Bạch Thịnh nhấn vào bài viết chỉ đơn giản vì dù biết nội dung chẳng có gì hay ho nhưng lại không kiềm được nhấn mở.
Cậu ta nghĩ: mấy tít học tra nghịch tập thành học bá kiểu này đơn giản là tìm ra một "nhân vật chính" có thành tích học tập tiến bộ, tâng bốc cố gắng của người đó, tạo cho người đó mục tiêu to lớn, để đốc thúc các học sinh khác.
Vừa thấy thì biết là bài do nhà trường viết!
Với suy nghĩ khinh thường ấy, Bạch Thịnh mở nội dung bài viết lên, khi nhìn đến tên của "nhân vật chính" thì hơi sửng sốt, lập tức nổi lên hứng thú!
Không ngờ Bạch Kiều lại dính dáng đến mấy kiểu bài viết thế này?
Phần đầu tiên của bài viết là tâng bốc thành tích trâu bò của Bạch Kiều, vì không muốn đọc "lời hay ý đẹp" về Bạch Kiều nên Bạch Thịnh lướt qua phần đó, chỉ đọc phần suy đoán phía sau.
Suy đoán nhiều vô số.
Có người đoán Bạch Kiều thích một người bên lớp chọn, vì muốn cùng lớp với người mình thích nên mới cố gắng như vậy.
Có người nói anh bị cha mình răn dạy, đả thông hai mạch nhâm - đốc.
Còn có người suy nghĩ hoang đường rằng Bạch Kiều trước khi đi thi bị sét đánh nên mới có thành tích vượt trội như thế.
Nhìn thấy mấy suy đoán của bọn họ, Bạch Thịnh xì trong lòng một tiếng.
Chẳng lẽ thấy được Bạch Kiều dụ dỗ được Du Chiêu, sợ bị trả thù nên lời thật lòng cũng không dám nói ra?
Người khác sợ Bạch Kiều, cậu ta thì không!
Hôm nay cậu ta sẽ đảm đương chức vụ sứ giả của chính nghĩa, cuối cùng sau khi sắp xếp lại câu chữ thì bình luận ở dưới bài viết: Gian lận được điểm tốt thì làm gì có nguyên nhân sâu xa gì? Tôi còn tưởng thật sự có học tra nghịch tập, hóa ra là giật tít!
[……]
[……]
[Khứa lầu hai năm mươi là ai? Lại thêm quả chanh thành tinh nữa à?]
[Đúng thế còn gì, thi thì được điểm thấp, chỉ biết múa phím là giỏi, rõ ràng là ghen ăn tức ở!]
Bạch Thịnh:!!!
Cái gì? Cậu ta ghen tị với Bạch Kiều?
Cậu ra đường đường đứng ở hạng hai mươi chín toàn khối! Cậu ta cần gì phải ghen tị với tên Bạch Kiều ở hạng chót kia?!
Xem như lần này Bạch Kiều gian lận tiến bộ không ít cũng không có khả năng đạt được hạng cao như cậu ta! Cậu ta cần gì phải ghen tị?
Bạch Thịnh vô cùng tức giận, đính chính cho bản thân, sau khi đăng bình luận thì phát hiện có người trả lời mình.
[Cậu bạn gì đó vẫn nên xem lại thành tích của Bạch Kiều đi, gato cũng vô dụng!]
Bạch Thịnh:......
Xem thì xem, có xem cũng không tin!
Cậu ta nhanh chóng kéo về đầu bài viết, đọc đoạn "tâng bốc" kia, thời điểm nhìn thấy điểm số, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: "739?"
Bạch Thịnh nhíu mày.
Tổng điểm sau khi chia lớp không phải là 750 sao?
Bạch Kiều thi 739?
Điều này không thể!
Cậu ta gào lên trong lòng một tiếng, sốt ruột hoảng loạn đi tìm bài viết đăng điểm số của khối mười một, tìm cũng không cần tìm, xếp hạng nhất khối ban KHTN chính là Bạch Kiều!
Lòng Bạch Thịnh tan nát.
Cậu ta xem bình luận, ngoại trừ số ít ngươi nghi ngờ, đa phần toàn là tán thưởng Bạch Kiều hoặc giải thích thay anh!
Trường học thẩm tra việc Bạch Kiều gian lận không ra kết quả, ngược lại có rất nhiều bằng chứng cho thấy Bạch Kiều đã học tập rất chăm chỉ nên đạt được kết thúc có hậu.
Thế nhưng thật sự chỉ qua một tháng từ hạng chót có thể leo lên hạng nhất sao?
Có thế nào Bạch Thịnh cũng không tin.
Nhưng cậu ta không thể không tin.
Lỡ đâu là thật thì sao?
Lỡ đâu Bạch Kiều thi được hạng nhất thật, vậy địa vị của mình trong lòng ba sẽ ra sao?
Nếu ba từ bỏ mình thì phải thế nào? Nếu ba không thừa nhận mình thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Thịnh hoảng hốt không thôi, cậu ta nhảy từ trên giường xuống, lén lút chạy ra hành lang ký túc xá, gọi điện thoại cho Bạch Đường Nguyên.
Trong sự chờ đợi lo lắng của cậu ta, trong điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc......
Bạch Kiều một bên khác sau khi nhận được điểm số cũng gọi cho Cố Thi, dựa theo thời gian ở kiếp trước, mấy ngày nay Cố Thi bắt đầu nghi ngờ Bạch Đường Nguyên, anh muốn dùng điểm số này để tiêm cho Cố Thi một liều thuốc trấn an, để bà không cần kiêng dè.
Nhưng điện thoại không thể gọi được.
Bạch Kiều hiểu rõ trong lòng nên an tâm cúp điện thoại đi ngủ, khác biệt hoàn toàn với Bạch Thịnh mất ngủ cả đêm.
......
Sau khi công bố điểm số, Bạch Kiều trở nên nổi như cồn, gần như không ai không biết đến anh, ngay cả lúc anh đi mua bữa sáng cũng bị người ta cứ nhìn chằm chặp không tha.
Cũng may sau khi Du Chiêu ăn chùa gần một năm cũng tìm thấy được lương tâm, không để anh đi mua bữa sáng một mình nữa, hắn dùng khí thế người sống chớ đến gần khiến người hiếu kỳ với Bạch Kiều chỉ dám dừng ở giai đoạn "nhìn chằm chặp"!
Trên đường cầm bữa sáng về lớp học, Bạch Kiều thắc mắc hỏi: "Sao bữa nay cậu không ngủ?"
Du Chiêu nói: "Mấy món trước đó ăn ngán rồi."
Bạch Kiều: "......"
Thiếu gia lắm bệnh!
Trước kia lúc làm cảnh sát thực tập, anh đi mua bữa sáng cho người ở cục cảnh sát cả nữa năm cũng chẳng có ai ngán ngẩm đâu?
Bạch Kiều tức giận bất bình cắn một miếng bánh mì nướng hắn mua cho, ui...... Thật sự ngon hơn so với anh mua!
Trong mắt anh sáng lên, tiến lên hai bước chặn trước mặt Du Chiêu: "Mai cậu tới nữa chứ?"
Có Du Chiêu xếp hàng, không ai dám chen ngang đâu!
Du Chiêu đột nhiên nhìn thấy anh nịnh nọt tươi cười, không biết sao lại gật đầu, khi nhìn thấy anh cười rạng rỡ hơn, trong lòng đột nhiên xao động một cái.
Du Chiêu lập tức giật mình, lý trí quay trở lại, chân bước nhanh hơn.
"Ê này!" Bạch Kiều vội vàng đuổi theo: "Tự nhiên đi nhanh vậy làm gì?"
Hai người trở về phòng học, ở đó có hai nhóc gào khóc đòi ăn, một nhóc 1m85 và một nhóc ồn ào hơn cả con chim sáo!
Trịnh Mãn Ân vốn nên ở A14 không biết đã chui vào phòng học của A13 từ lúc nào, ngồi an vị trên chỗ của Bạch Kiều.
Thấy hai người trở về, Hà Kiêu nhẹ nhàng thở ra, bởi vì lúc bọn họ xuất hiện, Trịnh Mãn Ân lập tức di chuyển chiến tuyến, cầm lấy tay Bạch Kiều một cái: "Người anh em!"
"......"
"À không, lão đại, lần sau có thi xin hãy giúp đỡ em."
"Hả?"
Hà Kiêu mới rời khỏi chiến tuyến, nghe được lời ngu ngốc này không nhịn được đỡ trán: "Cậu ngu hả? Xếp phòng thi là xếp theo thành tích, cậu nghĩ lần sau cậu còn cùng phòng với cậu ấy được nữa sao?"
"......"
Trịnh Mãn Ân chớp mắt mấy cái: "Hình như có lý."
Bạch Kiều: "......"
Nhóc Trịnh rơi vào suy tư nhưng không buông tay Bạch Kiều ra.
Đôi mắt Du Chiêu rơi vào bàn tay ấy thì không thể dời tầm mắt được nữa.
Tay Bạch Kiều rất trắng, nếu so sánh với tay đen như than của Trịnh Mãn Ân, tay cũng anh không chỉ trắng hơn một tông, tay anh không lớn, bị hai tay nắm lấy chỉ nhìn thấy được mấy đốt ngón tay thon dài.
Nhìn thấy nó bị tay đen như than bọc lấy, Du Chiêu bất giác nhíu mày, có hơi khó chịu trong lòng.
Hắn đưa bữa sáng tới, chắn ngang giữa hai người.
Sự tồn tại của bữa sáng quá lớn, Trịnh Mãn Ân vô thức dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn anh Chiêu."
"......"
Bạch Kiều cũng không nhận ra chuyện gì bất thường, thu tay mình lại.
Lần đầu tiên Du Chiêu chú ý đến tay của anh, nước da tinh tế, ngón tay thon dài cùng với khớp xương rõ ràng, nếu nắm trong tay thì cảm giác chắc sẽ rất tốt.
"Bạch Kiều, em ra đây một chút."
"......"
Giọng của chủ nhiệm lớp ở trước cửa truyền vào, Bạch Kiều lập tức đáp lại, người bên cạnh cũng bừng tỉnh.
Du Chiêu nhận ra mình thất thần lần nữa, trong lòng không biết có tư vị gì, chỉ có thể đưa một phần đồ ăn sang người khác.
Hà Kiêu nghiêng người nhận lấy, nữa đùa nữa thật nói: "Tôi còn tưởng cậu quên mất tôi rồi chứ!"
"......"
Du Chiêu không nói chuyện, chở về chỗ ngồi của mình yên tĩnh ăn bữa sáng.
Hà Kiêu nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mấy vía của hắn, lại nhìn bóng dáng Bạch Kiều biến mất trước cửa phòng học, nhíu mày cười cười không rõ ý tứ.
Trong văn phòng, trải qua mấy ngày dài đấu tranh, chủ nhiệm hai lớp A1, A2 không đạt được kết quả gì chỉ có thể nhờ giáo viên Triệu mời Bạch Kiều đến hỏi ý.
Bọn họ chỉ chờ Bạch Kiều chọn một trong hai nhưng lại không ngờ được rằng Bạch Kiều không chọn ai cả.
"Không chuyển?" Triệu Lộ hơi kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"
Bạch Kiều không hiểu hỏi lại: "Nhất định phải chuyển lớp sao cô?"
"Vậy thì cũng không phải." Triệu Lộ nói: "Chỉ là thành tích bây giờ của em nếu muốn chuyển lớp khác thì có thể tự do chuyển lớp."
Bạch Kiều cười một cái, nói: "Cô Triệu, em không muốn chuyển đi, không khí học tập ở lớp chọn rất áp lực, không hợp với em, em thích nhẹ nhàng thoải mái......"
"Không khí áp lực? Đó là do các bạn học tập nghiêm túc." Cách Triệu Lộ một khoảng không xa, Trần Nhã Cầm vẫn luôn nghe lén không nhịn được lên tiếng: "Trường học phân học sinh giỏi vào A1 là để các bạn cạnh tranh với nhau, cùng nhau có tiến bộ, có áp lực mới có động lực, em chuyển đến A1 tuyệt đối không thiệt!"
Mặc dù bà vẫn luôn không thích Bạch Kiều, nhưng nghĩ đến học sinh ưu tú như thế là do mình dạy dỗ, bà rất muốn tiếp tục bồi dưỡng, với phương pháp dạy học của bà ở A1 chắc chắn có thể giúp Bạch Kiều.
Trần Nhã Cầm đột nhiên chen ngang vào cũng không làm Bạch Kiều xao động, anh khó hiểu nhìn giáo viên vật lý một cái: "Không phải nói chuyển lớp nào cũng được sao cô? A2 cũng được mà, sao nhất định phải là A1?"
"Tôi......" Trần Nhã Cầm cứng họng.
Bà không dạy vật lý bên A2!
Gần như bị bại lộ mục đích, mặt Trần Nhã Cầm có hơi tức giận, hừ một tiếng che giấu: "Tôi đã nói nhiều vậy rồi, em suy nghĩ cân nhắc cho kỹ đi, muốn vui vẻ nhất thời thay là tiền đồ cả đời."
Nói xong bà ôm giáo án ra ngoài.
Người đi rồi Bạch Kiều mới quay đầu cười với cô Triệu: "Cô Triệu, em không muốn chuyển lớp, ở lại A13 em cũng không lười biếng, nếu có vấn đề không hiểu thì em sẽ đi tìm giáo viên để hỏi."
Anh hoàn toàn không để "lời khuyên" của Trần Nhã Cầm trong lòng.
Triệu Lộ nhẹ nhàng thở phào trong lòng, nét mặt càng vui mừng hơn, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: "Không muốn chuyển thì không chuyển, giáo viên bên A1, A2 chắc vẫn sẽ tìm em, lời cô nói họ không tin, em tự mình đi nói với họ nhé."
Bạch Kiều dứt khoát nói: "Không thành vấn đề."
"Được, về lớp học đi."
Sau khi Bạch Kiều gật đầu xoay người rời đi, Triệu Lộ bỗng nhiên nói: "Đợi đã!"
"......?"
Bạch Kiều quay đầu nhìn cô dò hỏi.
Triệu Lộ muốn nói lại thôi, bỗng nhiên cô nghĩ đến bài viết bên trên diễn đàn hôm qua nhìn thấy, thăm dò: "Có phải em có người mình thích ở A13 không?"
Nếu không thì sao lại kiên quyết không chuyển lớp như thế?
"......"
Lúc này học sinh đến văn phòng giao bài tập: "!!!"
Người hỏi và người bị hỏi cũng đồng thời ngẩn người.
Thừa lúc cô trò hai bên giằng co, bạn học kia ra sức làm giảm đi sự tồn tại của mình, im hơi lặng tiếng ra khỏi văn phòng, sau đó dùng tốc độ thật nhanh chạy vào toilet, lấy điện thoại ra bình luận.
[Động trời, tôi ở trong văn phòng nghe được tin tức đáng tin, Bạch Kiều có người mình thích ở A13!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT