"Cậu muốn ở đây?" Du Chiêu hỏi.

Người ở hành lang lúc Du Chiêu đi lên cầu thang đã chui vào trong phòng ký túc xá của mình.

Nhưng diễn đàn bị chặn, đồng nghĩa với việc không thể nào hóng chung tin tức ngầm, người hiếu kỳ chỉ có thể phiêu lưu mạo hiểm nhìn lén nghe trộm.

Cuối hành lang ký túc xá, hai người đối mặt đứng đấy, một người nhàn nhã tựa vào tường, một người vẻ mặt không rõ ràng nhìn chằm chằm anh.

Sắc mặt Du Chiêu nhìn không được tốt.

Giang Trác ở ngay sát vách nhìn thấy sắc mặt của hắn như vậy, tỏ vẻ rất vừa lòng.

Ai mà không biết Du Chiêu từ trước bất ngờ ở trong trường chỉ có một mình, cái tên Bạch Kiều kia thật sự chi rằng giúp đỡ đánh nhau một lần, trong lớp ngồi cùng bàn là có thể được nước lấn tới, muốn ở cùng ký túc xá?

Hiện tại trong lớp không ai chịu ở chung với anh, đợi chút nữa sau khi tắt đèn, Bạch Kiều không có chỗ nào để đi nhất định rất thảm!

Giang Trác không dám nhìn trắng trợn, chỉ có thể dán lỗ tai lên cửa, chuẩn bị nghe Bạch Kiều phải tỏ vẻ đáng thương xin ở lại thế nào.

Nhưng cậu ta chỉ nghe được một câu vô cùng bất đắc dĩ: "Không có chỗ ở mà, cậu không ngửi thấy mùi gì sao?"

Cửa phòng ký túc xá khác dù đã bị đóng lại, nhưng mùi sầu riêng đã lan tỏa toàn bộ hành lang.

Bạch Kiều bị mùi dọa chạy ra ngoài!

Du Chiêu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm anh một lúc, nói: "Tôi không ghét sầu riêng."

Bạch Kiều: "...... Vậy tôi......"

"Cũng không ăn."

"......"

Nói chuyện xong, Du Chiêu đã lấy chìa khóa ra, tiến lên mở cửa chống trộm của ký túc xá.

Hắn không nói gì, sau khi vào cũng không khóa cửa, Bạch Kiều tự giác kéo theo vali nhỏ của mình đi vào và đóng cửa lại.

Giang Trác nãy giờ vẫn ghé tai vào cửa đã đẩy mạnh cửa ra, cửa sát vách đã đóng lại.

"......" mặt đau.

Làm sao cậu ta cũng không hiểu nổi, nhiều tật xấu của Du Chiêu sau khi gặp Bạch Kiều cứ như biến mất hết!

Bạch Kiều có gì tốt? Đáng để Du Chiêu đối xử đặt biệt như thế!

Dù lúc còn ở A7 cậu ta cũng không ưa Bạch Kiều lắm, nhưng cũng chỉ giữ thái độ không liên quan gì đến nhau, nhưng sau khi chia lớp, cậu ta luôn bị mất mặt trước Bạch Kiều, cứ như anh đột nhiên cách xa mình một khoảng cách lớn.

Rõ ràng ngoại trừ điều kiện gia đình, không có một điểm nào Bạch Kiều mạnh hơn cậu ta!

Cậu ta tức giận đạp thùng rác cạnh cửa, bạn cùng phòng lập tức nổi giận: "Giang Trác, mày bị điên à?"

"Tao......"

Giang Trác muốn phản bác, nhìn thấy người nói chuyện là người ngồi trước cậu ta một bàn, đột nhiên nghĩ đến ban ngày khi cậu ta chất vấn Bạch Kiều gian lận, trước bàn có ánh mắt căm ghét nhìn về phía cậu ta, lập tức câm như hến, không nói ra khỏi miệng điều gì.

Cậu ta hừ một tiếng, trong lòng tràn đầy bực tức đi rửa mặt.

Phòng ký túc xá sát vách, Bạch Kiều sửa sang xong giường của mình, đang lấy ra từ trong vali vật dụng hằng ngày của mình, bỗng nhiên phát hiện phía sau có ánh mắt đang nhìn, cậu quay đầu qua...... Du Chiêu đang cúi đầu chơi điện thoại.

"......"

Anh nhạy cảm quá sao ta?

Nghi ngờ một lúc, anh tìm đề tài nói chuyện: "Hà Kiêu...... Không ở cùng phòng ký túc xá với cậu hả?"

Du Chiêu nói: "Cậu ta không ở trọ trong trường."

"...... À."

Bạch Kiều đem đồ dùng hằng ngày để lên bồn rửa tay, luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

Dù Du Chiêu dễ thương cho anh vào như vậy rất kỳ lạ, nhưng anh không có dại dột mà đi hỏi, lỡ đâu Du Chiêu lạnh lùng nói "không ở thì cút" thì phải làm sao?

Vậy thì anh rất lỗ vốn!

Vì để tối nay anh có thể bình yên ở lại ký túc xá một đêm, Bạch Kiều quyết định không hỏi gì hết.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, dùng tốc độ nhanh nhất bò lên giường, sau khi tắt đèn, dùng tốc độ nhanh nhất chìm vào giấc ngủ.

Chờ Du Chiêu không nóng vội từ nhà vệ sinh bước ra, Bạch Kiều đã ngủ rất ngon.

Ừm, một giây đã ngủ là kỹ năng bảo mệnh anh đã luyện ra khi ngủ không đủ giấc trong khoảng thời gian dài!

Du Chiêu đứng trước giường của anh một lúc, thầm nghĩ: Đúng là không biết khách khí chút nào.

Sau khi tắt đèn thì ký túc xá tối om, chỉ có một cái đèn ngủ ngay nóc tủ quần áo, ánh sáng không lớn nhưng đủ để nhìn thấy rõ mặt người khác.

Tướng ngủ Bạch Kiều rất tốt, nằm quy củ, hai mắt nhắm lại, lông mi dày cứ như đã kẻ mắt, ánh sáng hắt lên khuôn mặt, để lại một bóng mờ ở phía trên.

Môi anh hơi nhếch lên lúc hít thở, hơi thở đều đều.

Ở trong ký túc xá bây giờ so với Du Chiêu ở lúc trước chỉ là có thêm một người mà thôi, ngoại trừ trước khi tắt đèn trò chuyện đôi ba câu, hai người bọn họ chẳng có giao lưu gì với nhau.

Nhưng có một người tồn tại, có thêm hơi thở của một người, cũng khiến cho Du Chiêu cảm thấy trước sau có khác biệt.

Du Chiêu bây giờ cũng không hiểu, loại cảm giác này gọi là an tâm.

Nhưng hắn ngủ rất ngon, khi bị đồng hồ sinh học đánh thức vẫn thấy kỳ lạ, vậy mà hắn còn thể ngủ dễ dàng như thế, ngay cả mộng mị cũng không có.

Sáng ngày hôm sau, người trong ký túc xá ở "thông báo" của trường học làm cho bừng tỉnh.

"Thông báo phê bình, tối hôm qua hội học sinh nhận được báo cáo, lớp 11A3 ban KHTN có người ác ý phá hoại môi trường ký túc xá, gây quấy nhiễu nghiêm trọng giờ nghỉ ngơi của các khu ký túc xá khác, trừ của lớp 5 điểm."

......

......

Tiết tự học buổi sáng đột nhiên bị giáo viên chủ nhiệm chiếm dụng.

Triệu Lộ vẫn có bộ dáng thân thiết dễ gần, cô ngồi trên bục giảng, không biết đang lật xem cái gì trong tay, lật một lúc rồi bắt gọi tên: "Chu Cần, Dương Trường Hưng, Từ Xán...... Thích ăn sầu riêng phải không?"

Tổ ba người trong ký túc xá bây giờ bị réo tên đã hối hận đến xanh ruột.

Bọn họ làm sao nghĩ đến người của hội học sinh sẽ nhúng tay vào chứ!

Lúc trước ở ký túc xá có người đánh nhau, báo lên hội học sinh cũng chỉ bị phê bình cảnh cáo, bọn họ chỉ mua trái sầu riêng, sao lại bị phê bình toàn trường vậy!

Bị gọi tên nên bọn họ không thể không đứng lên.

Từng người cúi đầu nhận sai, Triệu Lộ nhìn họ một chút, không mặn không nhạt nói: "Ra ngoài hành lang đứng, tôi có mua bà trái sầu riêng, mỗi người một trái."

"......"

"Phụt."

Trong lớp học đã có người không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ngày thứ hai lớp mười một sau khi chia lớp, A13 ban KHTN xuất hiện hiện tượng lạ, ba học sinh bị phạt ôm lấy sầu riêng, điều kỳ lạ hơn nữa là, có người chụp hình đăng bài, lần này mới vài giây đã được duyệt!

Hóa ra chỉ có bài viết về Bạch Kiều mới bị chặn lại?

Bạch Kiều là con ruột của người kiểm duyệt hả!

Trong góc lớp học có nữ sinh đang thảo luận: "Nghe nói hôm qua Bạch Kiều ở chung ký túc xá với Du Chiêu đó!"

"Không thể nào? Không phải Du Chiêu ghét ở chung với người khác làm sao?"

"Biết chết liền...... Có điều hôm qua tui lướt diễn đàn thấy có cái bình luận đưa ra tin sốc lắm, cái vali hôm qua Du Chiêu kéo là của Bạch Kiều đó!"

"Hả? Du Chiêu kéo vali giúp Bạch Kiều?!"

"Hai người họ lúc trước có quen biết nhau hả?"

"......"

"......"

Tập thể lớp đồng thời quay đầu nhìn sau khi phát biểu này được đưa ra.

Vài giây sau.

"Má nó chứ! Sao tôi không nghĩ ra!"

Không quen thì sao lại nhập bọn đánh nhau?

Không quen thì sao lại ngồi cùng bàn? Đến cả Hà Kiêu cũng không ngồi cùng bàn với Du Chiêu đâu!

Sáng hôm sau hình như Bạch Kiều còn mua thuốc cho Du Chiêu nữa!

Nếu không quen thì sao biết Du Chiêu bị bệnh gì?

Cuối cùng còn ngủ cùng một phòng!

Cái này tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường đâu!

Mấy nữ sinh thảo luận với nhau, tự nhiên cảm thấy mình nhìn ra chân tướng, ánh mắt nhìn về Bạch Kiều đã thay đổi.

Lúc đầu còn tưởng đồng thau muốn làm kim cương, ai ngờ người ta là vương giả ẩn tàng!

Mà chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, đồng thau thăng cấp lên lên thành vương giả đại lão, đã toàn tâm toàn ý đâm đầu vào học tập.

Anh phải nhanh chóng học thuộc kiến thức lớp mười một lần nữa.

Bạch Kiều là loại người theo đuổi mục tiêu, không có điều gì có thể ngăn cản anh, anh vừa học thuộc những thứ trong sách vừa ghi chép, Du Chiêu úp mặt xuống bàn, nghe được toàn bộ âm thanh anh học thuộc lòng và tiếng bút sột soạt ma sát trên giấy.

Sau giờ tự học, một đám người chạy ra nhà ăn.

Bạch Kiều cũng chuẩn bị đi ăn cơm, liếc mắt nhìn người úp mặt xuống bàn, suy nghĩ một lúc cũng hỏi một câu: "Đi ăn sáng không?"

Du Chiêu đã quen với việc mười hai giờ trưa mới ăn sáng nên không thấy đói, anh hơi nghiêng đầu vùi vào khuỷu tay, lấy đó làm cự tuyệt.

Bạch Kiều: "......"

Đôi lúc anh cảm thấy động tác của Du Chiêu rất giống một con mèo.

Như bây giờ chẳng hạn, rất giống như một bé mèo bị quấy rầy giấc ngủ, dùng móng vuốt che mặt bày ra vẻ kháng cự.

...... Có chút đáng yêu.

Đây mới là bộ dáng mà thiếu niên nên có!

Bạch Kiều cười cười, đứng dậy bước ra cửa sau của lớp học.

Sau khi anh đi, Du Chiêu dựa theo thói quen chuẩn bị ngủ bù lại phát hiện, hôm qua ngủ đủ giấc nên hôm nay hắn không ngủ được.

......

Du Chiêu lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra, chuẩn bị chơi game, tin nhắn trong nhóm Wechat nhảy ra.

Lúc mới lên mười một có tạo nhóm, chỉ ba người, bình thường không nói chuyện gì, hắn cũng không tắt thông báo nhóm.

Dốc Lòng Thoát Giàu Làm Nghèo (Trịnh Mãn n): Rời giường kiếm ăn, thu hoạch được một bữa sáng [Hình ảnh]!

Dốc Lòng Thoát Giàu Làm Nghèo: Hai người tuyệt đối không nghĩ ra được là ai mua bữa sáng!

Giang Sơn Như Thử Đa Kiều* (Hà Kiêu): [Đầu Heo] [Đầu Heo].

* Giang sơn như thử đa kiều là một cậu trong bài thơ Thấm Viên Xuân. Tuyết của Mao Trạch Đông. Kiểu nghĩ là giang sơn mỹ lệ, xinh đẹp đồ á.

Dốc Lòng Thoát Giàu Làm Nghèo: chính là người anh em ngồi cũng bàn với anh Chiêu đó! Hào phóng vô cùng hahahaha!

Dốc Lòng Thoát Giàu Làm Nghèo: Hai người không biết cậu ấy mua tận ba phần đồ ăn, cơ thể nhỏ con như vậy, không nhìn ra lại ăn nhiều như thế!

Hà Kiêu:......

Mỗi ngày Trịnh Mãn n ngủ đến hết tiết tự học, trường học cảnh cáo nhiều lần cũng không thay đổi, buổi sáng ngủ dậy đi kiếm đồ ăn, chỉ có ngẫu nhiên dậy trước khi hết tiếc tự học mới mua được, không thì phải xếp hạng rất dài.

Ba người bọn họ không thích đám đông, cho nên không ai chịu đi mua đồ ăn sáng.

Sao Trịnh Mãn n lại gặp Bạch Kiều?

Nghĩ đến hôm qua Bạch Kiều mang đồ gì đến, Hà Kiêu nghiêng đầu nhìn Du Chiêu cách mình không xa, đột nhiên có một loại dự cảm.

Thấy Bạch Kiều mang ba phần đồ ăn sáng đến trước cửa lớp, dự cảm của anh thành sự thật.

Bạch Kiều điềm nhiên như không đem cháo hạt kê với bánh bao rạch mua để lên bàn Du Chiêu, Du Chiêu nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì Bạch Kiều ngắt lời hắn: "Không phải mua cho cậu ăn, là nuôi dạ dày của cậu."

"......"

"Cơ thể là của cậu, ăn hay không tùy cậu."

Hắn không ăn thì lấy cho mèo ăn, dù sao ở trường học cũng có rất nhiều mèo hoang.

Nói xong cũng không chờ Du Chiêu từ chối, Bạch Kiều đã đem một phần khác để lên bàn Hà Kiêu.

Hà Kiêu "được quan tâm mà lo sợ": "Còn có phần của tôi hả?"

Bạch Kiều cười một cái: "Tiện thể ấy mà, nếu cậu băn khoăn thì nhớ trả tôi tiền......"

Anh ngừng nói.

Bạch Kiều nhìn Hà Kiêu một cái, lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải.

Anh hình như...... Mới nghe được giọng con gái?!

[…]

Editor: Xém chút tui đã quên, anh họ của Bạch Kiều là hội trưởng hội học sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play