Điều thứ tư chủ động chăm sóc từ những thứ nhỏ nhặt nhất.

Sau khi kết thúc buổi quay chụp.

Dạ Phàm tiến lên lau mồ hôi trên trán anh, nhưng vì chênh lệch chiều cao nên phải hơi nhón chân mới có thể chạm đến trán hắn

Tần Viễn ban đầu hơi rụt người né tránh, Bình thường hắn không thân cận với ai như vậy. Lúc đóng phim thì khác, suy nghĩ và hành động như là nhân vật hắn sắm vai nên có thể làm ra hành động thân mật không ngại gì. Nhưng sau khi thoát vai Tần Viễn sẽ trở về nguyên bản lạnh lùng xa cách.

Thấy Tần Viễn nghiêng người Dạ Phàm cũng hơi rụt tay lại

"Anh thấy không thoải mái à? Đây không phải là việc mà trợ lý nên làm sao?"

Dạ Phàm không nhìn thấy được 1 chút không tự nhiên của hắn, cậu chỉ đơn thuần cho rằng Tần Viễn không thích việc làm này của cậu. Vì trong tiểu thuyết ngoài thụ chính Bạch Phong Tịch ra thì không có bất kì ai có thể tùy ý chạm vào Tần Viễn. Mà đó cũng là chuyện ở nửa sau bộ truyện.

Nhìn qua đôi mắt Dạ Phàm, Tần Viễn biết cậu đã hiểu lầm nét mặt của hắn thành phản cảm. Tần Viễn chủ động tiến lại nửa bước nhỏ, 2 người khoảng cách vốn đã gần nay còn được rút ngắn hơn nữa.

Dạ Phàm chỉ cần khẽ ngẩng đầu đã thấy cái cằm cương nghị cùng khuôn mặt có góc cạnh của Tần Viễn, đẹp đến mê người.

Mọi người xung quanh được chứng kiến cảnh 1 cánh tay non mềm lau mồ hôi cho Tần Viễn.

Cảnh tượng này sẽ đẹp biết bao nếu người nọ không có cái gu thời gian phang thời tiết như này

Dạ Phàm khẽ lắc đầu, Không được, không được, tỉnh táo lên cậu không được quên người này là nam phụ sau này sẽ yêu Bạch Phong Tịch đến mức ch.ế.t đi sống lại.

Nghĩ đến đây không hiểu vì sao động tác lau mồ hôi của Dạ Phàm dần mạnh hơn trong vô thức. Tần Viễn cảm thấy da mặt hơi rát nhưng Dạ Phàm lau qua 2 cái liền nghỉ tay, hắn cũng lười nói thêm.

Nếu đổi lại là người khác làm như vậy thì đã bị Tần Viễn trừng mắt rồi. Thế nhưng tạm thời hắn còn chưa nhận ra cảm xúc thật sự của bản thân đối với Dạ Phàm là gì. Còn không phải bởi vì, Tần ảnh đế hơn 25 tuổi đầu nhưng lại chưa có 1 mống kinh nghiệm yêu đương nào sao.:)))

Người sản xuất của cuốn tạp chí này họ Ngô, cô là 1 Phi Tần - 1 fan chính hiệu của Tần Viễn, cũng đu hắn được 1 năm rưỡi nhưng Bình thường ngại mặt mũi cũng chỉ lén lút theo dõi. Dù sao cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành cũng gần 40 tuổi rồi, thậm chí đã có 3 đứa con.

Set quay chụp ngày hôm nay cô có thể không có mặt cũng không xảy ra vấn đề gì. Không 1 ai biết được rằng lí do cô có mặt 1 phần là vì muốn tiếp xúc với idol ở khoảng cách gần, phần còn lại là vì tin đồn đang râm ran trên mạng mấy ngày gần đây.

Điểm cô thấy kì quái là, fan của Tần Viễn đều biết hắn chỉ có 1 trợ lý, trước giờ cũng không đổi qua người nào. Nhưng hôm nay người đi chung với Tần Viễn có vẻ là 1 người khác.

Ngô Mạn liên tục dùng ánh mắt phán xét âm thầm quan sát hành động của Dạ Phàm và Tần Viễn.

Dạ Phàm nhận lấy áo Tần Viễn đột nhiên rùng mình.

___

Đầu tiên là giữ áo khoác và đồ dùng cá nhân cho Tần Viễn, thế nhưng cậu ta dám lén lút nhìn xem màn hình điện thoại à _ Thật ra Dạ Phàm chỉ tiện ngó qua xem giờ giấc 1 chút vì tay nào cậu cũng có đồ, không tiện lấy di động của mình ra.

Sau đó là lấy nước cho Tần Viễn uống, thế nhưng lại lấy nước lạnh, còn đưa ngay lúc người ta đang trang điểm?_ Không phải là do Dạ Phàm không tinh tế mà vì Bình thường cậu chỉ luôn thấy Tần Viễn không uống cà phê đen thì sẽ uống nước lạnh nên theo bản năng sẽ mua nước lạnh cho hắn uống.

Còn có, Tần Viễn là người không thích bị người khác vô cớ chạm vào thậm chí người này còn không phải trợ lý tiểu Vương hay người đại diện Tống Thần.

Ngô Mạn vô thức bỏ qua giả thuyết là người yêu hay gì đó, còn không phải bởi vì bộ quần áo cậu đang mặc sao? Nhìn từ xa không khác gì con giun đất già đang bò lúc nhúc, nếu thực sự là người yêu chắc cô sẽ đi đầu xuống đất đấy.

(Đợi ngày chị tự vả:))))

Cô đang tập trung quan sát thì bị vỗ vai 1 cái. Ngô Mạn giật mình tằng hắng 2 tiếng che giấu đi sự thất thố của mình

"Giám đốc, đạo diễn có việc cần tìm chị đấy"

"Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay"

Lúc này cô mới tiếc nuối khẽ nhìn thêm 1 lần rồi mới rời đi.

Sau khi xong việc Dạ Phàm được hưởng ké hào quang của Tần Viễn mà được ăn cơm ở nơi khá sang trọng và đắt đỏ. Tần Viễn vờ như quay đầu nhưng thực chất là lén nhìn vòng eo nhỏ như con kiến của Dạ Phàm. Chủ yếu vẫn là phải vỗ béo cậu, ốm như thế này không được đâu.

Trong lúc đợi nhân viên lên món Tần Viễn mới có cơ hội hỏi về chuyện xảy ra lúc nãy.

"Hồi nãy làm sao cậu có thể phát hiện ra tên phóng viên đang ở đó thế?"

Dạ Phàm không lập tức trả lời, vờ uống nước để lấy lại bình tĩnh, thực ra loại chuyện này không cần phải trả lời thật rõ ràng rành mạch.

"Hừm, có vẻ như tôi có giác quan thứ 6 khá tốt chăng?" Chính là đáp lại bằng 1 câu hỏi mơ hồ.

Kế hoạch của Tần Viễn là muốn làm căng bụng Dạ Phàm thế nhưng cậu thực sự là ăn không nổi sau khi nghe hệ thống thông báo tin tức Thụ chính ở tương lai đã chính thức trùng sinh tại thời điểm này.

Dạ Phàm cố gắng nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết. Nếu không lầm thì thời điểm Bạch Phong Tịch của tương lai trọng sinh đến là ở trên 1 chiếc du thuyền nơi diễn ra đám cưới của bạch nguyệt quang của công chính Lâm Hạc Hiên. Cậu ta vì cứu Lâm Hạc Hiên mà bị trúng đạn, lúc cậu ta mở mắt ra thì đã không còn là Bạch Phong Tịch trước kia nữa.

Lúc này trên bờ biển Main cảnh sắc tuyệt đẹp về đêm được bao bọc trong lớp ánh đèn dát vàng là 1 chiếc du thuyền sang trọng. Đây là nơi tổ chức tiệc cưới của Nghiêm Tường, ánh trăng sáng mà Lâm Hạc Hiên nhớ mãi không quên.

Thế nhưng một nơi đáng lẽ ra phải đầy không khí vui vẻ nhộn nhịp lúc này lại chỉ nghe thấy những tiếng hoảng loạn la hét.

Trong 1 căn phòng riêng, Bạch Phong Tịch mặt mày tái nhợt, 2 mắt nhắm nghiền được 1 người đàn ông lớn tuổi khám bệnh. Xong xuôi, ông kéo cao cái chăn để giữ ấm cho cậu.

Lâm Hạc Hiên thấy vậy mới tiến lại gần, trên mặt hiện lên chút lo lắng hiếm thấy.

"Cậu ấy sao rồi bác sĩ"

"Ở đây không đầy đủ trang thiết bị nên tôi chỉ có thể sơ cứu đơn giản. Nhưng Tổn thương khá nghiêm trọng, tôi nghĩ vẫn nên sớm đưa cậu ấy đến bệnh viện gần nhất"

Sau khi nói những điều cần lưu ý bác sĩ mới rời đi, lúc này mới thâý được trước cửa phòng có đến 3 vệ sĩ đứng canh phòng cẩn mật.

Lâm Hạc Hiên quan sát gương mặt tái nhợt như tờ giấy của người nọ đến mức thất thần. Y không nghĩ lúc bản thân bị kẻ thù tấn công lại thấy được bóng lưng nhỏ bé ấy che chắn trước mặt mình.

Cốc cốc...

"Ông chủ, cậu Nghiêm tìm anh.."

Là tiếng của vệ sĩ canh gác

"Để cậu ấy vào!"

Nghiêm Tường trời sinh đã có sẵn ngoại hình rất tốt, làn da hồng hào mịn màng chỉ cần nhìn cũng đủ khiến phái nữ ghen tị. Tròng mắt đen và tròn, đôi mắt biết cười luôn cong cong lấp lánh ánh cười, đường nét và khả ái làm cậu trông trẻ hơn tuổi. Với ngoại hình này ai có thể nghĩ cậu ấy hiện tại đã 28 tuổi rồi đâu.

Mà đôi mắt cười đó hiện tại đang cụp xuống, có chút buồn bã.

"Thực xin lỗi, là lỗi của tớ khi không kiểm tra kĩ danh sách khách mời, cho nên mới gây ra cớ sự như vậy...."

Đầu cậu cúi gằm xuống, 2 bàn tay xoắn xuýt đan vào nhau.

Lâm Hạc Hiên đương nhiên là không nhìn nổi, vốn muốn ôm cậu 1 cái nhưng lại thoáng nhìn thấy 1 nam nhân cao ráo đang khoanh tay đứng trước cửa động tác liền đổi thành vỗ lên vai cậu

"Không phải lỗi của cậu, chuyện này chắc đã làm cậu hoảng sợ lắm"

2 người mãi trò chuyện nên không để ý thấy mí mắt người nằm trên giường hơi rung rinh nhẹ.

Mãi đến khi 2 người ra khỏi phòng trả lại không gian yên lặng nơi đây thì người vốn đang phải bất tỉnh lại bất ngờ mở mắt. Ánh mắt này rất tỉnh táo và tinh anh, không hề giống người vừa tỉnh dậy sau cơn đau chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play