-Can thiệp vào chuyện nhà họ Bạc lần này, thành công-

Bên ngoài cửa sổ xe là màn mưa dày đặc, một nửa gương mặt của Dụ Dung Thời chìm trong bóng tối, nửa kia lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn đường rọi xuống.

Khoảnh khắc đó, anh bỗng nhớ về chuyện của rất nhiều năm trước. Dây đàn nhuộm đỏ máu trong căn phòng tập sáng rực giữa đêm khuya; từng bản nhạc được viết ra, rồi lần lượt bị ăn cắp; và cuối cùng là cái giá đau thương mà anh phải trả để chống lại kẻ trộm có thể khống chế thời gian trước khi ánh rạng đông của chiến thắng ló dạng.

Anh sực nhớ đến bản báo cáo cần phải nộp và ánh mắt đề phòng của Cục trưởng.

Thế nhưng anh lại nhớ ra rồi.

Nhớ về một cái tên đáng lẽ phải bị chôn vùi trong quá khứ, bị xóa bỏ khỏi dòng thời gian mà ngoài anh ra chẳng còn mấy ai nhớ đến.

Không nên.

Đừng tự chuốc rắc rối.

Phải khiến họ nghĩ rằng anh đã được khống chế. Khiến họ tin tưởng anh hơn, để cuộc sống của anh tốt hơn, để anh có thể giúp đỡ quần chúng... trong khuôn khổ và quy tắc.

Làm một... người bình thường.

"... Lần sau muốn làm những việc này, có thể gọi tôi."

Nhưng anh vẫn nói ra.

"Tại sao?"

"Không có gì, cứ xem như tôi thích hóng hớt cũng được." Dụ Dung Thời cười bảo.

Dịch Vãn im lặng nhìn gương mặt anh phản chiếu trong gương chiếu hậu. Vẻ mặt Dụ Dung Thời ung dung, như thể vừa nãy chỉ là một câu bông đùa.

Nhưng Dịch Vãn nhìn thấy quai hàm căng cứng của Dụ Dung Thời.

"Thầy Dụ, thật ra anh là người tốt, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi." Khi xe chạy ngang qua cửa hàng tiện lợi, Dịch Vãn bất chợt nói: "Mà tôi... tôi cũng không tốt như anh nghĩ. Còn về bọn Bạc Giáng, khi nào anh đủ thấu hiểu bọn họ, anh sẽ phát hiện bọn họ không tệ như anh nghĩ."

Dụ Dung Thời im lặng hồi lâu, cuối cùng, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Giọng anh có chút mất tự nhiên.

Mặc dù mất tự nhiên, nhưng khi chạy xuống khỏi cầu vượt, Dụ Dung Thời vẫn không kìm lòng được mà nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Dịch Vãn tựa vào cửa sổ, vẫn không biểu cảm gì.

Nhưng lại dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt cười lên cửa sổ mờ sương.

Khuôn mặt cười và ánh mắt Dịch Vãn nhìn anh cùng lúc hiện lên trong mắt anh. Ánh mắt của Dịch Vãn vẫn mơ màng, vô tội và bình thản, giống hệt ánh mắt mọi ngày khi cậu đi lướt ngang qua mọi câu chuyện.

"Chúng ta có thể dừng ở đây không? Tôi muốn mua một chai nước nóng." Dịch Vãn bất chợt nói.

Giữa đêm khuya, hai người dừng xe trước cửa hàng tiện lợi. Cửa hàng có vẻ cũ kỹ, đã mở rất nhiều năm, treo một biển hiệu màu vàng. Hai người đeo khẩu trang từ lúc bước vào cho đến khi ra khỏi cửa hàng, rồi cứ thế ngồi xuống bên đường, chia sẻ hai ly giấy đựng súp thịt viên.

Buổi đêm thành phố S rất tối, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Dụ Dung Thời nhìn Dịch Vãn nhấm nháp từng miếng nhỏ, hỏi: "Cậu từng ăn súp thịt viên ở cửa hàng này rồi sao?"

"Chưa từng." Dịch Vãn cầm ly giấy, gương mặt tái nhợt được hơ nóng bởi thức ăn: "Đi ngang qua vô tình nhìn thấy nên muốn dừng lại thôi."

Thích đi đâu thì đi, thích dừng ở đâu thì dừng. Không phải để gặp ai, cũng không phải để kích hoạt sự kiện nào cả.

Cuộc sống như vậy không phải rất tốt sao?

Vậy nên Dụ Dung Thời không nhịn cười được nữa. Anh cắn một cục thịt viên, nước súp nóng hổi từ khe nứt tràn ra khắp mọi hướng.

"... Vậy, cậu ném con quỷ họa bì kia đi đâu rồi?" Anh bỗng hỏi một câu mơ hồ.

"Quỷ họa bì gì?" Dịch Vãn vẫn trưng cái mặt vô tội ra.

"Tôi đoán là trong giấc mơ của Trì Ký Hạ... thôi vậy." Dụ Dung Thời cười nhẹ, lắc đầu: "Cậu cứ giả ngu tiếp đi."

Cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Luôn luôn đi qua thế giới của các nhân vật chính, luôn luôn cố gắng làm người qua đường trong câu chuyện của người khác, thỉnh thoảng làm chút việc thiện.

Một người qua đường không có siêu năng lực, nhưng đủ trí thông minh.

Dụ Dung Thời cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ thoải mái như bây giờ. Những quá khứ và gánh nặng đè trên vai anh đều bị rũ bỏ vào khoảnh khắc đó. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy mình có thể viết nhạc lại.

Thứ rơi xuống dây đàn của anh không còn là những giọt máu vì đối đầu với người khác, mà là những bông hoa mùa hè, những chiếc lá phong mùa thu, những ngôi sao lấp lánh như có sự sống trong đêm tối.

Đến cả gã đàn ông say xỉn bước đi đứng loạng choạng, tóc mái dài che khuất gương mặt bình thường đằng xa cũng trở nên đáng yêu.

Đây là cuộc sống bình thường, con người bình thường.

"Dịch Vãn." Dụ Dung Thời đột nhiên lên tiếng: "Tôi..."

"Hả?"

Sau đó anh nhìn thấy một người khác từ phía bên kia lao đến gã đàn ông say xỉn.

Người đó mặc vest đi giày da, cặp mắt đỏ ké như người điên. Mắt Dụ Dung Thời lóe lên, định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, sau đó...

"Thẩm XX! Mẹ nó em nghĩ em nuôi râu, bỏ trốn sang thành phố khác thì anh không tìm được em à? Hợp đồng còn chưa hết hạn, anh không cho phép em đi. Nói, con của chúng ta đâu rồi? Em giấu con của chúng ta đâu rồi!"

"Con... con... con mẹ nó đàn ông bầu bằng niềm tin à! Biết thế, tôi đã không ký cái hợp đồng đó... Cố XX! Con của chúng ta... không còn nữa!"

Gã đàn ông say xỉn ra sức giãy giụa, gió thổi tung phần tóc mái bình thường của gã lên, để lộ đôi mắt trong veo động lòng người, khiến khuôn mặt bình thường sống động thêm gấp hai mươi lần.

Hai người đánh nhau một lúc trong con hẻm nhỏ, cuối cùng gã say rượu vùi đầu vào lòng người mặc vest khóc lớn. Người kia ôm gã, giọng nghẹn ngào: "Ương Ương, hợp đồng chưa kết thúc, chúng ta về thôi."

Hai người ôm nhau bước lên xe. Một bà bác thò đầu ra khỏi cửa sổ trên tòa chung cư, hét lớn với hai người đang ôm nhau: "Đêm hôm khuya khoắt mà ồn hơn 50 decibel rồi, còn để cho người ta ngủ không? Biết thế đã không mua nhà gần quán bar, đêm nào cũng có người khóc lóc, cãi nhau..."

Dụ Dung Thời: ...

"Vừa nãy anh định nói gì?" Dịch Vãn quay đầu hỏi.

Dụ Dung Thời: "Không có gì, về thôi."

Anh ném hai cái ly vào thùng rác nhưng vẫn giữ lại hóa đơn hôm nay. Mảnh giấy nhỏ dường như ẩn chứa sức mạnh đặc biệt. Anh nhét mảnh giấy vào ví, ánh mắt dịu dàng ấm áp, quyết định coi đó như một kỷ niệm.

Đường về phải lái xe khoảng hai mươi phút nữa. Dụ Dung Thời tập trung lái xe ở phía trước. Dịch Vãn ngồi đằng sau, tựa đầu lên cửa sổ.

Cậu lặng lẽ nhìn ánh đèn sáng rực trong thành phố. Ánh đèn lọt vào đôi mắt của cậu. Cậu nhắm mắt lại, như muốn giam giữ ngọn đèn lại bên trong.

Cậu nghĩ: Lần này thử can thiệp vào câu chuyện của nhà Bạc đã thành công

Thử nghiệm "đánh thức" Tần Tuyết Tâm... hình như cũng thành công rồi.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu dường như lại có mưa lớn trút xuống.

Dịch Vãn quay trở lại khách sạn và đánh một giấc thoải mái. Nhưng khi tỉnh dậy, cậu lại thấy Trì Ký Hạ ngồi xếp bằng trên giường bên cạnh, đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu hun hút.

Dịch Vãn: ?

Thấy Dịch Vãn an toàn quay về, cuối cùng Trì Ký Hạ chỉ thở ra một câu yếu ớt: "Tôi lại mơ thấy quỷ."

Dịch Vãn cậu ta, chớp mắt: "Ghê lắm hả?"

"... Không đáng sợ lắm, không phải loại đáng sợ bình thường." Trì Ký Hạ yếu ớt nói: "Được rồi, có hơi đáng sợ."

Đúng vậy, tối qua sau khi Dịch Vãn đi, cậu ta lại chìm vào bàn tay vàng giấc mơ của mình.

Ban đầu Trì Ký Hạ cho rằng Dịch Vãn là quỷ họa bì. Suy đoán này khiến cậu ta không sao tự nhiên nổi. Nhưng trong truyền thuyết dân gian từ xưa đến nay, quỷ họa bì rất xảo trá, quỷ kế đa đoan, thế nên Dịch Vãn có diễn xuất mạnh như vậy cũng không có gì lạ.

Mặc dù ngoài giấc mơ khuôn mặt của Dịch Vãn vẫn là da người, nhưng Trì Ký Hạ vẫn quyết định lên mạng tìm cửa hàng phong thủy xin bùa hộ mạng. Lúc bùa hộ mạng được giao đến thì Dịch Vãn đã đi dự tiệc tối. Trì Ký Hạ ôm theo nỗi nghi ngờ, cầm theo lá bùa chìm vào giấc ngủ, lại xuyên vào thế giới bàn tay vàng để thăm dò.

Cùng lắm thì gặp quỷ thôi.

Sau đó Trì Ký Hạ phát hiện...

Cả thế giới vượt xa tưởng tượng của cậu ta.

"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Buổi biển diễn của hoa đán đệ nhất Trường An - Quý Trùng Minh đây!"

"Vé bên trong 5000, vé bên ngoài 3000, bảng cổ vũ 500, vé đứng 800, mua bất kỳ vé nào cũng được tặng một món lưu niệm!"

"A a a a a nguyện gả cho Trùng Minh ca ca!"

"Vợ xinh đẹp Quý Trùng Minh của tôi có tồn tại thật sao hu hu hu."

Thành Trường An giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi, thiếu nam thiếu nữ đi tới đi lui, bắn pháo hoa chào đón idol của mình. Bọn họ cầm biểu ngữ, bảng cổ vũ, theo sau xe hoa tiến vào thành phố và gào thét cỗ vũ.

"Bộ đồ diễn của Minh ca ca hôm nay cũng thật đẹp!"

"Thưa quý vị khán giả, cho phép tôi được giới thiệu bảo vật hôm nay... idol của chúng ta - Quý Trùng Minh."

Trì Ký Hạ đã ngơ ngác.

Âm mưu rắc rối phức tạp đâu? Quỷ thần bí ẩn khó lường đâu? Sử thi ưu sầu tráng lệ của những thiếu niên thiếu nữ đâu?

Cảnh tượng hàng nghìn người đuổi theo thần tượng này là chuyện gì đây?

Cậu ta dùng thân phận Lãnh Thu cho thuộc hạ đi điều tra, sau đó phát hiện... chỉ trong nửa tháng trong giấc mơ, quỷ họa bì đóng giả làm Quý Trùng Minh đã dùng kinh nghiệm phong phú về cách quản lý nhóm fan và marketing mà nó học được trong giới giải trí dạo gần đây, thành công dựa vào năng lực ca hát biểu diễn để trở thành ngôi sao nổi tiếng trong thành Trường An, super idol, đến cả vương công quý tộc cũng phải xem trọng nó.

Trì Ký Hạ: ???

Tình hình này con mẹ nó không thể dùng từ "ngơ ngác" nữa rồi.

Tại sao một con quỷ họa bì lại dám "xây nhà" trong thế giới Ngày buồn quẩn quanh của cậu ta?

Tại sao một con quỷ lại có kiến thức về fanclub, còn biết cả bảng biểu ngữ?

Tại sao một con quỷ xâm nhập vào thế giới này lại không trở thành ma đầu quậy tung trời đất, tạo ra gió tanh mưa máu hay trở thành yêu nghiệt xinh đẹp tuyệt trần làm chúng sinh nghiêng ngả, mà lại làm... một... idol??

Thế giới lạnh lẽo cô độc bị quỷ họa bì khuấy động đến mức không thể hiểu nổi. Trì Ký Hạ đã không thể luyện tập trong đây được nữa. Cậu ta sai người bắt "Quý Trùng Minh" về phủ, thế mà chỉ nhận được một bức thư hồi âm của đối phương.

Dòng chữ to được viết bằng bút lông như sau: "Idol không liên lạc riêng với đại fan."

Trì Ký Hạ: ?? Tao liên lạc riêng với mày làm quỷ gì?

... Đối phương hình như là quỷ thật.

Trì Ký Hạ trải qua một giấc mơ vô cùng mệt mỏi. Trong mơ, quỷ họa bì trở thành idol, Sở Thiên Cầm trong giấc mơ cũng trở thành fans cuồng của nó. Đi đâu cũng thấy poster của nó. Nó biến thế giới của cậu ta thành một cảnh tượng vô cùng khác biệt.

Trong một thế giới như vậy, muốn nhập vai luyện tập gần như là không thể nào. Trì Ký Hạ phẫn nộ rời khỏi giấc mơ, lúc tỉnh lại trong đầu còn vang vọng khúc hát của nó.



Quỷ họa bì là người khác, không phải Dịch Vãn. Thế nhưng quỷ họa bì đột nhiên xuất hiện thực sự đã thay đổi cuộc sống của cậu ta hoàn toàn.

Trì Ký Hạ không chỉ bực bội, mà còn u uất. Cậu ta nhìn chằm chằm Dịch Vãn, cứ như một con hồ ly bị sờ rối tung cả bộ lông. Dịch Vãn khựng lại, chìa tay ra: "Sờ cái nhé?"

Trì Ký Hạ: ...

Lúc này cậu ta mới nhận ra mình đã thốt ra câu "thế giới của tôi bị thay đổi..." ra khỏi miệng.

Cậu ta quay đầu đi, nghiêng mắt liếc nhìn Dịch Vãn, nhỏ giọng thì thầm: "Con quỷ đó đúng là hại chết mình rồi... a a a."

Cậu ta ngã ngửa ra sau, nằm vật ra giường. Dịch Vãn ngồi bên cạnh cậu ta, nói: "Hôm nay cậu có cảnh quay, còn diễn được không?"

"Cậu đang quan tâm tôi đó hả?" Trì Ký Hạ hỏi.

Dịch Vãn: "Tôi lo cậu... NG nhiều quá, chúng ta không kịp quay bổ sung trong vòng một tuần. Cậu nhớ không, chúng ta chỉ ở đây mười ngày thôi." Dịch Vãn lo lắng nói.

Trì Ký Hạ: ...

"Cậu yên tâm, tôi không làm mất thời giờ của cậu đâu." Cậu ta có phần giận dỗi: "Nay cậu không có cảnh, cứ nghỉ ngơi trong phòng đi."

"Ồ..." Dịch Vãn nói: "Điện thoại cậu kêu kìa."

Cậu chỉ điện thoại nằm bên gối của Trì Ký Hạ.

Trên màn hình điện thoại hiển thị hai tin nhắn.

Ngôn ngữ của tin nhắn rất hỗn loạn, như thể một bệnh nhân tâm thần trong lúc rối loạn trí nhớ đã gửi đi.

"Ký Hạ, gần đây có quay phim không con? Quay sao rồi? Có được ảnh đế chưa? Khi nào con đến thăm mẹ?"

"Ký Hạ, con không được làm mẹ thất vọng."

***

Cảnh hôm nay Trì Ký Hạ sẽ đối diễn với Dụ Dung Thời. Địa vị và danh tiếng của Dụ Dung Thời bày ra đó khiến cậu ta càng áp lực hơn. Nếu không thể ngủ được thì Trì Ký Hạ cũng không ép buộc bản thân. Trong lúc trang điểm, cậu ta hiếm hoi ngồi đọc kịch bản.

"Tiểu Trì siêng năng lên rồi à." Thợ trang điểm chọc.

"... Ừ."

Trì Ký Hạ nhìn chăm chú vào kịch bản. Trí nhớ của cậu ta tốt, đoạn thoại có dài cỡ nào thì chỉ chốc lát đã thuộc lòng. Đạo diễn Dương vô tình đi ngang qua, mừng rỡ khen: "Thay đổi rồi."

"..."

"Sao vậy, đột nhiên lương tâm thức tỉnh?" Đạo diễn Dương cứ cho là mình đang đùa: "Chiều nay trông cậy vào cậu. Đừng khiến tôi thất vọng. Ông lão thấy cậu được như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui."

"Như Trì Ký Hạ trước kia quay lại vậy. Thế mới đúng chứ. Đúng không?"

Lần này Trì Ký Hạ rất khác thường. Cậu ta không đáp lại lời đùa cợt mà chỉ nhìn chăm chăm vào kịch bản. Đạo diễn Dương cho rằng cậu ta mệt nên tốt bụng cho nghỉ ngơi nửa tiếng.

"Chắc là lần này Trì Ký Hạ muốn dốc hết sức." Hắn nói.

"Tiểu Trì, cậu được không?" Hệ thống lo lắng hỏi.

Trì Ký Hạ không trả lời.

Trì Ký Hạ đứng trong phòng nghỉ, nhắm nghiền mắt, men theo trí nhớ bắt đầu bước đi.

"Quý Trùng Minh chết rồi."

"Quý Trùng Minh... chết?"

"Quý Trùng Minh... chết rồi, ha ha ha ha!"

Thật ra cũng không có gì khó khăn. Trì Ký Hạ nghĩ, cậu ta đã đóng vai Lãnh Thu nhiều lần như thế, dù không xuyên vào thì muốn biết trải nghiệm cảm xúc cũng dễ như trở bàn tay.

Cậu ta có năng lực đó.

Nhưng cứ có gì đó sai sai.

Trì Ký Hạ cứ thấy sai sai ở đâu đó.

Không phải bước đi, không phải cảm xúc, không phải đài từ, cũng không phải gương mặt... Cậu ta bước đi trên sân khấu do mình tưởng tượng ra, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời chuẩn mực để diễn. Cậu ta có thể sao chép tất cả hành động của Lãnh Thu, nhưng không thể sáng tạo ra hành động... hành động mà cậu ta cho là chuẩn mực của Lãnh Thu.

Đáp án tiêu chuẩn đang ở đâu?

Những gì cậu ta... thật sự đúng sao?

"Ký Hạ!"

"Ký Hạ."

"Ký Hạ!"

Khoảnh khắc đó, như có tiếng gọi từ rất xa trong ký ức vọng về. Giọng của một người phụ nữ, ban đầu là tức giận vì tiếc không thể rèn sắt thành thép, sau đó là vui sướng như điên, và cuối cùng là, sự kiện vài năm trước khiến cậu ta rời xa ,àn ảnh hai năm, cho tới khi bắt đầu trở thành thực tập sinh.

"Con đang diễn gì vậy? Con diễn cái gì vậy? Diễn xuất của con đâu? Trước đây không phải rất tốt sao??

"... Con cứ như đã ném linh hồn của mình đi mất rồi vậy."

Tiếng kêu đó vang dội như tiếng sét. Trì Ký Hạ nhìn mình trong gương. Dáng vẻ, động tác và tất cả mọi thứ đều thể hiện bóng dáng của Lãnh Thu. Chỉ có đôi mắt là trong vắt không có biểu lộ cảm xúc gì.

Biểu cảm của mình đúng chưa? Cậu nghĩ.

***

Dịch Vãn một mình đi dạo trong phim trường. Chẳng có việc gì, cậu ta ở trong phòng cũng chỉ để đợi, dứt khoát ra ngoài đi dạo.

Cậu ta chưa đi được bao xa thì thấy một người phụ nữ từ xa đi tới. Người phụ nữ mặc hí phục, kẻ mày vẽ mắt trông như vừa mới xong cảnh diễn của mình. Cô nói với trợ lý: "... Có trời mới biết Trì Ký Hạ bị cái gì."

Là Tần Tuyết Tâm.

"Chắc là..." Trợ lý vừa định nói xấu, thấy người trong góc mà hết hồn: "Á, Dịch Vãn!"

Nhìn thấy Dịch Vãn, gương mặt xinh đẹp nhưng cáu gắt của Tần Tuyết Tâm thoáng ngẩn ngơ. Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt cô ta trở nên méo mó, như đang vật lộn trong cảm xúc nào đó, ngón tay bóp trán, có vẻ hơi đau.

Cuối cùng cô ta nói: "Dịch... Tiểu Vãn, chào cậu. Chuyện hôm qua... cảm ơn cậu."

Trợ lý nhìn Tần Tuyết Tâm, biểu cảm kinh hãi như được chứng kiến trời long đất lở.

Dịch Vãn chỉ gật đầu, phẩy tay tỏ ý "chuyện này không nên nói ở ngoài". Tần Tuyết Tâm hiểu ý. Mặt cô ta đỏ lên, nhìn thấy cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nói: "Cậu đến gặp anh Dụ à? Hay là đến gặp Tiểu Trì?"

"Phim trường xảy ra chuyện gì hả chị?"

"Hôm nay Tiểu Trì... Ừm, thật ra vẫn diễn tốt, chỉ là cảm xúc nắm bắt không đúng lắm." Tần Tuyết Tâm nói: "Không thì cậu đến xem thử đi. Chắc là cậu ta vào nhà vệ sinh rồi."

Dịch Vãn gật đầu, định bỏ đi. Tần Tuyết Tâm muốn nói gì đó nhưng đầu lại đau, cô ta vẫn kiên trì nói: "Dịch Vãn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play