Trong cơn hoảng hốt, Trần Thất tựa như hóa thân thành mặt trời đỏ, lực lượng thái dương chân hỏa vô cùng vô tận khiến cho hắn thoạt nhìn chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể đốt trời nấu biển, vạn vật không gì không diệt được.

Loại cảm giác lực lượng vô cùng vô tận, muốn thiêu hủy hết thảy này trong một khoảnh khắc khiến cho Trần Thất như mê man, hắn liền giật mình tỉnh ngộ, vội vàng ổn định đạo tâm.
Mặt trời trên không trung đã sớm thành lập mối liên hệ chặt chẽ với Trần Thất, đây là do khi hắn đột phá luyện khí cảm ứng, cứ thế liên kết với nhau một cách tự nhiên.

Nhưng ngay tại giờ khắc này, trong thức hải của Trần Thất bỗng nhiên dâng lên một vòng kim quang toả ra sóng nhiệt cuồn cuộn, cùng tòa sơn mạch vắt ngang trong thức hải của hắn kia xa xa tương đối, trên dưới giao tranh.
Cùng lúc đó, bên trong Thái Dương Thần Lô cũng phát ra từng trận nhịp đập, giống như trước kia lúc chân khí của Trần Thất động cựa nảy mầm, tựa như thai nghén sinh mệnh, sinh ra sinh cơ bừng bừng.

Một điểm sinh cơ trong Thái Dương Thần Lô lúc mới sinh ra tựa như có khí tức vô cùng hung hãn bạo ngược, thậm chí luồng hung uy ấy lại có thể xuyên thấu qua Thái Dương Thần Lô, nhập thẳng vào trong thức hải của Trần Thất.
Trong thức hải Trần Thất đột nhiên có một con vượn to lớn tr.ần truồng đi ra từ vòng kim quang mãnh liệt kia, trong mắt nó kim quang như điện, lại giống như hai con rắn nhỏ co duỗi không ngừng, trông vô cùng quái dị.

Con vượn lông vàng này xuất hiện, một chân liền đạp về phía ngọn núi cao nhất trong dãy núi do đạo tâm của Trần Thất hóa thành.

Oanh một tiếng, đạo tâm của Trần Thất rung động, cảnh trí trong núi cũng đều sinh ra biến hóa.
Trần Thất cũng biết Thái dương chân hỏa tinh linh sinh ra trong Thái Dương Thần Lô cũng không có ý thức, có thì cũng chỉ là bản năng vâng theo sự bạo ngược của chân hỏa, muốn dựa theo bản năng mà thiêu rụi tất thảy.

Nếu hắn không thể thu phục thì con này có thể phá vỡ đạo tâm của mình, khiến cho vô số công sức của mình cùng bị hủy đi trong chốc lát.

Nếu là mình có thể triệt để áp đảo nó thì từ nay về sau con vượn này có thể trở thành một bộ phận đạo pháp của chính mình, có thể sai bảo dễ dàng, giống như thân ngoại hóa thân trong truyền thuyết.

Kể cả không tinh diệu đến mức ấy, nhưng ở cấp bậc luyện khí cũng đã là thủ đoạn vô cùng kì diệu, vô cùng quỷ dị rồi.
Cơ hồ là một ý niệm, trong dãy núi do đạo tâm của Trần Thất hóa thành bay ra vô vàn tinh quái, thậm chí còn có rất nhiều kim giáp thần tướng cưỡi rồng cưỡi hổ, khống chế mây mù bay lên không trung, cùng con vượn lông vàng do Thái dương chân hỏa tinh linh biến thành kia tranh đấu.

Con vượn lông vàng này cũng là do một luồng ý niệm bạo ngược biến thành, không có bản thể, vì vậy trận đấu pháp này chỉ tranh đấu về mặt đạo tâm, sẽ không gây thương tổn đến da lông thân thể, thế nhưng hung hiểm trong đó chỉ hơn không kém.
Trần Thất bắt pháp quyết, đạo tâm lù lù bất động, trải qua đạo tâm sơ cảnh tôi luyện nên tiểu tặc này đã hiểu, lần rèn luyện này đồng thời cũng là một phen ma luyện đạo tâm của bản thân.

Trong thượng cổ tu sĩ, tôi luyện đạo tâm là gian khổ nhất, không biết phải trải qua bao nhiêu phen hồng trần xâm nhiễm, khô tọa tẩy kính mới có thể rèn luyện một viên đạo tâm không nhiễm một hạt bụi, hóa long hóa thần.

Môn phái luyện khí hiện tại, tuy là bởi vì có hạng người thiên tài chế tạo ra pháp môn tứ đạo cảnh để dễ dàng vượt qua cửa ải ma luyện đạo tâm hơn chút so với tu sĩ thời thượng cổ, thế nhưng vẫn không phải là đơn giản có thể vượt qua được.
Trần Thất đã qua cửa ải đạo tâm sơ cảnh này, nhưng đối với việc làm sao để qua được cửa ải tâm cảnh đạo tâm thì vẫn còn rất mù mờ.

Tu luyện Thôn Nhật Thần Viên Biến cần xóa đi một luồng bản tính bạo ngược của Thái dương chân hỏa tinh linh sau khi sinh ra, liền giống như ép người ta mạnh mẽ đột phá cửa ải tẩy luyện đạo tâm.

Ở trong thượng cổ đạo quyết xem như là một loại cực kỳ hiếm có.

Vốn dĩ bởi vì một cửa ải ma luyện đạo tâm này cực khó, nếu như mới mới học đạo thuật đã cưỡng ép rèn luyện đạo tâm thì tám chín phần mười là người chết, đạo hạnh tiêu tan, đến chút cặn cũng không còn thừa lại.
Thôn Nhật Thần Viên Biến nhập môn khó khăn cũng là bởi vì phải thu phục tính tình nguyên bản của Thái Dương Chân Hỏa bí quyết, là cửa ải của thượng cổ đạo thuật.
Tiểu tặc Trần Thất này cũng là bởi vì số phận, vì vậy trước đây chưa từng chọn bộ đạo quyết này, hiện tại hắn chẳng những đặt vững đạo tâm sơ cảnh, mà đã đột phá cửa ải khó khăn là cảm ứng thiên địa, quay đầu thu phục tính tình nguyên bản của Thái dương chân hỏa tinh linh có vẻ dễ dàng hơn nhiều.

Thế nhưng cho dù là như thế, trong thức hải của Trần Thất trong nháy mắt liền biến thành biển lửa vô biên, Tu La sát tràng.

Yêu binh xông ra từ trong dãy núi do đạo tâm biến thành cùng với con vượn lông vàng do Thái Dương Chân Hỏa Tinh Linh biến thành quậy phá cho từng tấc địa phương trong thức hải biến thành chiến trường thê thảm, trong nháy mắt liền có vô số yêu binh ngã xuống, dãy núi đổ nát, tuy là những thứ này đều là ảo cảnh do đạo tâm của Trần Thất biến thành, tùy thời có thể sinh ra một lần nữa, thế nhưng mỗi một lần tổn hại đều là một lần khảo nghiệm khốc liệt đối với tên tiểu tặc này.
Trần Thất chỉ giữ vững bản nguyên đạo tâm bất động, cho dù có ngàn biến vạn hóa, đối với bản thân cũng chỉ như gió mát thoảng qua.
Vượn lông vàng khổ đấu cả ngày, khí thể chẳng những chẳng có chút nào suy giảm, càng giống như là hiểu được đạo thuật gì đó nên hung uy càng ngày càng mạnh, dưới chân sinh ra mây lửa lượn lờ, trên người có thêm một bộ giáp vàng, liền trong đôi tay đầy lông cũng có thêm một cây hỏa diễm đại côn tựa như có thể chống trời.

Chỉ cần con bạo vượn này khẽ huy động thì yêu binh do đạo tâm của Trần Thất biến ra liền nhao nhao ngã xuống, bị đốt thành tro bụi.

Chỉ là đạo tâm của Trần Thất biến thành dãy núi, mỗi một sinh linh đều chẳng qua là một ý niệm trong đầu Trần Thất mà thôi, phàm là nhân loại thì trong mỗi một khoảnh khắc đều có hàng nghìn hàng vạn ý niệm trong đầu sinh ra rồi mất đi, từng yêu binh bị diệt chẳng qua là tổn thất một cái ý niệm trong đầu mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì đối với Trần Thất, sau một khắc liền có vô số ý niệm trong đầu sinh ra, hóa thành thao thao bất tuyệt yêu binh, nhào về phía con vượn lông vàng kia.
Con vượn lông vàng này sát phạt một hồi, bỗng nhiên ánh mắt chuyển đến bên trên dãy núi do đạo tâm của Trần Thất biến thành, hai tay dùng lực, đem hỏa diễm đại bổng biến thành to như ngọn núi, hung hăng nện xuống.

Trong chốc lát đã đánh dãy núi do đạo tâm của Trần Thất hóa thành gãy làm hai đoạn, con vượn lông vàng này một kích thành công liền ngửa mặt lên trời thét dài, có khí tức tàn bạo nói không nên lời.

Theo tiếng thét kinh thiên của nó, thân thể của con bạo viên này cũng theo đó bành trướng, một lần nữa hung hăng nện xuống hỏa diễm cự bổng kia.

Sâu hơn trăm kích, dãy núi do đạo tâm của Trần Thất hóa thành đã biến thành mảnh nhỏ, ngay cả yêu binh cuồn cuộn không dứt dường như cũng mất đi đầu nguồn, không thể tiếp tục sinh ra nữa.

Chẳng qua Trần Thất vẫn luôn không có bất kỳ động tác gì, chỉ dựa vào đạo tâm chiếu rọi để biến ảo không ngừng, lúc này bỗng nhiên lộ ra vẻ mỉm cười, cười to một tiếng, trong thức hải đột nhiên bay ra một gã đạo nhân trong bàn tay nâng một vầng mặt trời màu đỏ, lật tay đem vầng mặt trời màu đỏ úp xuống, lập tức khóa chặt thân thể khổng lồ của con vượn lông vàng kia.
May mà mượn dùng tính tình bạo ngược do Thái Dương Chân Hỏa Tinh Linh thai nghén ra ta mới có thể chém sạch ngàn vạn tạp niệm, vạn niệm quy nhất, mới có thể tinh thuần.”
Trần Thất hét lớn một tiếng, vầng mặt trời vốn dĩ treo cao trên thức hải đột nhiên chìm xuống trong dãy núi bị phá thành mảnh nhỏ trong thức hải, hóa thành một cái ao lửa màu đỏ đậm, vô số hỏa diễm từ trong đó bay lên, có ngàn vạn hỏa nha, hỏa xà theo đó bay vút lên, con vượn lông vàng bị Trần Thất khóa chặt kia cũng chìm vào chỗ sâu trong ao lửa nghìn dặm này, trên mặt đã sớm không còn khí độ bạo ngược, cũng không còn những tính cách trời sinh lúc ban đầu như tàn nhẫn, hủy hoại, diệt thế… Ở thời khắc mấu chốt bị Trần Thất dùng đạo pháp của bản thân xoa đi tất cả tính cách trời sinh mà thành lúc đầu, tẩy luyện căn nguyên, trở thành một phần đạo pháp của hắn, lại không có nửa phần không thể khống chế.
Sau khi Trần Thất thu phục con vượn lông vàng này, dãy núi do đạo tâm của hắn biến thành bỗng nhiên bị một luồng đại lực trong chốn u minh chấn vỡ thành bột mịn, chỉ có duy nhất ao lửa nghìn dặm kia là bất động như cũ.

Từ trong ao lửa này phun ra không biết mấy ngàn vạn dặm lửa cháy, một lần nữa nung khô những dãy núi vỡ nát kia, từng ngọn từng ngọn núi bị rèn luyện một lần nữa, dãy núi kéo dài lại dần dần tái hiện, tựa như một lần nữa tái hiện thắng cảnh khi khai thiên tích địa, hùng vĩ to lớn đến không nói nên lời.
Chính tại thời điểm Trần Thất đúc lại đạo tâm, chẳng biết tại sao vạn sợi tơ tình cũng bỗng nhiên rục rịch, lặng lẽ dung nhập vào dãy núi vừa mới tại hiện lại trong thức hải.

Tơ tình nhỏ như sợi tóc tan biến vào dãy núi kéo dài hơn mười vạn dặm, giống như bụi trần vào biển, mờ mịt không thể tìm ra.

Thời điểm Trần Thất đúc lại đạo tâm không thể có chút phân tâm nào, vì vậy tuy là hắn phát hiện ra tơ tình biến hóa lại cũng không hề phân tâm, đến khi hắn lại một lần nữa mở ra ảo cảnh của đạo tâm thì tơ tình đã tiêu tan, không thể nào tìm được nữa.
Ở một khắc khi hắn đúc lại đạo tâm, Trần Thất bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ áo trắng, miệng nhỏ của nàng hơi hé, một đôi mắt sáng cũng tràn ngập kinh ngạc khó có thể tin.

Thiếu nữ lấy tay dụi mắt, hung hăng lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó đôi môi cong lên ra bộ tức giận nhưng vẫn xinh đẹp, rất nhanh sau đó liền bật cười.

Trong đầu của Trần Thất đột nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy: “Ngươi càng muốn vào lúc này ngưng luyện đạo tâm, vậy người ta liền thành phiền toái lớn mà ngươi đời này kiếp này cũng không thoát khỏi.

Xem ngươi làm như thế nào.”Trần Thất cười nhẹ, cũng xa xa mà truyền qua một luồng ý niệm, chẳng qua ý niệm này cũng chẳng truyền lời gì, chỉ nhẹ nhàng lướt nhẹ trước mặt nàng, sau đó từ từ trầm xuống dưới, làm thiếu nữ kia giật mình phát hiện, chỗ riêng tư nhất của con gái bị ý niệm của tên tiểu tặc này lướt nhẹ qua, liền không khỏi liên thanh mắng to, xảo ngữ như châu, thế nhưng Trần Thất đã sớm thu hồi ý niệm, đồng thời cắt đứt liên hệ giữa hai người.Điêu Tuyết hung hăng rút ra Trảm Tình Kiếm, thế nhưng trên thanh kiếm trấn phái của Vong Tình Đạo này bỗng nhiên bay lên một tầng ánh sáng xanh dịu dàng.

Thiếu nữ này đã quên sạch mấy lời đang định mắng ra ngoài miệng, kinh ngạc mà nhìn thân thể của mình, bởi vì vận chuyển Lang Gia Vong Tình Quyết mà bay lên thanh quang hộ thể, tự mình lẩm bẩm nói: “Không ngờ lại là Vong Tình Chân Sát, không ngờ… chỉ như vậy đã khiến cho ta đột phá đến cảnh giới ngưng sát, tên tiểu tặc này thật lợi hại.”Trần Thất cười đắc ý đứng lên, thần khí no đủ không nói nên lời, tinh khí viên mãn.

Thái Dương Thần Lô lớn bằng quả đấm trong tay hắn đã có khí tức của một sinh mạng, bên trong thật sự là Hỏa Tinh Linh giống như thai nhi vậy, hít thở, âm thầm hợp nhất với tâm pháp đạp quyết Thôn Nhật Thần Viên Biến, cho dù Trần Thất không để tâm đến thì Thái dương chân hỏa tinh linh trong này cũng biết tự mình tu luyện, nuốt thái dương chân hỏa cho bản thân ăn.

"Thì ra tu thành Thôn Nhật Thần Viên Biến có chỗ tốt lớn như vậy, không riêng khiến cho ta có nhiều thêm một thủ đoạn để đối địch, càng làm cho đạo tâm của ta đột phá đến đạo tâm tâm cảnh.

Không những có phát huy vô cùng nhuần nhuyễn pháp lực của bản thân, càng có thể không lãng phí chút nào, lúc đấu pháp với người ta thì chiến lực ít nhất cũng tăng từ ba thành trở lên.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play