Ban đầu Lão phu nhân yêu thương Tào Hạnh bao nhiêu bây giờ lại ghét bất nhiêu.

Tào Hạnh âm mưu leo lên giường Thời Cảnh, sau đó liền danh chính ngôn thuận mặc lời cấm cản leo lên vị trí thiếu phu nhân trong phủ.

Thời gian đầu còn ngoan ngoãn dần dà nàng ta bộc lộ bản tính, kiêu căng dựa vào Thời Cảnh sủng ái không coi ai ra gì, bây giờ mang thai càng làm cho cả nhà không yên.

Đến cả Lão phu nhân nàng ta cũng không để vào mắt.

Lão phu nhân muốn Thời Tịnh Kỳ giúp một chút để Thời Tốn có thể thuận lợi hơn ở quan trường, Lão phu nhân uyển chuyển nói nhà mẹ tốt thì Thời Tịnh Kỳ mới tốt được, còn nói nàng hãy dạy dỗ lại Tào Hạnh giúp bà.
“ Tào Hạnh không phải là người đưa vào phủ sao? Bây giờ còn muốn con làm gì, Đức hạnh của Thời Cảnh còn cần con nói sao? Nếu như cha cùng đệ con chịu cố gắng, thì Tam phòng kia có thể đè đầu chúng ta nhiều năm như vậy sao? Lão phu nhân không phải con không muốn giúp, mà con đã gả ra ngoài rồi, chuyện hậu viện con không nhúng tay được! Còn chuyện của phụ thân còn sẽ về nói với Vương gia một tiếng!”
Nói xong liền đi không quay đầu, nghĩ tới Thời Tịnh Kỳ lại tức giận.

Đáng ra nàng ta nên tìm hiểu kỹ hơn, tiện nhân Thời Quân Dao, ta không tin ngươi luôn may mắn.
“ Vương phi, Vương gia tới!” Tiểu nô tỳ vui mừng vào thông báo.
Thời Tịnh Kỳ nghe vậy chỉnh lại trạng thái nhanh chóng chạy ra, gần đây thấy được Mạc Phong Tức thật sự rất hiếm, hắn bận tối ngày, về cung ở thư phòng còn không cho bất kỳ ai làm phiền, hôm nay hắn chủ động tới làm Thời Tịnh Kỳ kinh hỷ.
“ Vương gia vạn an! Người tới làm thiếp vui mừng, người đâu mau chuẩn bị thức ăn! Vương gia chắc người gần đây rất vất vả, để thiếp xoa bóp giúp chàng!” Mạc Phong Tức không nói gì để mặc nàng kéo mình vào trong, đến lúc nàng ta xoay người, Mạc Phong Tức mới động tay kéo Thời Tịnh Kỳ vào lòng.
“ Vương gia…” Thời Tịnh Kỳ ngượng ngùng hô lên.

“ Gần đây Bản Vương bận rộn, Vương phi có ngoan không?”
“ Thiếp lúc nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi người hết!” Thời Tịnh Kỳ vuốt ve vạt áo của Mạc Phong Tức, hai mắt Long lanh nhìn hắn.
Mạc Phong Tức nhếch môi, bắt lấy tay nàng ta.

Mắt đối mắt, câu tiếp theo của hắn khiến Thời Tịnh Kỳ lạnh lẽo: “ Hôm nay nàng tới Thần Vương phủ!”
Hai người bao lâu mới ở gần, đang tình nồng hắn lại vòng vèo nhắc tới Hứa Quân Dao.

Thời Tịnh Kỳ bị tạt một gáo nước lạnh, tình ý trên mặt rút hết đi, biểu cảm có chút cứng nhắc.

“ Vương gia sao tự nhiên lại hỏi tới chuyện này!”
Mạc Phong Tức quan sát biểu cảm này của Thời Tịnh Kỳ, nhìn hồi lâu khiến Thời Tịnh Kỳ có chút chột dạ.

Thời Tịnh Kỳ không chịu nổi ánh mắt này nàng ta chủ động nói: “ Tiểu hoàng thẩm từ ngày tiểu hoàng thúc đi, vẫn luôn nhốt mình trong Thần Vương phủ không ra ngoài, người làm tỷ tỷ như thiếp trong lòng lo lắng! Hôm nay người mở cửa phủ thiếp mới mạo muội tới thăm.”
Mạc Phong Tức chăm chú lắng nghe Thời Tịnh Kỳ, khuôn mặt không có biểu cảm gì khác thường.

“ Vậy sao?”
“ Đúng vậy, hôm nay thiếp tới cũng may thân thể tiểu hoàng thẩm tất cả đều an khang! Không nói chuyện này nữa, cơm đã dọn lên rồi, thiếp bồi người….”
Thời Tịnh Kỳ lảng tránh muốn chuyển chủ đề, ngay lúc nàng ta muốn đứng dậy, Mạc Phong Tức nắm cổ tay nàng ta dùng lực đạo không hề nhỏ kéo nàng ta ngã xuống.

Tay còn lại Mạc Phong Tức nắm cằm Thời Tịnh Kỳ, ép Thời Tịnh Kỳ ngửa đầu nên đối diện với đôi mắt hắn.

“ Kỳ nhi, Bản Vương chỉ nói một lần, nàng nhớ cho kỹ! Bản Vương muốn gì, nàng hiểu rất rõ, bây giờ kế hoạch đang trong giai đoạn quan trọng, nàng tốt nhất đừng làm gì cản đường ta.

Nếu không có việc gì, thì ở yên một chỗ, quản gia cho tốt đừng ra ngoài tìm rắc rối cho ta.

Ân oán nữ nhi so với đại nghiệp của Bản Vương, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng tự cân nhắc cho tốt.”
Thời Tịnh Kỳ bị dọa, huyết sắc trên rút hết đi, tay chân lạnh toát.

Hắn muốn gì, đế vị hay là cả nữ nhân ở Thần Vương phủ kia? Nếu hắn nên làm Hoàng đế, hắn liệu có cướp nữ nhân kia lại không? Vòng qua vòng lại không phải muốn nhắc nhở nàng an phận sao?
“ Được rồi, đi dùng bữa tối! Hôm nay Bản Vương sẽ ở lại đây.” Mạc Phong Tức vuốt ve khuôn mặt nàng, hắn đang cười nhưng lại khiến Thời Tịnh Kỳ lạnh lẽo trong lòng.

………
Hứa Quân Dao vẫn ở trong phủ dưỡng bệnh, qua một tháng không có ai lấy thêm lý do gì làm phiền nàng nữa.

Bởi hiện tại trong thành đều đang trong trạng thái hỗn loạn, tin tức ở biên quan truyền về điều là thua trận, Trác Bác Hầu hay Nhị Vương gia đều thua thảm bại, đã liên tiếp lui về trấn thủ, chỉ có duy nhất Thần vương có tin chiến thắng.

Nhưng không biết cớ làm sao, phía Mạc Phong Nhiên đã năm lần bảy lượt gửi cầu chị viện, đều không thấy hồi đáp.

Mạc Ảnh Quân đã thu quân đang trên đường trở về kinh thành.
Mạc Đông ba ngày trước đã trở về Thần Vương phủ, phát hiện vấn đề không ổn liền ngay lập tức rời đi.

Hứa Quân Dao đã không nói chuyện Tiêu gia cho Mạc Đông, vì ngoại tổ phụ nàng có nói trong thư, ông không đem bí mật nói cho Mạc Ảnh Quân bởi vì hắn chưa từng tìm ông hỏi, bản thân Từ thái phó cũng không biết được bao nhiêu, ông lựa chọn im lặng bởi vì có một số chuyện nói ra vào thời điểm đó chưa chắc đã là giúp hắn mà còn có thể hại hắn.

Bây giờ Mạc Ảnh Quân đã có quyền lực của mình, Mạc Hi hiện tại ngay cả Hoàng đế cũng chẳng có khả năng đối đầu với hắn, nàng có thể lựa chọn nói cho hắn.

Chỉ là Từ thái phó mong Hứa Quân Dao nghĩ cho kỹ nên ở thời điểm nào đem bí mật này nói ra.
Hứa Quân Dao không hiểu được nhiều đạo nghĩa như ngoại tổ phụ nàng, Hứa Quân Dao chỉ nghĩ chiến tranh biên giới căng thẳng, nơi này là nơi Mạc Ảnh Quân lớn lên, cũng là nơi hắn đang xả thân bảo vệ.

Lúc này nếu nàng nói ra sẽ làm Mạc Ảnh Quân bị phân tâm, thậm chí có thể khiến hắn sụp đổ, Hứa Quân Dao muốn đợi biên quan bớt căng thẳng, đón hắn về nhà, sau đó mới đem chuyện này nói ra.

Đến lúc đó Mạc Ảnh Quân lựa chọn thế nào nàng cũng sẽ hết lòng ủng hộ, nàng sẽ đứng bên cạnh hắn.

Nhưng liệu Hứa Quân Dao có nghĩ tới, nếu biên quan thất thủ kẻ địch đánh vào kinh thành, Mạc Ảnh Quân không về kịp nàng sẽ ra sao?
Vũ Nương đứng tại cửa nhìn Mạc Đông rời đi, hồi lâu sau nàng mới quay đầu vào trong.

Nàng không gặp hắn, cùng không xuất hiện trước lúc hắn đi, chỉ âm thầm nói hai chữ: “ Bảo trọng!” Tình cảm niên thiếu đâu phải nói hết là hết.
“ Vũ tỷ tỷ, tỷ sao vậy!” Miên Miên quơ tay trước mặt Vũ Nương, chỉ cảm thấy Vũ Nương hôm nay rất lạ, nói chuyện với Miên Miên có một lát thôi đã ngẩn người tới ba lần rồi.
“ Không có gì! Muội vừa nói gì cơ?” Vũ Nương hồi hồn, như không có gì hỏi.
Miên Miên cũng không nghĩ nhiều liền lập tức nói: “ Ta nghĩ vẫn cảm thấy lạ, ta chưa từng đem bánh tới cho thị vệ, vậy mà mấy ngày nay họ cứ gặp ta lại cảm ơn! Thật tức giận rốt cuộc là ai đang bôi nhọ danh dự của ta như thế chứ.”
Vũ Nương dịu dàng cười: “ Cái này đâu phải là bôi nhọ gì chứ, Vương phủ của chúng ta lại không cấm nô tỳ và thị vệ qua lại, chỉ cần đúng quy củ là được!”
“ Tỷ nói gì vậy ta đâu có!”
“ Vậy thì cứ bỏ qua đi, đừng nghĩ tới là được.

Ngày mai ta sẽ gặp Mạc Xuyên để hắn thay muội giải thích là được…”
Xuân Hoà đứng một bên càng nghe càng chột dạ.

“ Vũ tỷ tỷ, Miên Miên tỷ tỷ có thể đứng tìm Mạc Xuyên thị vệ được không?”
“ Tại sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play