Thật là cực hình, anh nghĩ như thế. Nhưng trong lòng anh lại có một suy nghĩ không thể nói với người khác, anh cảm thấy khó có thể nói ra rằng chính mình sẽ xuất hiện cái ý nghĩ như vậy đối với vị tiểu công chúa kia.
Tô Nguyễn không quan tâm nhiều như thế, chân ngồi xổm nãy giờ đã tê đến mức không thể tê thêm được nữa, cô cẩn thận duỗi một chân ra, một tay bám chặt lấy bắp chân của Tạ Trì Yến, chậm rãi ngồi xuống đất, nhưng mà cái bàn hơi ngắn, cô duỗi chân ra không ngờ đạp phải cái bàn bên cạnh, tạo ra một âm thanh không nhỏ.
Tạ Trì Yến cúi đầu, hung dữ trợn mắt nhìn cô, Tô Nguyễn lại nở một nụ cười nịnh nọt với anh.
“Tạ Trì Yến, em có câu hỏi gì không?” Hiển nhiên, tiếng động ở nơi này đã hấp dẫn sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm lớp anh.