều đang không biết làm như thế nào? Nhánh quân đi theo Mạc Ảnh Quân thì không quá lo lắng vì họ có đủ người, nhưng Mạc Phong Thành và Thời Vân Triệt lại không dễ dàng như thế.
Ngay lúc Thời Vân Triệt đang đau đầu thì có một người đã đến tìm hắn…
“ Thời Công tử, bộ tộc Chân Lạp và Tây Lương cộng lại có 10 vạn binh mã, nếu như Thời công tử đồng ý điều kiện của ta, ta cùng huynh trưởng sẽ giao ra binh mã này cho ngươi giả cứu Mạc Hi!” Tây Lương là một nước nhỏ thậm chí chỉ bằng một thành của Mạc Hi, lần này họ là nơi duy nhất không tham chiến, nhưng người trước mặt lại nói có thể giao binh mã cho hắn?
Đây không phải là tưới nước ngay lúc cây chuẩn bị héo khô sao? Nhưng ở đời làm gì có chuyện gì mà không có lý do, miếng bánh từ trên trời rơi xuống cũng chẳng dễ ăn như thế.
“ Giang công tử, chưa nói đến việc vì sao công tử ở đây, Mạc Hi cũng là nhà của huynh đệ công tử! Cứu nhà của mình còn cần điều kiện sao?”
*Lời của tác giả: Cảm ơn các bạn có tên nick, cảm ơn đã vote cho mình.
Gửi tặng các bạn 5 chương này nhé.
Xin lũi vì tới trễ.
Các nàng ơi comment sôi nổi lên, vote đi tui hứa sẽ chăm chỉ hơn
Trần Thị Minh Tâm
Triệu Lệ Dĩnh
Kiêuoanh200594 Nguyên
Ngốc Lỳ
Suri
(* thủ cấp: đầu)