Từng ngày trôi qua bình thản, tiệm hoa đã bắt đầu phát triển hơn, là chủ cửa hàng cũng kiêm luôn nhân viên duy nhất khiến Tô Nguyễn rất thích cuộc sống như vậy, hiện tại cô thấy rất yên tâm khi thoải mái ăn ké ở nhà Tạ Trì Yến, thêm nữa cũng không cần rửa chén, đúng là cuộc sống mỹ mãn.

Tạ Trì Yến không ép cô, không hề nói những điều như là phải đồng ý với tôi mới cho cô tới nhà tôi ăn cơm, anh chỉ hay làm đồ ăn mà Tô Nguyễn thích. Cô thích ăn cay vô cùng, thực ra khẩu vị của anh khá thanh đạm, dần dà cũng bắt đầu quen ăn cay giống cô. Người ta nói những người thường xuyên ở chung với nhau sẽ càng giống nhau, mặc dù hiện tại bọn họ chưa ở chung nhưng hình như sở thích của anh cũng gần y hệt với Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, không có gì phải lo. Chỉ khi vào một ngày trời trong gió nhẹ nào đó, bỗng nhiên Tống Phỉ gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại âm thanh của anh ta hơi khàn: “Tô Nguyễn, tôi phải đi rồi.”

Cô có chút lơ đễnh, chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ là đã biết. Cô cho rằng Tống Phỉ sẽ nói muốn quay về trường học hoặc đi những nơi khác để tìm việc làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play