"Cái loại người gì thế này!" Tần Hiểu Muội tức giận đến mức trừng mắt với bóng lưng bỏ đi của Triệu Quyên thật lâu. Lòng cô ấy nói cũng may mà người này không vào nhà họ. Đợi mẹ cô ấy về rồi cô ấy phải nói việc này cho bà ấy nghe mới được. Để xem sau này khi lấy vợ cho anh hai, anh ba, mẹ có 'mắt nhắm mắt mở nữa không.
Triệu Quyên giận dữ quay về Tam Gia Vịnh, môi mím môi, khuôn mặt kéo căng cả ra. Cô ta có dạng mặt dài, ngũ quan vốn dĩ cũng không xuất chúng, khung xương lại lớn. Lúc cô ta cười thì khuôn mặt nhu hòa hơn chút, tăng thêm được mấy phần ngọt ngào, nhưng mặt cô ta mà bè ra thì biến thành mặt lừa ngay.
Bình thường, Triệu Quyên chú trọng trang phục nhất, cũng biết biểu cảm thế nào thì xinh đẹp nhất rất am hiểu việc 'đẹp khoe xấu che'. Nhưng hôm nay cô ta ở nhà họ Tần thấy giận quá. Cô ta nghểnh mặt tới xem mắt hai lần vốn tưởng sẽ cứu vãn được mối hôn sự này, dè đâu hai lần đều chịu nhục nhã. Tất nhiên bấy giờ cô ta chẳng cười nổi nữa rồi.
Bên phải của thôn Tam Gia Vịnh có con sông nhỏ, mấy người phụ nữ đi nhổ thức ăn xong ra bờ sông rửa thì bắt gặp Triệu Quyên sầm mặt đi qua, bèn bĩu môi.
Đợi Triệu Quyên đi xa rồi đã có người bắt đầu châm chọc: "Trong nhà chỉ có ba phòng trát bùn thôi, tôi thấy mấy bộ quần áo mẹ cô ta mặc còn đầy mụn vá. Mọi người bảo xem ngày nào cô ta cũng ăn mặc ào vậy mà không xấu hổ à?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT