Ba người đàn ông áo xanh chạy như điên, mặc dù dưới chân không nổi lên gió lớn nhưng cũng có một ít cát đá bay loạn xạ.

Một người áo xanh trong đám người đó bỗng nhiên thấy một cô bé mười hai mười ba tuổi hai chân để trần, mặt mày nhăn nhó đang ngồi ở ven đường.

Cô bé này có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nét đẹp không giống với những cô gái bình thường.

Người đàn ông áo xanh bỗng động lòng, quát lên một tiếng rồi dừng chân lại, dẫn theo hai người áo xanh đi tới chỗ cô gái, cất giọng không mấy thiện cảm hỏi:
- Ngươi là con gái nhà ai, sao lại ngồi ở đây? Có cần huynh đệ chúng ta đưa ngươi về nhà không?
Ba người đàn ông áo xanh này chính là Đông Lê Tam Yêu, là ba con trâu tinh, bọn hắn nghe được Thiên Thư của Thiên Hà lão tổ đã xuất hiện trên thế gian nên chạy tới quận Đô Lương, chỉ là Thiên Thư thì chưa thấy đâu đã phải đánh một trận ác liệt với Thái Hồ Bát Yêu.
Tu vi của Đông Lê Tam Yêu đều thấp hơn người đứng đầu Thái Hồ Bát Yêu Hoàng Tình Sơn Quân, nhưng lại cao hơn sáu yêu còn lại một chút, hơn nữa họ lại đồng tâm hiệp lực liên kết với nhau, không như Thái Hồ Bát Yêu tuy tụ tập cùng một chỗ nhưng do tu hành các pháp môn khác nhau, nên cũng không thể tạo liên kết để tạo ra uy lực lớn hơn, cho nên mặc dù có chút khó khăn nhưng ba người họ cũng có thể bình yên trốn thoát khỏi Thái Hồ Bát Yêu.
Ba con trâu tinh này tính tình thô t.ục, lại đều rất háo sắc, tuy cũng nhìn ra cô bé này có chút kỳ quái, nhưng ỷ vào việc có tu vi nên vẫn đến gần bắt chuyện với cô.
Cô gái để hai trân trần, thấy ba người đàn ông áo xanh này có ý xấu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra tức giận, quát lên một tiếng:
- Loan Hề đang buồn bực, các người đừng có tới đây tìm đường chết.
Đông Lê Tam Yêu cùng hét lớn:
- Nhóc con, nói bậy bạ gì đó? Chúng ta coi trọng ngươi chính là phúc của ngươi.

Nếu ngươi không có nhà để về thì đi theo chúng ta đi.
Đông Lê Tam Yêu nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, đột nhiên đồng loạt ra tay, sáu cánh tay giống như sáu cái quạt hương bồ to lớn phong tỏa tất cả không gian xung quanh cô gái.

Đông Lê Tam Yêu vốn đã trải qua nhiều tình huống, muốn đề phòng cô bé này có thủ đoạn gì, cho nên vừa ra tay liền dùng hết sức lực đối phó.
Cô gái có chút bất đắc dĩ tự nhủ: “Mấy tên yêu quái này quả thật đều không có đầu óc, không còn ai để trêu chọc hay sao mà cứ phải đụng tới ta? Thôi vậy, lúc lộn xộn như thế này có thêm mấy người bọn họ nữa cũng không sao, cứ tặng cho bọn họ một thân thịt nát xương tan và hồn bay phách tán vậy.”
Cô gái dựng thẳng ngón tay ngọc nhỏ dài lên chỉ ra như chớp điện.

Đông Lê Tam Yêu vừa cực khổ đánh một trận với Thái Hồ Bát Yêu, mặc dù rơi vào thế yếu nhưng vẫn có thể bình yên thoát ra, có thể thấy được họ cũng có một thân tu vi hơn người.

Nhìn thấy cô gái nhỏ này ra tay, Đông Lê Tam Yêu đều tự nghĩ thầm: “Ranh con này không biết có lai lịch thế nào, nhưng mặc kệ nó, cứ bắt lại trước đã rồi tính sau.”
Yêu khí tràn ngập trên sáu bàn tay to, Đông Lê Tam Yêu khá là tự kiêu với thủ đoạn của mình, chiêu Chưởng Pháp Thiên La Địa Võng này là bọn họ tự mình sáng tạo ra, khi liên kết lại thì bắt địch rất linh nghiệm, nếu như kẻ địch hơi yếu một chút thì ngay cả pháp khí hộ thân cũng bị tước mất.

Chỉ là Đông Lê Tam Yêu không ngờ rằng ngón tay thon dài như ngọc kia nhìn non mềm tới mức chỉ cần thổi nhẹ hay búng nhẹ cũng sẽ gãy của cô gái này vừa chỉ một cái vậy mà vạch ra một vòng tròn huyền ảo tới mức không thể tưởng tượng được, xuyên qua sáu cánh tay to của Đông Lê Tam Yêu, đi từng bước nhỏ tới, chạm nhẹ lên trán của mỗi người bọn họ.
Vừa chạm nhẹ vào giữa ấn đường, toàn thân của bọn Đông Lê Tam Yêu đều chấn động, không thể nhúc nhích được nữa, chỉ nghe một tiếng cười nhẹ, cơ thể của cô bé kia đã nhẹ nhàng bay lên, chỉ thấy một làn gió mát ở dưới chân mà cô đã bay cao lên hơn trăm trượng.

Ý niệm cuối cùng trên đời của Đông Lê Tam Yêu chính là tiếng cười nói khanh khách của cô gái nhỏ: “Được chết dưới tay Loan Hề ta cũng là phúc phận mà các ngươi đã tu luyện cả đời.

Đây còn là lần đầu tiên ta giết người, không ngờ lại hời cho ba con trâu ngốc nhà các ngươi, phải biết rằng những kẻ có thân phận giống như các ngươi, vốn dĩ cũng không có tư cách được chết dưới tay ta.”
Giọng nói của du dương của cô gái nhỏ vừa tan hết, cả người của Đông Lê Tam Yêu liền nổ tan thành một đám sương mù màu máu, ba gã đàn ông cường tráng như bị phong hóa suốt ngàn vạn năm, một làn gió nhẹ thổi qua liền tan ra như cát bụi.
Lúc này Trần Thất đột nhiên run lên, rùng mình một cái, hắn vuốt vuốt mũi nghĩ thầm: “Tu vi hiện nay của ta đã đạt tới mức không còn có cảm giác nóng lạnh, tại sao lại đột nhiên có cảm giác lạnh người như vậy?”
Lục Hạo Chi phải xây dựng núi Chú Ấn thành một tòa sơn trại, liền chỉ huy đám thuộc hạ là binh lính xác sống xây dựng rầm rộ, dọn dẹp đống đổ nát của Tuân gia trang, cuối cùng cũng đã tạo dựng được một khung cảnh mới.

Trần Thất dạo bước bên trong, có cảm giác như đang tuần tra vùng núi của chính mình, hôm nay hắn không tới chỗ vắng vẻ sau núi để tu luyện là bởi vì nghe Lý Mị Mị nói, mấy ngày gần đây hay có một con kền kền có cơ thể cực lớn, hình dáng có chút kỳ lạ bay ngang qua.
Trần Thất vốn đang suy nghĩ làm cách nào tìm được mấy con Linh Cầm có linh khí để luyện thành Hỏa Nha.

Nghe Lý Mị Mị nói con kền kền này có vẻ kỳ quái thì hắn có vẻ chú ý, nghĩ thầm: “Mấy thứ tự dâng đến cửa này làm sao có thể bỏ qua được? Con kền kền này có lai lịch thế nào, hành tung có kỳ quái ra sao cũng không liên quan nhiều tới ta, quan trọng là luyện hóa nó rồi thì có thể tăng tu vi của Hỏa Nha Trận mới là chuyện đúng đắn.”
Trần Thất chờ tới trưa cũng không thấy con kền kền mà Lý Mị Mị nói bay qua, trong lòng mặc dù có chút lười biếng, nhưng cũng không uể oải lắm.

Hắn vốn là người cực kỳ kiên nhẫn, nghĩ thầm: “Nghe Lý Mị Mị nói, sáng ngày hôm trước con kền kền này tới đây, buổi chiều thường ít đi lại, có lẽ hôm nay sẽ không đến.

Thôi vậy, ngày mai ta lại đợi nó.”
Trần Thất sao nỡ để phí mấy canh giờ buổi chiều, còn đang suy nghĩ nên ra sau núi hay là ở Tuân gia trang tu luyện một lúc, bỗng nhiên bầu trời giống như bị mây đen che kín, một con kền kền cực kỳ to lớn bay từ phía nam tới.

Trần Thất lập tức mừng rỡ, âm thầm bắt pháp quyết thả hai con Hỏa Nha mình nuôi ra.
Hai con Hỏa Nha mà Trần Thất nuôi đều là đại yêu quái đã luyện thông khiếu huyệt, có thể biến thành người, lúc vừa thả ra ngoài lập tức bay thẳng lên trên, không bao lâu sau đã đuổi tới sau lưng con kền kền kia
Con kền kền đang bay lượn trên trời bỗng nhiên nhìn thấy đồng loại bay tới thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, miệng nói tiếng người, phát ra giọng nói như tiếng sấm rền, quát hỏi:
- Các ngươi là ai, muốn như thế nào?”
Trần Thất bám vào thân Hỏa Nha, nghe vậy thì sửng sốt, cũng quát hỏi lại:
- Huynh đài là ai? Vì sao lại thường xuyên đi qua nơi đây?
Con kền kền kia dang hai cánh ra còn lớn hơn hai con Hỏa Nha của Trần Thất nuôi một chút, phong thái cũng rất mạnh mẽ, nhưng tu vi lại yếu hơn Điểu Tiên Phong, chỉ dựa sức mạnh bẩm sinh chứ thực ra vẫn chưa luyện thông khiếu huyệt, chưa đạt tới cảnh giới có thể biến thành hình người, chỉ là đã luyện hóa khiếu huyệt ở yết hầu nên có thể nói tiếng người.
Con kền kền này tuy tu vi không ra làm sao, nhưng nó cũng là thú cưng được người ta nuôi, thường xuyên qua lại với con người, đầu óc cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện, lập tức kêu quang quác lên, thu hai cánh quẫy qua quẫy lại, tỏ ý muốn dẫn hai con Hỏa Nha đi gặp chủ nhân của mình.

Trần Thất thấy không thể khiến con kền kền này nói thật thì cũng không khách khí nữa, lập tức chỉ huy hai con Hỏa Nha xông lên đánh nhau với con kền kền giữa không trung.

Con kền kền không đề phòng, hai con Hỏa nha cũng không nói tiếng nào hợp sức lại liều mạng lao vào chém giết.

Tu vi của con kền kền kém hơn nên nhanh chóng rơi vào thế yếu, bị hai con Hỏa nha hung hăng mổ cắn một trận, sắp bị Trần Thất bắt sống đem về.
Đúng lúc này, từ đỉnh một ngọn núi ở phía nam có một luồng ánh sáng xanh bay tới đánh về phía hai con Hỏa nha.
Trần Thất thông qua tâm pháp của Hỏa Nha Trận, liên thông tâm thức của hai con Hỏa Nha, thấy luồng ánh sáng xanh này mạnh mẽ ác liệt thì cũng không lo bắt con kền kền này nữa mà vội lệnh cho chúng bay lên cao.

Luồng ánh sáng xanh lập tức đổi hướng đi bảo vệ con kền kền đang rơi xuống.

Một người trẻ tuổi dáng cao lớn trắng trẻo, tay cầm một cây cung to và hai mũi tên xanh xanh.

Hắn quát lên một tiếng thu lại luồng ánh sáng xanh kia, biến nó thành một mũi tên tự động nằm trên cây cung.
Cây cung lớn này cũng kỳ dị, sau khi thu mũi tên này về thì một luồng ánh sáng chợt lóe rồi ba mũi tên trên cây cung cùng biến mất.
Trần Thất thông qua hai con Hỏa Nha ở trên không trung nhìn thấy rất rõ, trong lòng thầm nghĩ: “Người trẻ tuổi này cũng học đạo pháp.

Lúc làm sơn tặc trên núi Thiên Mã ta cũng chưa từng gặp những người như thế này, vậy mà bây giờ chỉ trong chớp mắt đã liên tục gặp được là như thế nào?”
Ở phía dưới, sau khi người trẻ tuổi cứu con kền kền của mình, liền cao giọng thét:
- Không biết là vị đạo hữu nào ngứa mắt Linh Thứu nhà ta nuôi mà muốn ra tay giết hại nó thế?”
Trần Thất thấy kền kền có chủ, bản thân mình tạm thời chưa đoán ra lai lịch của người trẻ tuổi này, nên không dám trả lời hắn.

Trần Thất gọi hai con Hỏa Nha, tự mình bay thấp xuống, trong lòng suy nghĩ: “Tuân gia bị Vạn đại tiểu thư dẫn người tới giết sạch, núi Chú Ấn này cũng chẳng còn đồ tốt gì, vậy người này tới đây là vì cái gì?”
Người trẻ tuổi kia thấy hai con Hỏa Nha trên trời sà xuống thấp, cũng không có ai trả lời hắn thì chỉ khẽ cười lạnh, tay vuốt v.e Linh Thứu mà mình nuôi dưỡng nói:
- Không ngờ lần này tới Trung Thổ lại nghe được tin Thiên Thư của Thiên Hà Lão Tổ xuất hiện trên thế gian.

Ta cũng không ham Thiên Thư đó, chỉ là muốn nhân cơ hội này gặp được đạo sĩ luyện đạo pháp của Trung Thổ, nhìn xem đạo thuật của Trung Thổ lợi hại hay là thần pháp của Thương Lang Thần Cung ta lợi hại.
Người trẻ tuổi này nói chuyện một cách từ tốn nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại mang âm sắc rất kỳ lạ, rõ ràng không phải là người Trung Thổ.
Trần Thất thu hai con Hỏa Nha về, trong lòng tính toán một lúc, luôn cảm thấy trên núi Chú Ấn có thêm một người là uy hiếp cực lớn đối với chính mình.

Vừa rồi người trẻ tuổi kia phóng ra một luồng ánh sáng xanh, mặc dù rất là kỳ quái nhưng theo Trần Thất thấy thì uy lực của nó cũng không phải là mạnh mẽ.

Trần Thất âm thầm suy nghĩ: “Mặc kệ người này đến đây vì cái gì, đối với ta cũng không phải là chuyện tốt, pháp thuật của hắn nhìn cũng chẳng ra làm sao, ta đã luyện thành Chân Long Pháo thì cũng có thể đánh một trận.

Nếu như giết được người này, cướp con Linh Thứu của hắn thì ta có thể tu luyện tâm pháp của Hỏa Nha Trận tăng thêm một bậc.”
Trần Thất biết Lục Hạo Chi, Lý Mị Mị không giúp gì được mình nên cũng không nói với bọn họ.

Hắn dựa theo con đường Hỏa Nha nhìn thấy đi thẳng tới đỉnh núi nơi người trẻ tuổi kia đang đứng.
Trần Thất chẳng những luyện thành hai loại chân khí, mà tu vi của Thiết Cốt Công cũng đạt tới tầng thứ năm, cho nên bước chân rất nhanh nhẹn, không tới nửa canh giờ đã lên tới đỉnh núi nơi người trẻ tuổi kia ở.

Hắn đến đây không phải là có ý tốt gì, mà có ý muốn đánh lén, nên lúc lên núi đã cố ý không để lộ hành tung của mình, không ngờ mới bò lên được một nửa đường đã nghe trên ngọn núi có một giọng nói nhẹ nhàng lại có chút kỳ quái truyền xuống.
-Thì ra là khách quý chứ không pải kẻ trộm.
Trong lòng Trần Thất mắng thầm: “Tiểu tử này tai thính mắt tinh thật, vậy mà đã phát hiện ra ta tới chơi.” Trần Thất dùng Thái Thượng Hóa Long Quyết nhỏ giọng quát một tiếng giống như tiếng rồng gầm, âm thanh xuyên qua chín tầng mây..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play