Tần Chí Quân nhanh chóng về nhà ngày ba tháng mười hai, về đến nhà cũng đã chập tối, Cố Uyển chạy ra mở cửa, theo sau là một đám người.
Thường thì giờ này là lúc Tần Đại Hữu dọn hàng về nhà, ông ấy cưng chiều đám trẻ nhỏ, trên đường về không quên mua cho ba đứa nhỏ đồ ăn, vì vậy lần nào cũng tầm giờ này ba đứa nhỏ đều đi theo sau người lớn để chào ông nội.Sau tiếng gọi, Tần Chí Quân đã ôm cô vào lòng: “Anh về rồi đây.”
Dù sao trong nhà cũng còn rất nhiều người, ba đứa con mũm mĩm còn đang ngẩng đầu nhìn, Tần Chí Quân đang ôm chặt Cố Uyển khẽ buông tay, ngồi xuống dang rộng vòng tay nở một nụ cười: “Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo, lại đây ba ôm nào.”Tần Chí Quân đi càng lâu, cảm giác nhớ nhưng càng khôn nguôi, nhưng dù nhớ mong đến đâu, cô cũng không dám lộ ra cho ba mẹ chồng thấy, lúc ngày người ngày đêm mong mỏi đã về rồi, cô không biết mình vui sướng đến nhường nào, những lo lắng nhớ nhung đó tiêu tan ngay lập tức, con tim đã vui trở lại.
“Anh Tần.”Tre nhỏ hay quên, lúc này ấn tượng về ba mình mơ hồ, đều ngẩng đầu nhìn lên Cố Uyển. Cố Uyển vuốt mái tóc mềm mại của Điềm Bảo, cười nói: “Là ba của mấy đứa đó, nhận ra không nào? Không phải Điềm Bảo thích ba lắm sao?”
Điềm Bảo nghe lời của Cố Uyển, suy nghĩ một hồi rồi lại nhìn chằm chằm vào Tần Chí Quân, Tần Chí Quân thở dài, cô gái nhỏ thương anh nhất còn không nhận ra anh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Điềm Bảo, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, anh thấy bàn tay mình quá thô ráp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT