Sau khi Tô Nguyễn rời đi, lớp 17 bắt đầu sôi sục, tất cả mọi người đều vây quanh Liêu Thành Hạo: "Hôm nay chị Nguyễn chưa tỉnh ngủ, hay là uống lộn thuốc à?"

Liêu Thành Hạo vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tao cũng không biết nữa."

Tô Nguyễn đi theo phía sau Phạm Thế Vinh, trong lòng có chút bồn chồn. Nếu đổi lại là trước kia, cô chắc chắn không quan tâm điều gì cả. Nhưng bây giờ thì khác, cô muốn nghiêm túc học tập, vì thế thái độ của giáo viên cũng rất quan trọng.

Tới văn phòng, cô đứng ở trước mặt Phạm Thế Vinh, cả người có chút không tự nhiên.

Nhưng cô không ngờ câu nói đầu tiên của Phạm Thế Vinh lại là: "Tô Nguyễn à, biểu hiện của em hôm nay rất tốt ."

Tô Nguyễn: "???" Đến chính cô cũng hoàn toàn không thể nào đoán trước được mở đầu sẽ như thế này.

Phạm Thế Vinh tiếp tục nói: "Tiếp tục duy trì, thầy rất tin tưởng ở em!"

Tô Nguyễn: "Cảm ơn thầy đã tin tưởng em."

Phạm Thế Vinh: "Có vấn đề gì không hiểu thì hỏi thầy nhé."

Tô Nguyễn rất cảm động: "Thầy Phạm, thực ra hôm nay thầy nói gì em nghe cũng không hiểu."

Phạm Thế Vinh: "..."

Từ văn phòng đi ra, trong tay Tô Nguyễn ôm thêm hai quyển sách bài tập. Lời nói của Phạm Thế Vinh vẫn còn văng vẳng bên tai cô: "Vậy thì em hãy luyện tập những đề cơ bản này trước, làm xong thầy vẫn còn đề khác cho em." Cô nhìn quyển sách bài tập dày cộm trước mặt, muốn học tập là một chuyện, nhưng mà làm bài tập lại là một chuyện khác .

Quay trở lại lớp học, Liêu Thành Hạo lại gần chỗ cô: "Chị Nguyễn, anh Phạm có mắng gì chị không?" Ở lớp 17, tất cả học sinh đều gọi Phạm Thế Vinh là anh Phạm một cách rất thân thiết.

"Không có." Tô Nguyễn giơ giơ quyển sách bài tập trong tay lên: "Nhìn cái này này, đây đều là tình thương sâu sắc anh Phạm dành cho chị đấy."

Cô lấy một trong hai quyển đưa cho Liêu Thành Hạo: "Chị quyết định chia sẻ một nửa tình thương của thầy cho em, lo mà làm đi nhé! Đừng phụ tình thương của chị và thầy Phạm dành cho em."

Liêu Thành Hạo trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn Tô Nguyễn lấy một quyển sách dày cộm đặt lên bàn cậu, còn mỉm cười vỗ vỗ vai cậu: "Nỗ lực học tập!"

Trọng lượng trong tay nhẹ đi một nửa, tâm trạng Tô Nguyễn tốt hẳn lên, học tập cũng dần dần được cải thiện.

Cô nhìn thời khoá biểu, tiết tiếp theo là tiếng Anh, Tô Nguyễn không để tâm lắm.

Tiếng anh của cô cũng không tệ, kiếp trước cô bị ông Tô ép đưa ra nước ngoài học hai năm, ở xứ lạ không người thân thích, Tiếng Anh cũng chính vì thế mà dần dần tốt lên.

Cũng chính là trong mấy năm gian nan này, cô gặp được Tống Phỉ. Sau đó hai người đính hôn, nhưng cô không ngờ...*con sói mắt trắng này có thù oán với nhà cô, tiếp cận cô chỉ vì muốn lật đổ nhà họ Tô.

*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, giáo viên tiếng Anh đẩy cửa bước vào. Đó là một người phụ nữ trung niên tóc xoăn hơi mập, trước ngực gắn thẻ nghề nghiệp ghi hai chữ "Hoàng Xuân".

Có thể nhìn ra cô Hoàng Xuân không thích lớp 17. Xét cho cùng, ở trường An Thành này lớp 17 nổi tiếng là lớp kém nhất, tất cả học sinh ở lớp này đều được nhận vào trường bằng cách không chính thức.

Bắt đầu tiết học là nghe viết từ đơn, tiếng anh của Tô Nguyễn chỉ có đọc nói là tốt, đụng vào nghe viết và viết luận là hỏng bét. Sau khi Hoàng Xuân đọc xong từ vựng, trên vở của cô chỉ có dòng số thứ tự, cô không viết được từ nào cả.

Vừa nhìn thấy vở bài tập của cô, Hoàng Xuân cau mày lại, cầm lấy vở của một học sinh ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn, hung hăng ném xuống bàn một tiếng "bốp".

"Dương Di Giai, đây là em nghe viết sao? Hai mươi từ chỉ đúng được hai từ, em còn học ở đây làm cái gì? Có những người một từ cơ bản cũng không biết viết, nhưng gia đình người ta lại không thiếu tiền, có thể ăn bám gia đình. Em như thế này không bằng trực tiếp về nhà đi bán rau đi?" Mặc dù lời nói là phê bình Dương Di Giai, nhưng đôi mắt của cô ta lại đang nhìn chằm chằm vào Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn trong lòng cảm thấy không vô cùng không thoải mái, Dương Gi Giai cúi đầu, trông như một con chim cút nhỏ bé. Cô đứng dậy, cười như không cười: "Cô à, cô nói ăn bám, là đang nói em sao?"

Không khí trong phòng học lắng xuống.

Hoàng Xuân thấy bộ dạng này của Tô Nguyễn, ngay lập tức có chút chột dạ, cố ý cất cao giọng nói: "Cô không hề nói ra tên họ, có lẽ là có một vài người thích dò chỗ ngồi*."

* ý là có tật nên giật mình ấy.

Tô Nguyễn nở nụ cười, thực sự là cô rất muốn chăm chỉ học hành, nhưng nếu có một người giáo viên như vậy, có lẽ là cô muốn học cũng không được: "Cô à, em không đồng ý cách cô nói. Nhà em gia thế tốt không đồng nghĩa là em chỉ biết ăn bám, chỉ có thể giải thích rằng vận khí của em tốt, may mắn được làm phú nhị đại*. Ngoài ra , vì sao cô đọc từ đơn mà phần lớn chúng em đều viết không chính xác? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến do chính phát âm của cô à? Như vừa rồi, từ "radioactivity" phát âm của cô thực sự rất nặng, phát âm chuẩn phải là như thế này." Tô Nguyễn lập tức đọc mẫu.

*“Phú nhị đại” thế hệ giàu có thứ hai

Tô Nguyễn vừa phát âm xong, cả lớp học rơi vào yên tĩnh một cách kì dị, nhưng chỉ 2 giây sau, Liêu Thành Hạo đã vỗ tay đầu tiên: "Chị Nguyễn, chị đọc hay lắm!"

Ngay lập tức, trong phòng học chỉ toàn là tiếng vỗ tay. Thực ra, bọn họ cũng không biết ai phát âm đúng, nhưng giọng của Tô Nguyễn nghe giống y như cách phát âm của mấy bộ phim nước ngoài, lại có thể làm cho cô Hoàng Xuân mà bấy lâu nay bọn họ không thích cảm thấy ngột ngạt, tại sao mà không vỗ chứ.

Hoàng Xuân lúng túng đứng ở một bên, sắc mặt tái mét.

Tô Nguyễn kịp thời ngăn màn biểu diễn của mọi người lại: "Mọi người đừng quấy rầy cô Hoàng dạy học nữa, mình tin giọng của cô Hoàng sẽ không còn nặng như vậy."

Tiết học đó, tất cả học sinh lớp 17 không cần phải nói đều rất vui vẻ. Cô Hoàng Xuân lâu nay vẫn luôn đả kích bọn họ vậy mà hôm nay lại bị làm cho không nói nên lời. Ngoài ra, khi dạy biết bọn họ rất chú ý khẩu âm của mình, cô lại vô tình uốn nắn phát âm khiến nó càng trở nên kỳ quái.

Tô Nguyễn nhận được một tờ giấy nhỏ từ Dương Di Giai, trên đó ghi một hàng chữ nhỏ bé: "Tô Nguyễn, cảm ơn cậu."

Tô Nguyễn nhìn dòng chữ nho nhỏ kia, nó giống như Dương Di Giai, cũng mang bộ dáng như con chim cút bé nhỏ, cô cười đáp lại Dương Di Giai: "Không cần cảm ơn."

Liêu Thành Hạo chọc chọc lưng Tô Nguyễn: "Chị Nguyễn, từ khi nào mà chị tốt bụng thế?" Nếu là trước đây, cô sẽ làm như không nghe thấy gì.

Tô Nguyễn nhíu mày: "Hoàng Xuân thường xuyên đối xử với Dương Di Giai như vậy à?"

"Cũng không phải đâu, gia cảnh nhà Dương Di Giai thì chị biết rồi đấy, lại do tính cách nhút nhát của Dương Di Giai nữa. Hoàng Xuân như vớ được cái túi trút giận, số lần *chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy còn ít à?"

*Kế “Chỉ tang mạ hòe” là chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe. Ý nói vì không tiện mắng thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.-Bình Pháp Tôn Tử-

"Vậy thì từ nay về sau em chú ý chăm sóc bạn ấy nhiều hơn."

Liêu Thành Hạo: ???

Có thể là đã trải qua tình cảnh phá sản, Tô Nguyễn trở nên dễ mềm lòng hơn rất nhiều.

Mỗi người đều sống không dễ dàng, chỉ cần cô có thể giúp được chút việc nhỏ không tốn nhiều công sức thì cô cũng rất vui lòng.

Sau tiết học thứ hai là thể dục giữa giờ, Tô Nguyễn định đứng lên đi theo mọi người trong lớp cùng đi ra sân thể dục tập luyện chạy bộ, Liêu Thành Hạo cùng Úy Thanh Tử lại lần nữa kinh ngạc, đồng thanh hỏi: " Cậu... Muốn đi xuống sân tập thể dục à?"

Tô Nguyễn bình tĩnh gật gật đầu: "Đúng rồi, đây là điều cơ bản một học sinh ngoan cần phải làm."

Trước khi bài tập thể dục giữa giờ bắt đầu, hiệu trưởng với khuôn mặt đầy tươi cười bước lên bục, thông báo tin tức mới nhất: "Bạn học Tạ Trì Yến đại diện cho trường ta tham gia cuộc thi toán học dành cho học sinh trung học cả nước đạt được giải nhất, mời bạn Tạ Trì Yến lên bục nhận giấy chứng nhận."

Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy.

Ngay cả lớp kém như lớp 17 cũng bàn tán thảo luận.

"Tạ Trì Yến quả thực quá lợi hại."

"Không chỉ có thành tích tốt lại còn siêu đẹp trai, thật là không công bằng."

"Niềm tự hào của trường cấp ba An Thành đó."

"Chỉ tiếc là gia cảnh không tốt."

Tô Nguyễn nhớ tới cái tên trên bảng thông báo, nhớ lại trước khi cô trọng sinh bị tai nạn xe cộ, cặp mắt khẩn trương khi đó chính là của Tạ Trì Yến. Cô cách vị trí của bục khá xa, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Tạ Trì Yến, còn bộ dáng của cậu không thấy rõ lắm.

Cô hỏi Liêu Thành Hạo đang đứng bên cạnh mình: "Tạ Trì Yến là người thế nào?"

Liêu Thành Hạo: "Học bá đấy."

Tô Nguyễn: "Nghe nói là gia cảnh của cậu ta không tốt?"

Liêu Thành Hạo kỳ quái mà nhìn cô: "Chị Nguyễn, chị không biết à?"

Vẻ mặt Tô Nguyễn: Tôi cái gì cũng không biết.

"Hằng năm, Tạ Trì Yến đều nhận được học bổng cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn."

"Chị biết rồi." Tổng giám đốc Tạ mà sau này được mọi người khen ngợi hết lời, lúc này vẫn là một thiếu niên nghèo.

Lời nói của Liêu Thành Hạo đã ra đến yết hầu cứ như vậy nuốt xuống, đã biết rồi còn cần hỏi cậu? Kỳ thật mà nói thì cậu vẫn còn hơi ngượng ngùng, tại sao chị Nguyễn có thể làm ra việc như thế với Tạ Trì Yến? Tuy rằng cậu là người trung thành ủng hộ Tô Nguyễn, cậu vẫn không đồng ý với cách làm lúc trước của Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn cảm thấy đây có thể là trời cao ban cho bản thân mình cơ hội. Tổng giám đốc Tạ của Khoa học kỹ thuật, học sinh ưu tú của An Thành, hiện tại đang cùng cô học chung một trường, hơn nữa gia cảnh không tốt, đây chính là trọng điểm!

Cô cảm thấy cô của hiện tại hoàn toàn có thể làm chút chuyện gì đó. Ví dụ như làm Tạ Trì Yến mang ơn cô, về sau Tống Phỉ muốn phá nhà họ Tô, cậu ta sẽ nhẹ nhàng giúp nhà họ Tô một chút, nhà họ Tô nhất định sẽ không bị phá sản.

Ngay lập tức, Tô Nguyễn nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

Sau giờ thể dục trở lại phòng học, Tô Nguyễn lấy sổ tay của mình ra, cô muốn lập ra một kế hoạch: "Làm thế nào để lấy lòng Tạ Trì Yến, thành công ôm đùi to."

Chỉ đáng tiếc cái kế hoạch này lập ra không được thuận lợi. Tô Nguyễn viết mông lung một hồi, không chú ý liền thất thần. Sau khi lấy lại tinh thần, tờ giấy trước mắt cô toàn bộ đều viết tên Tạ Trì Yến.

Tô Nguyễn giật mình một cái, kêu lên một tiếng rồi xé tờ giấy đi, tùy tiện ném ở trong ngăn kéo. Thời điểm nào rồi còn thất thần! Cô hung hăng nhéo đùi mình một cái, lập tức nước mắt tràn ra, đau quá, bây giờ muốn thất thần cũng không nổi!

Cuối cùng miễn cưỡng lập ra bước tiếp theo: ngẫu nhiên gặp được Tạ Trì Yến, cùng cậu ấy làm quen.

Nói là làm, vừa ra khỏi phòng học Tô Nguyễn chạy một hơi đến tầng năm. Tầng năm là khoa thí nghiệm, trường học dành một tầng riêng này cho học sinh có khả năng thi đậu Thanh Bắc làm phòng học.

Đương nhiên là một *học tra, Tô Nguyễn tuyệt đối sẽ không đi lên tầng năm. Bởi vì học bá đối với học tra có ác cảm rất lớn, chính là học bá thì miệt mài nỗ lực học tập, đối lập hoàn toàn với học tra suốt ngày quậy phá không chịu tập trung học. Tất cả điều này làm Tô Nguyễn cũng có ác cảm theo. Nhưng hôm nay không giống trước, cô đây muốn ngẫu nhiên gặp được Tạ Trì Yến .

*“Học tra”học sinh hư và kém

Canh giữ ở hành lang trước cửa WC nam, Tô Nguyễn không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ dấu vết của Tạ Trì Yến.

Tạ Trì Yến vừa xuất hiện, Tô Nguyễn lập tức nhận ra ngay. Tạ Trì Yến bây giờ cùng Tổng giám đốc Tạ của tương lai dung mạo không khác nhau mấy. Dù về sau mang một thân khí chất xuất chúng khác với hiện tại, nhưng Tạ Trì Yến ở Trường cấp ba An Thành cũng được coi như nam thần của trường.

Cậu mặc đồng phục học sinh, nhưng mà ống quần có hơi ngắn. Nhiều người phải xắn ống quần lên mới không đến mức phải kéo lê trên mặt đất, còn của cậu thì mắt cá chân trực tiếp lộ ra. Bên trên là áo đồng phục cũ đã bị giặt đến trắng bệch, nhưng mặc ở trên người cậu lại trông rất đẹp.

Tổng thể mà nói, hiện tại Tổng giám đốc Tạ toàn thân từ trên xuống dưới đều ưa nhìn, hơn nữa là đẹp theo đúng gu của cô.

Tô Nguyễn tính toán khoảng cách cùng thời gian, khi Tạ Trì Yến sắp sửa đi đến hành lang, cô lao ra vừa vặn lao vào trong lòng ngực cậu.

Hoàn mỹ! Chỉ là dùng lực hơi nhiều nên khi đụng vào lồng ngực cứng rắn của cậu, trán Tô Nguyễn hơi đau. Nhịn cơn đau xuống, cô ngẩng đầu lên và bày ra một nụ cười đáng yêu:

"Thật xin lỗi nhé bạn học, đụng phải cậu rồi."

Phản ứng của Tạ Trì Yến hoàn toàn khác so với dự đoán trong lòng Tô Nguyễn: "Đại tiểu thư Tô hết trò để chơi rồi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play