Cố Uyển thấy anh cười thì bản thân cũng cong đôi mắt lên . Trước kia, lúc Tần Chí Quân chưa biết thì vẫn không cảm giác được. Bây giờ lúc cô nói ra chuyện mình kiếm tiền mua quần áo cho anh, bỗng nhiên cô lại cảm nhận được ý nghĩa của việc anh từng nói có thể kiếm tiền để cô tiêu đã là một cảm giác hạnh phúc rồi. Nếu đổi chuyện đó lên cô thì cũng y như vậy. Dường như việc trao đi còn khiến cô cảm thấy vui sướng và hạnh phúc hơn được nhận lấy.
Tần Chí Quân đi rất nhanh. Tuy là thời gian nghỉ ngơi, nhưng lúc anh rời khỏi khu đóng quân là nửa đêm, chưa hề chào hỏi Chu Văn Binh hay Chu Dương, cũng không rề rà lâu bên ngoài.
Cố Uyển mua bữa sáng để anh vừa đi vừa ăn. Cô ra trạm xe bus cùng với anh, bước tới đưa tay lên lấy một nhành cỏ dại xuống từ sau vai áo anh, nói với điệu nửa ngọt ngào, nửa oán trách:” anh cứ nói em khờ, anh cũng có tốt hơn ai đâu? Tự giày vò mình hơn nửa đêm để làm cái gì chứ?"
"Cậu ngốc lấy một bé ngốc. Chúng ta xứng đôi biết bao!" Anh nuốt sữa đậu nành trong miệng, cười đáp lại cô.
Cố Uyển bảo anh là đồ dẻo miệng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT