Lục Hạo Chi suy tính một chút rồi không chút hoang mang, thong dong mà nói: “Thiên Mã Sơn của chúng ta tuy rằng nằm ở chỗ hiểm yếu, thương khách qua lại không ít, làm ăn cũng không tệ.
Thêm nữa nơi này có thế núi dễ thủ khó công, quan phủ cũng khó mà cho quân bao vây tiêu diệt, nhưng mà chung quy cũng không phải kế sách lâu dài.
Ta muốn khuyên bảo sư phụ ngươi, tìm một đại bang phái nương tựa, nhưng không hiểu sao hắn không chịu nghe.”
Trần Thất nghe Lục Hạo Chi nói như vậy, trong lòng bỗng thấy phấn chấn.
Xung quanh của Thiên Mã Sơn có ba đại môn phái giang hồ, gồm Trúc Chi bang, Hoa Cổ đường, Tam Sơn phái.
Tam Sơn phái là môn phái trong giang hồ, truyền thừa sư đồ, đã lâu không lên tiếng.
Trúc Chi bang với Hoa Cổ đường lại vì tranh đoạt địa bàn mà đấu đá với nhau đã hơn mấy trận.
Đại trại Thiên Mã Sơn nằm ở giữa ba đại môn phái nên mọi việc hầu như đều thuận lợi, hơn nữa cả ba đại môn phái lại không thèm chú ý tới vị trí nhỏ xíu này nên bọn họ mới có thể tiêu dao tự do tự tại.
Lục Hạo Chi quả không hổ danh là Song Âm tú tài, tuy rằng không đến mức ba hoa chích chòe nhưng cũng có thể uốn ba tấc lưỡi, chỉ với mấy câu đã phân tích rõ tình trạng của Thiên Mã Sơn.
“Thiên Mã Sơn chúng ta nằm ở giữa ba nhà, nếu như cả ba đại môn phái luôn giữ vững thế chân vạc kiềm chế lẫn nhau, bọn họ cũng không có rãnh rỗi mà đến quấy Thiên Mã Sơn ta, thì điều đó quả thực rất tốt.
Nhưng đệ tử chân truyền của bang chủ Lạc Phụng - Trúc Chi bang gần đây chẳng hiểu ăn trúng thứ gì mà lại đòi lấy nữ đệ tử của trưởng lão Phong Mộc của Tam Sơn phái, hai nhà này sắp tới sẽ (1) nên duyên Tần Tấn.
Nếu như hai nhà liên hợp thì ít ngày nữa thôi Hoa Cổ đường sẽ phải gặp xui xẻo, bọn họ mà không may thì không ổn rồi, đại trại Thiên Mã Sơn chúng ta cũng khó mà thuận buồm xuôi gió, chỉ sợ lúc này cũng sẽ thành thứ mà hai nhà liên thủ lại để áp bức.
Bọn ta chỉ có thể nhân lúc này đầu quân vào Trúc Chi bang, đi trước một bước trở thành người của Trúc Chi bang thì mới có thể tiếp tục phát triển, lấy được tín nhiệm của cả hai nhà, chẳng những phá được mối nguy mà còn có thể thừa cơ phát triển lớn mạnh.”
(1)Nên duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.
Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Ban đầu, Trần Thất còn cảm thấy ở Thiên Mã Sơn làm đại ca móc túi cũng rất sảng khoái nhưng rồi sau khi nghe vị Nhị đương gia này tỉ mỉ giảng giải thì nhất thời cũng có chút cư an tư nguy (2).
Nhưng rồi hắn vẫn thoáng kinh ngạc hỏi lại: "Nhị trại chủ, ngài nói với ta những lời này thì được cái gì? Phải được Đại trại chủ đồng ý thì mới có khả năng hành động được."
(2) Cư an tư nguy: Đang ở trong lúc yên ổn thì phải nghĩ tới lúc nguy cấp để phòng ngừa trước.
Lục Hạo Chi vỗ đùi, khen Thất đệ quả nhiên là một người thông minh.
Nhưng trong lòng lại âm thầm cười mỉa, tên Trần Thất này dễ dàng rơi vào bẫy rập.
Lục Hạo Chi làm ra vẻ đối xử chân thành, nói với Trần Thất: “Đại trại chủ ở Thiên Mã Sơn tiêu dao tự tại, sao có thể chịu hạ mình đi làm kẻ hầu cho người ta? Chuyện này cần phải có người phân tích đúng sai lợi hại với ngài ấy thì mới có thể có thể giúp Đại trại chủ thay đổi ý định.
Nếu mà ta nói cho ngài ấy thì chỉ sợ ngài ấy cho rằng đó là quỷ kế của ta, chỉ có Trần Thất nhà ngươi thân là đồ đệ thì mới có thể được ngài ấy tín nhiệm.
Điều này liên quan tới việc Thiên Mã Sơn chúng ta có thể tồn tại nữa được hay không, cho nên ta mới phải tìm cớ để có thể nói chuyện riêng với ngươi.”
Trần Thất thoáng suy nghĩ, oán thầm trong bụng, thầm nghĩ: “Lục Hạo Chi, ngươi thật sự coi Trần Thất ta đây là kẻ chưa từng đọc sách, đầu óc ngu si tứ chi phát triển đấy à? Trúc Chi bang cùng Tam Sơn phái trước kia từng sống mái với nhau rất nhiều lần, đâu phải là không có thù hận, chỉ cần hai người trẻ chàng chàng thiếp thiếp với nhau là sẽ hóa giải được hết mọi thù xưa hận cũ hay sao? Hai nhà muốn liên hiệp, dù cho không phải là không thể nhưng cũng không hề đơn giản như vậy.
Hắn dụ ta nói bậy bạ với Đại trại chủ Hắc Toàn Phong, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị Đại trại chủ cho rằng ta có ý thăm dò, thậm chí còn nghi rằng ta đã bị phe nào mua chuộc, một đao lấy mạng của ta.
Cái thân phận đồ nhi này dù cho cũng không phải tốt lành gì quá nhiều nhưng cũng không thể mang ra nói mấy lời bậy bạ”
Trần Thất đoán ra ý đồ của Lục Hạo Chi, liền giả vờ từ chối, một mực không chịu.
Lục Hạo Chi thấy Trần Thất không chịu mắc câu, biết chuyện này cũng không gấp được, một kế không thành thì hắn sẽ bày ra một kế khác.
Khuyên bảo một lúc lâu, hắn lại bật cười nói: “Nếu lão Thất không dám khuyên Đại trại chủ thì chúng ta sẽ bàn kĩ hơn cũng được.
Ta biết ngươi khổ luyện đao pháp, lại không có một thanh đao tốt, năm đó Nhị ca hành tẩu giang hồ,vô tình thấy được một thanh cương đao bách luyện tinh, lúc đối mặt với kẻ thù chỉ cần huơ một cái là hạ được ngay, là loại cương đao tốt nhất, vô cùng sắc bén, có thể một nhát chặt đứt những binh khí thông thường.
Từ trước đến giờ ta luôn dùng chưởng pháp để hạ địch, thanh đao này có giữ lại cũng vô dụng, ta tặng lại cho ngươi sẽ hữu dụng hơn.”
Lục Hạo Chi muốn giật dây Trần Thất nói với Đại Đương Gia Hắc Toàn Phong nhưng không thành công thế là quay sang dụ dỗ hắn.
Chỉ cần có thể kéo gần quan hệ với Trần Thất thì dù cho võ công Trần Thất có càng ngày càng cao đi chăng nữa cũng phải cho hắn mấy phần thể diện.
Mặc dù Trần Thất thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu, làm sao có thể đoán ra được những mưu kế này của Lục Hạo Chi.
Trần Thất chỉ có một suy nghĩ trong đầu, có lợi mà không lấy, thì đúng là đồ ngu.
Hắn lập tức cười vui vẻ nhận lấy thanh đao, vận kình trong lòng bàn tay run lên, thanh cương đao bách luyện này nhất thời bị rung lên.
Trần Thất vung tay, đao khí bay ra khắp tứ phía, ngay lập tức chặt đứt một bụi cây ven đường.
Trần Thất xuất thủ một đòn đao cảm thấy bản thân có chút thông thuận, thầm nghĩ: “Xem ra mấy ngày nay tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết, đao pháp cũng có tiến bộ, xuất thủ nhanh hơn trước rất nhiều.” Lục Hạo Chi ở bên cạnh nhìn thì vô cùng hoảng sợ.
Hắn là một người từng trải, vừa rồi Trần Thất tùy tay vung một đao, trên thân đao có chút khí vận lưu động, đó là dấu hiệu đã luyện thành chân khí.
Trần Thất cũng không biết, chính vì một đao mà mình tùy tay luyện, lại tiết lộ hết nội tình khiến đáy lòng Lục Hạo Chi nhói lên một cái.
Phải tu luyện Thiết Cốt đến tầng sáu trở lên thì mới có thể sinh ra chân khí, công phu ngoại gia này kém hơn rất nhiều so với công phu nội gia ngồi xuống luyện khí.
Lục Hạo Chi không biết Trần Thất đã gặp được kỳ ngộ, chỉ cho rằng hắn đã luyện Thiết Cốt Công đến cảnh giới như vậy, trong lòng sao không sợ cho được?
Lúc xuất sư, Đại trại chủ Hắc Toàn Phong cũng mới chỉ luyện Thiết Cốt Công tới tầng thứ năm, dốc sức luyện võ suốt mấy năm qua thì đột phá tầng thứ sáu, luyện thành chân khí.
Trần Thất cũng có tu vi tương tự, Lục Hạo Chi âm thầm suy nghĩ: "Vừa rồi cũng may là ta không liều lĩnh động thủ, nếu không với võ công đã ngang với Đại trại chủ của Trần Thất thì chẳng phải chuyển tay giết ta à?”
Lục Hạo Chi cứ nghĩ lung tung qua lại như thế rồi nhất thời lại thấy lúng túng, nhìn Trần Thất mấy lần, cảm thấy tên tiểu tử này quả thực là lòng dạ thâm sâu, tâm tư phải ngang hàng với mình không phải là một người dễ đối phó.
Trần Thất không biết vị Nhị trại chủ này đã thay đổi cái nhìn về mình, đùa giỡn mấy cái hoa văn trên thân đao, dựa miệng đao vào bên hông vỗ một cái, lập tức hóa thành một chiếc đai lưng quấn vào hông.
Hắn nắm lấy tay Song Âm tú tài Lục Hạo Chi lên tiếng cảm ơn: “May mà được Nhị đương gia ưu ái, thanh đao này thật sự rất tốt, không biết nên báo đáp Nhị đương gia như thế nào đây.”
Lục Hạo Chi cười ngượng ngùng một tiếng sau đó giả tạo nói: “Phải gọi là Nhị ca, cái gì mà Nhị đương gia, nói nghe xa lạ quá.”
Trần Thất thầm nghĩ: “Từ lúc nào mà Thiên Mã Sơn của chúng ta có quy củ như vậy chứ? Ở trên núi, ngươi đối xử với mấy tiểu trại chủ chẳng khác nào trâu ngựa, sao có thể chịu để bọn ta xưng huynh gọi đệ? Song Âm tú tài tâm tư xảo quyệt, bỗng nhiên đối xử với ta ân cần như vậy.
Sợ rằng không phải điềm tốt gì, ta phải đề phòng hắn vài phần.”
Trần Thất cũng là người lăn lộn trong ổ sơn tặc làm gì có chuyện tùy tiện tin người như thế được chứ? Lục Hạo Chi đối xử với hắn khá hơn đôi chút, Trần Thất cũng sẽ không mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt, dẫu sao hắn hiểu rất rõ vị Nhị đương gia này, biết lòng dạ hắn ác độc, chưa từng có tâm địa thiện lương gì hết.
Lần này đầu tiên là dụ hắn tới nói vài lời với Đại trại chủ rồi giờ lại bảo tặng đao, nhìn sao cũng thấy được cái dáng vẻ âm mưu, Trần Thất nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng nhiên thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta để lộ dấu vết gì rồi?”
Trần Thất suy nghĩ một chút, trở nên cảnh giác hơn, nhưng trên miệng vẫn biết thời biết thế, gọi Nhị ca, Nhị ca vô cùng thân thiết, giống như hoàn toàn không hề biết đến những toan tính của Lục Hạo Chi.
Ở trong ổ sơn tặc nhiều năm, Trần Thất đã gặp qua rất nhiều người, biết rằng giả ngu càng có lợi hơn cho mình so với cố tình tỏ vẻ thông minh.
Mặc dù Lục Hạo Chi không nhìn ra suy nghĩ của Trần Thất nhưng thấy Trần Thất đã đồng ý nhận quà lấy lòng của mình, thì cũng cười giả lả nói rất nhiều lời lẽ thân thiết.
Hai người nói chuyện phiếm đến nửa đêm, quan hệ dường như cũng gần gũi hơn rất nhiều, cho đến khi cả hai buồn ngủ ríu cả mắt lại, tinh ranh thoáng ngủ gật.
Bọn họ đều là sơn tặc, căn bản không quá tin tưởng người, cho dù có ngủ cũng đều mở nửa con mắt, không quan trọng hóa việc gác đêm.
Trần Thất cố tình giả vờ ngủ, âm thầm vận chuyển Thái Thượng Hóa Long Quyết.
Hai ba giờ sau, sắc trời hơi sáng, hắn chỉ cảm thấy chỗ chân khí trong đan điền kia tự khỏe mạnh thêm vài phần.
Thái Thượng Hóa Long Quyết không nhiều, chỉ có mấy trăm chữ, nhưng ngữ nghĩa hết sức thâm ảo, Trần Thất cũng không hề đọc hiểu hết tất cả nhưng hắn lại biết, người luyện võ sau khi luyện thành chân khí thì sẽ bắt đầu luyện khí, đả thông khiếu huyệt.
Mỗi lần đả thông khiếu huyệt, chân khí sẽ có thêm nơi để tụ lại, lúc cùng người khác tỷ võ, cho dù không đề khí vận kình từ đan điền thì cũng nhanh nhẹn hơn vô cùng.
Đại trại chủ Hắc Toàn Phong truyền thụ cho hắn Thiết Cốt Công, chỉ bảo hết cả ba trăm sáu mươi lăm vị trí khiếu huyệt toàn thân, Trần Thất thầm nghĩ: “Khiếu huyệt mà người tập võ nên đả thông đầu tiền đó chính là khiếu huyệt trên cánh tay, khi xuất thủ có thể dễ dàng kèm theo một lượng kình đạo đáng gờm, ta cũng nên thử đả thông những khiếu huyệt này trước xem sao.”
Trần Thất đang suy nghĩ thì Lục Hạo Chi đã đứng lên.
Vị Song Âm tú tài này bình thường sáng sớm hôm nào cũng đều phải luyện võ nghệ, cái gọi là quyền không rời tay, khúc không rời miệng, làm sơn tặc võ nghệ là điều căn bản, không còn võ nghệ thì chính là bỏ nhà đi tìm đường chết.
Lục Hạo Chi xuất thân từ Âm Sơn phái, vốn được truyền thụ thứ võ công cao minh hơn so với Thiết Cốt Công, chẳng qua là tư chất của hắn không tốt, ở Âm Sơn phái rất nhiều năm vẫn không có học được công phu thật sự gì, chỉ được truyền một bộ Thất Bộ Âm Phong chưởng, xưa nay được coi là bí kĩ, hiếm lắm mới lấy ra dùng.
Lúc này vì muốn lấy lòng Trần Thất, Lục Hạo Chi liền không giấu giếm, sau khi tự mình luyện chưởng pháp một hồi thì còn ngỏ ý muốn truyền thụ bộ chưởng pháp này.
Nếu trước khi có được ba trang sách đó, Trần Thất đương nhiên sẽ vô cùng mừng rỡ, chỉ sợ rằng sẽ lập tức liền tin tưởng hắn, ngoan ngoãn kêu lên một tiếng sư phụ, trở thành đồ nhi tốt.
Nhưng mà bây giờ hắn không hề coi trọng bộ công pháp này, huống hồ Thất Bộ Âm Phong chưởng hơi khó luyện, phải phí nhiều công phu, Trần Thất tự nghĩ so với việc có công phu này thì tu luyện thần chú trên ba trang sách đó càng lợi hơn.
Thấy Trần Thất cũng không có ý cầu cạnh, Lục Hạo Chi lại gánh thêm mấy phần tâm tư, không ngừng suy nghĩ: “Chẳng lẽ ta đã xem thường tên thô lỗ Hắc Toàn Phong kia rồi ư? Ngoại trừ Thiết Cốt Công ra, hắn còn có võ thuật thần diệu khác, cho nên Trần Thất mới không coi trọng Thất Bộ Âm Phong chưởng của ta?”
Hai người đều tự mình ôm tâm tư mà ăn xong bữa điểm tâm, Lục Hạo Chi gấp rút lên đường, Trần Thất ngẫm lại lời mà Lục Hạo Chi mới nói vừa rồi, lần này đi ra ngoài cũng không phải là vì hỏi dò mua bán cái gì, thì có chút hoài nghi, nhưng hỏi mấy câu Lục Hạo Chi chỉ nói có thu xếp khác, Trần Thất cũng không thể làm gì khác.
Lục Hạo Chi dẫn Trần Thất đi ba ngày, mới tới Phàn Dương Phủ.
Trần Thất cũng không biết, Lục Hạo Chi chỉ nói rõ với hắn đi ra dò hỏi tin tức chẳng qua chỉ là mượn cớ, nhưng vì sao lại phải mượn cớ đi xa như vậy..