Người thần bí kia cũng chẳng ngần ngại kéo khăn che mặt xuống.

“ Ta đã tháo khăn che mặt, không biết đã đủ thành ý chưa?”
Nữ đế Nam Chiếu không biết người trước mặt, nhưng nàng ta đã nghe nói trong doanh địa của Hung nô có một nữ nhân trung nguyên, nữ nhân này không phải là người bình thường mà là phi tử của Hoàng đế Mạc Hi, không những thế bản đồ trong tay A Thác Nhĩ Kha và những kế hoạch gần đây đều từ người trước mặt này mà ra.
“ Nói đi ngươi có kế hoạch gì?”
“ Hiện tại chúng ta đã thua hoàn toàn nhưng chúng ta vẫn còn một quân bài tẩy, là trận chiến ở Bắc Nguyệt và Tấn Vương!”
“ Ý ngươi là…”
Giang Thi Hàm là người thông minh, Thái phó từng nói nếu như nàng ta không phải là nữ nhi chắc chắn sẽ là một tướng tài.

Nàng ta tính toán kỹ lưỡng, bởi nàng ta biết Hung nô không phải là đối thủ của Mạc Ảnh Quân, cho dù hai bên cộng lại cũng chỉ chống đỡ được vài ngày.

Nhưng vài ngày là đủ rồi, Tấn Vương ẩn nhẫn nhiều năm đến giờ mới có cơ hội trả thù, một đường đánh tới cha con Trác Bắc Hầu liên tiếp phải lui về 12 thành để phòng thủ, trên thực tế Hung nô, Nam Chiếu hay cả Bắc Nguyệt chỉ là mồi nhử.
Toàn bộ đội quân tinh nhuệ đã bí mật âm thầm đưa tới doanh trại của Tấn Vương, vậy nên Tấn Vương mới dễ dàng thắng nhiều như vậy.

Bây giờ chỉ cần cầm chân được Mạc Ảnh Quân ở đây, để nửa số quân tới hội họp với Bắc Nguyệt cùng Tấn Vương, đánh thẳng một đường dù Mạc Ảnh Quân có tài giỏi cỡ nào cũng không thể trong chốc lát chạy tới cứu viện.

Hiện giờ bước đầu kế hoạch đã thành công, ở giữa Miêu Sát Lâu chịu trách nhiệm phong tỏa tin tức, mọi tin tức điều không tới được tai Mạc Ảnh Quân.

Chỉ đợi Mạc Ảnh Quân về tới nửa đường, thì họ cũng đã tới được địa phận biên giới Phía Nam hội họp, đến lúc đó đợi Mạc Ảnh Quân phản ứng kịp thì chúng ta cũng đã vững vàng đánh tới Kinh Thành rồi.
Nghe tới đây trong lòng Nữ đế Nam Chiếu liền rung động, là quyền lực đó có ai mà không rung động cơ chứ.

Đã bị Mạc Hi đề đâu nhiều năm những bộ tộc nhỏ như họ sớm đã bất mãn, nếu kêu gọi cả những bộ tộc đó cũng là một lực lượng không nhỏ.

Mà như Giang Thi Hàm nói họ sẽ ký vào một hiệp ước đến lúc đó quyền lực chia đều, tuy hiệp ước này có chút mong manh nhưng ở thời điểm hiện tại nếu Nam Chiếu không tham gia.

Có hai trường hợp xảy ra, một là họ thắng sau này Nam chiếu sẽ khó sống hơn, tất cả những người ngang hàng lại đột nhiên cao hơn rất nhiều, đối với Nam Chiếu là xỉ nhục.

Nếu họ thua, Mạc Hi càng có cớ để sau này đè đầu cưỡi cổ bọn họ.
“ Kế hoạch ngươi đưa ra nghe có vẻ rất hay nhưng nói thì ai không nói được, Mạc Hi dễ thủ khó công, hơn nữa kể cả ngươi có chặn được tin tức đi chăng nữa, thì có thể chặn được Mạc Ảnh Quân bao lâu, so với bản vương không phải ngươi càng hiểu hắn hơn sao?”
Giang Thi Hàm cười lớn, nhìn thẳng vào mắt Nữ Đế Nam Chiếu nói: “ Mạc Hi dễ thủ khó công đó là khi các ngươi không thông thạo địa hình, còn Mạc Ảnh Quân chúng ta chỉ cần nắm điểm yếu của hắn trong tay, ngươi muốn giữ chân hắn bao lâu mà không được.”
Ngừng một lát nàng ta nói tiếp: “ Ta biết trong lòng Vương gia còn lo lắng, nhưng xin hãy yên tâm.

Ký vào hiệp ước chia đều quyền lực khi đạt được đó, tất cả họ đều phải đưa ra vật quan trọng để làm tin cho đối phương! Vậy nên không cần lo lắng hiệp ước không có giá trị, ta chỉ hỏi một câu Nam Chiếu Vương, ngươi chấp nhận đời này mãi làm con kiến bé nhỏ mặc đời dẫm đạp sao?”

Thần Vương phủ.
“ Vương Phi, Thất Vương phi không phát hiện ra sơ hở đã cùng các vị phu nhân rời đi rồi!” Miên Miên lạnh lẹ vui vẻ kể hết chuyện xảy ra ở sảnh đường cho Hứa Quân Dao biết, còn khoa tay múa chân làm lại động tác, làm Hứa Quân Dao mệt mỏi cũng phải ha ha cười.
Hứa Quân Dao hiện tại yếu ớt nằm trên giường đưa tay dí trán Miên Miên, so với trạng thái ban nãy hoàn toàn khác biệt.

Bởi người ban nãy xuất hiện trước mặt mọi người vốn không phải là nàng, Hứa Quân Dao vốn định để La thần y cho mình uống thuốc để cầm hơi cố một chút thời gian để qua mặt Thời Tịnh Kỳ nhưng thân thể này của nàng quá yếu ớt.

Vốn không thể nào chống cự quá lâu, ngay lúc nàng còn đang đau đầu suy nghĩ biện pháp thì Đông Ca xuất hiện, Đông Ca là một nữ ảnh vệ hiếm hoi bên cạnh Mạc Ảnh Quân.
Từ khi Hứa Quân Dao mang thai, Đông Ca đã được Mạc Ảnh Quân bí mật giao cho nhiệm vụ.

Nhiệm vụ là Đông Ca phải học cách đi đứng, phong thái, giọng nói và trở thành bản sao của nàng.

Mạc Ảnh Quân biết có một ngày nàng nhất định phải ra mặt, muốn dấu kĩ việc nàng mang thai chỉ còn cách này.

Đông Ca có vóc dáng gần như tương đối với Hứa Quân Dao, thêm một thời gian rèn luyện, so với Hứa Quân Dao là một chín một mười.

Nếu không phải là cực kỳ thân cận thì có khi ngay cả Miên Miên cũng nhận nhầm chủ.
“ Đông Ca vất vả cho ngươi rồi! Có muốn phần thưởng nào không?” Hứa Quân Dao yếu ớt nói, nhìn khuôn mặt lẫn thân hình giống mình như tạc, cảm thán cổ đại đúng là có rất nhiều điều thần kỳ.
“ Đông Ca không giám tranh công, chỉ tại mặt nạ da người này tác dụng quá kém, chỉ có thể kéo dài hơn một canh giờ, vậy nên cũng không thể giúp đỡ Vương phi quá lâu!” “Hứa Quân Dao” giả đưa tay kéo lớp mặt nạ xuống, mặt nạ da người vốn đã khó làm, gương mặt kiểu như Hứa Quân Dao lại càng khó làm, tìm một tấm da thích hợp đã mất rất nhiều thời gian rồi.

Keo dính trên đó chỉ có thể duy trì được nhiều nhất là hai canh giờ, còn tùy vào người đeo nữa.

Đông Ca đã rất cố gắng nhưng cũng chỉ duy trì được hơn một canh giờ, chứ không thì Đông Ca muốn thử vào cung để giúp Hứa Quân Dao gạt bỏ hiềm nghi.
“ Ngươi đã làm rất tốt rồi, Đông Ca nhờ ngươi thêm một việc! Chiều nay hãy giả dạng thành ta đến Thượng thư phủ, đưa bức thư này cho phụ thân ta! Nhờ ông ấy gửi tới Thanh Chương! Nhớ kỹ phải để người ta thấy rằng Hứa Quân Dao ta có ra ngoài!” Việc nó mật của Tiêu gia quá trọng đại, Hứa Quân Dao lo sợ không thôi, chỉ có thể hỏi ý kiến ngoại tổ phụ, Từ thái phó chắc chắn cũng biết không ít, còn vì sao không nói với hắn thì chưa chắc người sẽ nói với nàng.

Nên Hứa Quân Dao muốn nhân cơ hội này thăm dò ý tứ của Từ Thái phó với chuyện này.
“ Một bức thư khác, Vũ Nương giao cho Mạc Xuyên kêu hắn gửi tới cho Thanh Nguyên công tử của Học viện Ly Sơn!” Giao phó xong xuôi Hứa Quân Dao mới hỏi tới Mạc Thất.

“ Hồi bẩm Vương phi, nữ nhân kia là Xuân Hiên.

Xuân Hiên sợ bị Thất Vương phi phát hiện nên mới để đầu tóc bù xù còn bôi đen lên mặt nữa! Mạc Thất vì xấu hổ nên đã chạy mất rồi!”
Hứa Quân Dao nghĩ tới cảnh đó cũng cười rạng rỡ: “ Vậy đứa bé ở đâu mà ra!”
“ Vương phi, đứa bé là cháu của Lão nô! Nói ra cũng hổ thẹn, hôm nay tức nhi(Con Dâu) của Lão nô bị bệnh không có ai chăm sóc nên mới phải đem nó tới đây! Lão nô tự mình làm chủ xin Vương phi trách tội!” Tuy Diên ma ma được Hứa Quân Dao tin trọng, nhưng bà tự ý đem người vào phủ không báo cho nàng vẫn là tội, lúc người đưa tới Hứa Quân Dao vẫn còn đang ngủ, Diên ma ma vốn định đợi nàng tỉnh sẽ nói nhưng không ngờ lại nhiều chuyện như thế..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play