Edit: Nananiwe
Lê Thương tiễn mọi người về xong thấy Nghiêm Qua vẫn đang trần truồng, thế là lên lầu tìm đồ dạy hắn mặc.
"Sau này đừng tùy tiện biến thành dạng thú được không?"
Nghiêm Qua mờ mịt nhìn anh.
Lê Thương cũng không ép, chỉ vươn tay sờ sờ tóc hắn: "Không hiểu cũng không sao, sau này học dần là được."
Đỉnh đầu Nghiêm Qua khẽ động cọ cọ lòng bàn tay Lê Thương.
Sau khi ăn tối xong, Lê Thương cảm thấy tinh thần mình mỏi mệt vô cùng, thật sự là không chịu nổi nữa. Anh định đi ngủ khi trời còn chưa tối hoàn toàn.
Nhưng mà trước khi đi ngủ anh vẫn còn việc phải làm, đó chính là quan sát thói quen ngủ của Nghiêm Qua.
Sau khi hai người cùng tắm xong thì Lê Thương mang Nghiêm Qua lên phòng dành cho khách ở trên lầu, đầu tiên hai người vẫn cùng nằm trên một chiếc giường.
Quả nhiên Nghiêm Qua cự tuyệt hành động này, hai người nằm chung một chỗ chẳng bao lâu hắn đã chủ động đứng dậy ra cửa, có vẻ lại định ngủ ngoài cửa như tối hôm qua.
Lê Thương thật sự không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng mà điều này cũng cho anh biết Nghiêm Qua không chịu ngủ cùng mình.
Thế là anh dứt khoát về phòng của mình.
Nếu mình ngủ trong phòng của mình thì Nghiêm Qua ở bên này sẽ không cần ra ngoài cửa ngủ nữa.
Anh mang Nghiêm Qua về lại giường đắp chăn cho hắn, sau khi nói một câu ngủ ngon thì quay người rời đi.
Nghiêm Qua nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Thương, đến khi anh đóng cửa lại thì hắn lập tức ngồi thẳng dậy vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân dần đi xa.
Hắn nghe thấy tiếng mở cửa của một căn phòng khác, sau đó nghe thấy Lê Thương nằm lên một chiếc giường khác.
Nghiêm Qua xuống giường chậm chạp mở cửa ra ngoài. Hắn đi đến trước cửa phòng Lê Thương, lay lay cánh cửa muốn mở nhưng phát hiện không thể nào mở ra được, cảm xúc lập tức trở nên nóng nảy.
Lê Thương có thói quen khóa cửa khi đi ngủ.
Anh mới nằm xuống giường chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy âm thanh ngoài cửa, dậy mở cửa thì thấy Nghiêm Qua đang đứng ở bên ngoài, nghĩ thầm chẳng lẽ Nghiêm Qua muốn ngủ trong phòng mình ư?
Đây là nơi riêng tư nhất của anh, bình thường thì anh không muốn người khác vào đây.
Sau đó Lê Thương lại nghĩ, đây là nơi anh ở nhiều nhất nên mùi hương cũng đậm nhất, Nghiêm Qua chịu ở đây có lẽ cũng là chuyện tốt.
Lê Thương để Nghiêm Qua vào trong, tuy nhiên điều kỳ lạ chính là cho dù khi vào Nghiêm Qua có theo sát anh thì sau khi hai người nằm chung trên một chiếc giường một lát sẽ chủ động ra ngoài cửa ngủ, nhất quyết không cho Lê Thương khóa cửa lại, coi bộ đã quyết định là mình sẽ ngủ ngoài cửa.
Qua mấy lần như vậy thì Lê Thương phát hiện ra quy luật.
Trong tiềm thức của Nghiêm Qua, mặc dù hắn không chịu ngủ cùng Lê Thương trên một chiếc giường nhưng đồng thời lại không muốn cách anh quá xa, sống chết muốn ngủ ngoài cửa phòng Lê Thương chứ không chịu ngủ một mình trong căn phòng khác.
Lê Thương hết cách với hắn, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý.
Anh mang chăn gối sang phòng sách bên cạnh. Phòng sách có trải thảm, trừ hai giá sách khá lớn dựa tường thì căn phòng này không có đồ dùng gì cả.
Anh trải chăn xuống thảm của phòng sách và đặt gối đầu xuống.
Nghiêm Qua ở bên cạnh tò mò nhìn Lê Thương ôm chăn gối ra ra vào vào. Tới khi chuẩn bị xong hết đồ thì Lê Thương kéo hắn tới ngủ ở một trong hai cái chăn.
Còn mình thì nằm ở một cái chăn bên cạnh cách đó không xa.
Lê Thương nghĩ như vậy chắc hẳn đã đáp ứng được nguyện vọng không muốn nằm gần mình nhưng cũng không thích cách mình quá xa của Nghiêm Qua rồi nhỉ?
Quả nhiên sau khi làm vậy thì Nghiêm Qua không sống chết đòi ngủ ngoài cửa phòng nữa.
Lê Thương nghiêng người quan sát Nghiêm Qua, mà Nghiêm Qua cũng đang nằm nghiêng quay mặt về phía anh nhìn anh.
Hai người chăm chú nhìn nhau một hồi, Lê Thương thấy ánh mắt thất thần của Nghiêm Qua mới nhớ ra mình chưa tắt đèn.
Sau khi anh dậy tắt đèn thì xung quanh trở nên tối đen. Anh quờ quạng về lại ổ chăn của mình, xem nhẹ cảm giác kỳ quái ban nãy và bắt đầu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Mà Nghiêm Qua thì tự động điều chỉnh thị giác, chẳng mấy chốc hắn đã nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.
m thanh xào xạc bên tai chính là tiếng gió thổi qua lá cây.
Hắn chăm chú nhìn Lê Thương ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy thế giới ồn ào trở nên yên lặng.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm quá rõ ràng, Lê Thương quay lưng về phía Nghiêm Qua nhưng lại lập tức cảm thấy sau lưng như có gai nhọn. Anh xoay người lại mở mắt ra nhìn Nghiêm Qua, hai mắt thích ứng với bóng tối một lát mới xem như nhìn thấy khuôn mặt hắn.
"Anh không ngủ à?" Lê Thương nhìn lính gác ở đối diện, tò mò hỏi.
"Wu~"
Thấy hắn biến thành người nhưng vẫn định nói chuyện bằng tiếng sói, Lê Thương cười khẽ một cái: "Trông anh có tinh thần như vậy hẳn là không muốn ngủ nhỉ? Hay là để tôi dạy anh nói chuyện nhé, được không Nghiêm Qua?"
"Wu" Nghiêm Qua than nhẹ một tiếng như đáp lại.
"Tới đây nào, ừm... đầu tiên học phát âm theo tôi nhé. Nào, há miệng ra nói a——"
"Wu u~"
"A—— Há miệng to ra như tôi này, a——"
Nghiêm Qua thấy vậy tò mò nhìn Lê Thương một lát, sau đó hắn chui ra khỏi ổ chăn của mình đến ngồi bên cạnh Lê Thương nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Lê Thương còn tưởng hắn muốn tới gần để quan sát xem phát âm thế nào nên anh ngồi thẳng dậy chỉ vào miệng mình như ban nãy: "Như thế này. Hay là bắt đầu từ tên của anh trước nhé, Ngh-iêm Qu-a, anh học được chưa? Có muốn thử nói tên của mình không? Nghiêm Qua?"
Nghiêm Qua cúi đầu, Lê Thương nhận ra có gì đó là lạ nên lập tức ngậm miệng lại, chống tay dậy hơi nhích người sang bên cạnh một chút.
Dường như Nghiêm Qua nhớ ra cái gì đó, hắn đột nhiên tiến lại gần giữ lấy cằm Lê Thương buộc anh há miệng ra. Bởi vì động tác của hắn quá thuần thục nên Lê Thương tạm thời há miệng ra không biết nên phản kháng thế nào.
Trong lúc Lê Thương tưởng là sẽ xảy ra chuyện gì đó thì thấy Nghiêm Qua nghiêm túc nhìn kỹ khoang miệng mình, thậm chí còn vươn tay chạm vào đầu lưỡi anh.
Động tác này, tư thế này...
Lê Thương nheo mắt lại, nhân lúc Nghiêm Qua buông lỏng tay lập tức giữ chặt cổ tay hắn, lật người một cái đã đè Nghiêm Qua dưới thân.
"Anh vừa làm gì vậy?" Giọng điệu không được tốt cho lắm.
Lính gác đột nhiên làm ra hành động như vậy với dẫn đường quả thực là không lịch sự chút nào.
Còn Nghiêm Qua thì lại mờ mịt nhìn Lê Thương, không rõ tại sao ban nãy người này còn hiền hòa như vậy mà chớp mắt một cái đã trở nên hung dữ.
"Wu~" Nghiêm Qua phát ra một tiếng vừa mềm vừa lộ ra ấm ức, đồng thời giơ tay lên rất cẩn thận sờ lên môi Lê Thương.
Lê Thương sửng sốt một lát lập tức hiểu được động tác vừa rồi của Nghiêm Qua có ý gì.
Có lẽ thấy mình mở miệng như vậy nên Nghiêm Qua mới tưởng miệng mình có vấn đề gì đó.
Cũng đúng thôi, hiện giờ Nghiêm Qua chỉ là một tên ngốc không biết gì cả, sao có thể có ý nghĩ đùa giỡn người khác được chứ.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Lê Thương cảm thấy đúng là dở khóc dở cười.
Trải qua chuyện ngoài ý muốn này, anh cũng không còn hứng thú tiếp tục dạy Nghiêm Qua nói chuyện nữa, với cả do thật sự buồn ngủ nên anh quyết định đêm nay tới đây thôi.
Lê Thương bỏ tay đang giữ chặt Nghiêm Qua ra, cũng không đè lên người hắn nữa.
"Được rồi tôi không sao, cả người đều khỏe mạnh. Anh mau ngủ đi, ngủ ngon."
Nghiêm Qua do dự nhìn miệng Lê Thương một lát, sau khi chắc chắn là anh không có vấn đề gì mới quay lại nằm xuống ổ chăn của mình.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Lê Thương trông có vẻ như không buồn ngủ.
Nửa đêm, Lê Thương bỗng nhiên tỉnh giấc.
Có lẽ do đi ngủ quá sớm nên bây giờ anh chẳng buồn ngủ chút nào.
Anh nằm im trong ổ chăn của mình một lát mới nhớ tới Nghiêm Qua, thế là nghiêng người sang nhìn.
Đúng là vẫn đang ngon giấc.
Nhìn chăm chú một lát, Lê Thương lặng lẽ dùng sợi tinh thần của mình tiếp cận Nghiêm Qua.
||||| Truyện đề cử:
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Làm chuyện này nhân lúc hắn ngủ chắc không sao đâu nhỉ?
Sợi tinh thần của anh tiến vào khu vực khống chế năm giác quan trong cơ thể Nghiêm Qua bắt đầu điều chỉnh khứu giác của hắn.
Anh muốn Nghiêm Qua bắt đầu chấp nhận mùi hương trên người mình.
Lúc đang ngủ là lúc con người thiếu cảnh giác nhất.
Anh muốn Nghiêm Qua quen thuộc với mùi hương của bản thân nhân lúc hắn ít cảnh giác nhất, đến một ngày sự tồn tại của mùi hương này trở thành đương nhiên thì việc trị liệu cho Nghiêm Qua có thể tiến hành lâu dài.
Ngay từ đầu anh chỉ hơi nới ra một chút, thấy Nghiêm Qua không có bất kỳ phản ứng gì nên anh lại tăng nồng độ của mùi hương cơ thể mình lên.
Tới khi thấy Nghiêm Qua có chút phản ứng thì Lê Thương lập tức ngừng lại, tạm thời khống chế ở nồng độ này là được rồi.
Làm xong thì thấy còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng, Lê Thương dứt khoát ngồi cạnh Nghiêm Qua bắt đầu khai thông tinh thần cho hắn.
Ba tiếng sau, tia nắng mặt trời bắt đầu xuất hiện ở chân trời.
Lê Thương cũng rời khỏi thế giới tinh thần của Nghiêm Qua.
Quả nhiên lần nào khai thông tinh thần cho Nghiêm Qua xong cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Chẳng mấy chốc anh đã cảm thấy choáng váng.
Lê Thương khó khăn về lại ổ chăn của mình, đầu óc quay cuồng rồi mất đi ý thức, cũng không biết ngất xỉu hay ngủ mất.
Tới khi Lê Thương mở mắt ra lần nữa thì đã qua nửa buổi sáng rồi.
Nghiêm Qua ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ngửi mùi hương trên người anh, khuôn mặt đôi khi sẽ lộ vẻ hoang mang nhưng lại không có dấu hiệu công kích.
Với Lê Thương mà nói thì đây là chuyện tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chẳng bao lâu Nghiêm Qua sẽ hoàn toàn chấp nhận mùi hương của anh.
Đã đến lúc vị dẫn đường đã qua đời kia của Nghiêm Qua rời khỏi cuộc sống của hắn, để hắn có thể sống cuộc sống thuộc về chính mình rồi.
Dậy rửa mặt thôi! Hôm nay lại là một ngày mới tốt lành.
Lê Thương vươn vai đi tới phòng bếp, phát hiện ăn theo khẩu vị thanh đạm của Nghiêm Qua nên hai ngày nay chưa ăn bữa cay nào.
Anh rất nhớ hương vị đồ cay, thế là lấy quả ớt xanh cất ở tầng cuối cùng của tủ lạnh ra.
Lê Thương rửa qua một chút rồi đặt ớt sang bên cạnh để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, không ngờ chưa gì đã nghe thấy tiếng hét thảm sau lưng.
Lê Thương quay đầu lại thấy trên mặt đất có một quả ớt đã gặm một nửa, tên đầu sỏ gây chuyện chính là Nghiêm Qua.
Lê Thương: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Orz, số lượt đọc tăng chậm quá, chẳng lẽ mọi người thật sự không thích đọc lính gác dẫn đường ư QAQ, nghĩ thấy mà buồn.