*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bab, Bảo.

Sửa lỗi: Bảo.


Trời sáng, mọi người khởi hành lên đường. Cận Phi Trạch nắm dây thừng cột Khương Dã suốt cả dọc đường, không hiểu sao Khương Dã có cảm giác rằng hắn đang cực kỳ sung sướng.

Cận Phi Trạch quay đầu nói: “Y như dắt một chú mèo con ý.”

Khương Dã: “…”

Không muốn để ý tên này chút nào.

Càng đi sâu vào núi, họ càng cảm thấy cánh rừng tối om như mực này im ắng một cách đáng sợ. Những cành cây sa la ngoằn ngoèo quái dị vươn dài ra, Khương Dã cứ nhìn nhầm chúng nó thành cánh tay người.

Lúc nghỉ ngơi dọc đường, Y Lạp Lặc đến kiểm tra khoang miệng Khương Dã, tất cả đều bình thường.

“Không muốn hỏi bọn anh gì sao?” Y Lạp Lặc cười hỏi.

Tối hôm qua anh ta và Hoắc Ngang đều nổ súng, không có học giả Viện Nghiên cứu Địa chất nào sẽ mang súng theo bên người.

Khương Dã thức thời lắc đầu, “Xin lỗi, em không có hứng thú với địa chất học.”

Y Lạp Lặc cười, cả hai đều hiểu hàm ý trong lời của Khương Dã.

Anh hỏi: “Vì sao lại không hứng thú?”

“Tò mò giết chết con mèo.” Khương Dã thành thật trả lời.

Y Lạp Lặc nở nụ cười bất đắc dĩ, “Đến hoàn cảnh hiện tại thì chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau, giấu giếm thân phận của mình cũng không phải lựa chọn tốt gì. Nói với các cậu cũng không sao, bọn anh là vệ sĩ được giáo sư Bạch thuê. Trước kia bọn anh làm việc ở Đông Nam Á, từng tham gia một vài vũ trang tư nhân ở nơi đó.”

Khương Dã hỏi: “Các anh biết trong thôn Thái Tuế có gì ư?”

Y Lạp Lặc liếc Bạch Niệm Từ đang ngồi bên kia, “Giáo sư Bạch nói với bọn anh rằng ở nơi đó có một thứ siêu nhiên.”

“Các anh không sợ sao?”

“Nói thật, sợ. Nhưng cũng không đến nỗi chạy trối chết, giá cả giáo sư Bạch đưa ra vô cùng hấp dẫn,” Y Lạp Lặc hồi ức, “Huống hồ lúc anh làm việc ở rừng mưa nhiệt đới từng có một ít kinh nghiệm đặc thù. Bọn anh từng đi nhầm vào một căn nhà hoang bằng gỗ, trong đó chẳng có gì cả, chỉ có mỗi một con rối gỗ không đầu. Con rối đó vô cùng quái dị, toàn thân khắc chi chít những hoa văn và văn tự mà bọn anh không hiểu. Sau khi chiến hữu của anh lấy đầu của con rối gỗ kia đốt lửa sưởi ấm, sáng sớm hôm sau, khi bọn anh tỉnh lại thì phát hiện chiến hữu kia đã bị cắt đầu, toàn thân trần trụi, bị trói vào vị trí mà con rối gỗ đứng lúc đầu. Cuối cùng bọn anh đốt căn nhà gỗ kia, rồi rời khỏi khu rừng đó.”

“Cũng không phải là không có cách đối phó những thứ như vậy, cậu xem, đốt một cái thì không còn nữa.” Y Lạp Lặc như đang tự an ủi mình, “Còn các cậu thì sao? Anh nghe nói Tiểu Khương đến đây để tìm mẹ à.”

Khương Dã gật đầu, “Mẹ em nghiên cứu tôn giáo Điền Tây, không biết đi lạc thôn Thái Tuế từ bao giờ rồi trầm mê trong nền văn minh tôn giáo đó. Tháng trước bà ấy đến đây, tới bây giờ vẫn chưa về nhà. Còn Cận Phi Trạch…”

Y Lạp Lặc mỉm cười, “Còn Cận Phi Trạch đến đây là vì cậu nhỉ, các cậu là người yêu à?”

“Bọn em không phải người yêu.” Khương Dã nhấn mạnh.

“Xin lỗi, anh hiểu nhầm.” Y Lạp Lặc nhún vai, cười nói, “Yên tâm, giáo sư Bạch đã thanh toán phí bảo vệ cho các cậu luôn rồi, nếu bọn anh đã nhận tiền thì sẽ bảo vệ các cậu thật tốt. Cứ thoải mái đi, xem như tới đây du lịch.”

Anh ta nói xong thì rời đi. Khương Dã nhíu mày nhìn theo bóng dáng của anh. Chắc chắn Bạch Niệm Từ có biết chuyện bên trong thôn Thái Tuế, nhưng y không nói hết cho hai người lính đánh thuê này biết, thế nên Y Lạp Lặc đến tìm Khương Dã hòng moi một ít tin tức. Đáng tiếc, chính bản thân Khương Dã cũng không biết bao nhiêu. Vì sao Bạch Niệm Từ lại không muốn cậu rời đi? Khương Dã rất tò mò, nếu lúc ấy cậu nói cậu muốn đến bệnh viện khám bệnh, Bạch Niệm Từ sẽ dùng biện pháp gì để giữ cậu lại?

Cậu nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy khát nước. Bình nước bị mốc lỗ chỗ, không rửa sạch được, nên cậu vứt đi rồi. Khó cái là cậu chỉ mang theo một cái bình, bây giờ không có gì để uống cả.

Khương Dã đang không biết làm sao thì Hoắc Ngang đi tới, đưa cho Khương Dã một bình nước mới, “Bình của cậu bẩn rồi, dùng cái này đi, anh rửa sạch rồi đấy.”

Khương Dã không nhận, “Vậy anh lấy gì dùng?”

“Không sao, anh uống chung với Y Lạp Lặc.”

Cận Phi Trạch cũng đưa một cái bình sang, “Cảm ơn anh, nhưng cậu ấy có thể dùng của tôi.”

Hoắc Ngang đang định rút tay về, Khương Dã nhận lấy bình nước, “Em không dùng của cậu ấy.”

Hoắc Ngang xoay người rời đi, Khương Dã chần chừ giây lát rồi gọi hắn lại: “Bên trong rất nguy hiểm, anh chắc chắn là muốn đi tiếp chứ?”

Hắn ngoảnh đầu, cười đáp: “Yên tâm, anh Hoắc của em đây chính trực đầy mình, cái lũ yêu ma quỷ quái tầm thường không hại anh được đâu.”

Khương Dã ngưng lại, hỏi: “Anh không phải là quốc tịch Trung Quốc nhỉ? Tại sao lại muốn về nước vậy?”

Hoắc Ngang gãi gãi đầu, “Hồi bé anh bị lạc trong cái rừng này, ngã vỡ đầu, không nhớ nổi nhà mình ở đâu mà cũng không có ai đi tìm anh, thế là được đưa vào cô nhi viện. Bố mẹ nuôi nhận nuôi anh rồi đưa anh ra nước ngoài. Năm ngoái bố mẹ nuôi của anh qua đời, anh muốn về để xem xem, biết đâu lại có thể tìm thấy bố mẹ ruột của mình. Anh bảo này, cậu mới có bao nhiêu tuổi đâu mà mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó. Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ tìm thấy mẹ thôi.”

“Cảm ơn anh.” Khương Dã nói.

Hoắc Ngang khoát khoát tay, sau đó xoay người rời đi.

Bọn họ đi đến chiều nhưng vẫn chưa tới thôn Thái Tuế, theo lộ trình ước tính thì lẽ ra bây giờ họ phải đến rồi mới đúng. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Bạch Niệm Từ lôi bản đồ ra xem xét lại đường đi.

“Tiểu Hoắc, qua chỗ sườn núi kiểm tra tầm nhìn xem.” Bạch Niệm Từ nói.

Hoắc Ngang cởi ba lô xuống, cầm ống nhòm trèo lên sườn núi. Hắn tay không leo lên mỏm đá, dùng ống nhòm kiểm tra xung quanh. Đột nhiên, hắn trông thấy khói bếp ở đằng xa. Nhìn về hướng đó, hắn phát hiện ra một thôn làng có dân cư sinh sống. Hắn ghi nhớ phương hướng rồi cất ống nhòm đi, nhanh chóng quay lại đội ngũ.

“Tìm thấy thôn Thái Tuế rồi.” Hoắc Ngang nói, “Tuy nhiên lại rất kỳ quái, trong đấy hình như có người, tôi thấy có ai đó đang nấu cơm.”

“Có thể là người của thầy Thẩm.” Khương Dã suy đoán.

Hoắc Ngang nói giỡn, “Không phải là hồn ma của thầy Thẩm đâu ha.”

Chỉ có Hoắc Ngang là cười được, những người khác đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Thành thật mà nói, ở cái chốn như thế này, có người ở thì càng nên cảnh giác hơn so với việc không có bóng người nào.

Bọn họ dự tính nếu không nghỉ ngơi thì đêm nay có thể vào thôn. Nhưng xét thấy mức độ quỷ dị của nơi đó và vết xe đổ khi có đã quá nhiều người mất tích ở trong đấy, bọn họ quyết định nghỉ lại một đêm rồi ban ngày hẵng vào. Tối đến ai nấy tự dựng lều của mình, Bạch Niệm Từ không chịu ngủ một mình nên Y Lạp Lặc ngủ cùng y, Hoắc Ngang một mình một lều. Sau bữa tối, mọi người vào trong lều. Khương Dã không ngủ được, mở mắt thao láo ngẩn người.

Đúng lúc này, ngoài lều của bọn họ có tiếng bước chân đi qua. Không biết là ai, đã trễ thế này mà còn chưa ngủ. Chắc là Hoắc Ngang, Khương Dã nghĩ vậy, tay đấy nghiện thuốc lá nặng, ban ngày chỉ cần nghỉ chân cái là hắn đã trốn sang một bên hút thuốc rồi. Hắn đang tìm kiếm cái gì đó ngoài kia, kêu loảng xà loảng xoảng, khiến cho không ai ngủ nổi.

Cận Phi Trạch cũng thức dậy, hoặc có khi vốn đã chẳng ngủ.

Khương Dã nói: “Tôi ra ngoài xem sao.”

Cận Phi Trạch đè cậu lại, “Không cần đâu, ngủ với tớ đi.”

Hắn sáp lại gần, tựa đầu lên vai Khương Dã.

Khương Dã cau mày, “Tránh ra.”

“Tiểu Dã, cậu dữ với tớ quá à.” Cận Phi Trạch rất là tủi thân.

“…”

Bị Cận Phi Trạch quấy như thế Khương Dã cũng thấy mệt, hôm nay đi cả một ngày trời rồi, lết cũng không lết nổi nữa, rõ là khóa kéo lều ở ngay trước mắt mà cậu chẳng muốn bước qua. Khương Dã nghiêng người, chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ra ngoài ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường.

Hoắc Ngang nhéo giữa trán, nói: “Tối hôm qua ai hơn nửa đêm không ngủ, làm rùm beng ở bên ngoài đấy.”

“Không phải là ông à?” Y Lạp Lặc nói, “Chỉ có ông mới nửa đêm dậy hút thuốc.”

“Cần tôi nói thật không?” Hoắc Ngang nói, “Tối qua tôi thẩm du, mệt phờ ra, có dậy nổi đâu.”

Tất cả cùng im lặng.

Y Lạp Lặc đã quen cái thói cợt nhả của Hoắc Ngang, nhìn sang Khương Dã, “Anh và giáo sư Bạch cũng không ra khỏi lều, là các em à?”

Vẻ mặt Khương Dã trở nên nghiêm trọng, “Cũng không phải bọn em.”

Hoắc Ngang sửng sốt, “Thế là ai?”

Y Lạp Lặc lại nhìn Hoắc Ngang, “A Ngang, lúc như vầy đừng có đùa, là ông chứ gì.”

“Tôi thề.” Hoắc Ngang giơ ba ngón tay lên, “Nếu đúng là tôi thì cả đời này tôi sẽ không cứng lên được nữa.”

Tối qua cũng không người nào đi tiểu đêm, vậy tiếng bước chân bên ngoài là của ai? Bầu không khí xung quanh chợt đông cứng lại, sự yên tĩnh lặng lẽ lan tràn khắp, trong lòng ai nấy đều như bị tảng đá đè lên.

Bạch Niệm Từ trầm giọng nói: “Bắt đầu từ đêm nay, mọi người thay phiên nhau gác đêm.”

Nói rồi, mọi người xuất phát lên đường. Nửa tiếng sau, bọn họ phát hiện bên bờ suối có phân và gói mì ăn liền, hẳn là rác của nhóm Thẩm Đạc vứt lại, chứng tỏ bọn họ đã đi đúng đường. Lại đi tiếp hơn hai tiếng nữa, từ đằng xa họ đã trông thấy cổng thôn. Đo khoảng cách bằng mắt thường chắc phải hơn 500m nữa. Hoắc Ngang đi đằng trước giơ nắm đấm lên, ra hiệu đội ngũ dừng lại.

Hoắc Ngang đi tới kiểm tra khoang miệng và da của Khương Dã, “Không có việc gì, có thể cởi trói rồi.”

Cận Phi Trạch hỏi: “Sau đấy tớ còn được đút cậu ăn cơm nữa không?”

Khương Dã lạnh lùng đáp: “Không được.”

Cận Phi Trạch tiếc nuối ra mặt, “Tiếc thật.”

Khương Dã nhìn Y Lạp Lặc bắt đầu dựng trại, bèn hỏi Hoắc Ngang: “Chúng ta không vào à?”

Hoắc Ngang trả lời: “Giáo sư Bạch bảo ban đêm chúng ta không vào, chỉ đi vào ban ngày thôi. Dựng lều trước đã, đợi lát nữa cho flycam (camera điều khiển từ xa) vào lượn một vòng.”

Hắn ta bật laptop lên, các chấm đỏ trên bản đồ hiển thị vị trí của năm người bọn họ, nhịp tim và huyết áp của từng người đều bình thường. Hoắc Ngang mở một cái vali khác ra, khởi động flycam và điều khiển nó tiến vào thôn. Khung cảnh bên trong hiện lên trên màn hình điều khiển từ xa, dọc theo triền núi là rất nhiều ngôi nhà sàn cọc gỗ cao tầng đổ nát, san sát nhau dày đặc, ngăn cách với nhau bởi những bức tường đầu ngựa[1]. Trong thôn chỉ có một con đường duy nhất, con đường men theo sườn núi đi lên, vô cùng lầy lội. Có một vài cửa hàng sát bên đường, biển hiệu rơi rớt tan tác.

[1] Tường đầu ngựa:



Khương Dã thầm nghĩ, quanh quanh đây hẳn là có công trường khảo cổ, nơi mà năm đó mẹ cậu đã đến và cũng là nơi đội ngũ Thẩm Đạc đóng quân, công trường đấy ở đâu?

Hoắc Ngang điều khiển flycam, định cho bay vào một ngôi nhà để xem tình hình bên trong. Tuy nhiên, tất cả các căn nhà đều khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, hoàn toàn không thể vào được.

“Quái lạ, rõ là tôi vừa thấy có khói bếp mà.” Hoắc Ngang khẽ nói.

“Chả nhẽ là quỷ thật?” Y Lạp Lặc bảo.

Hoắc Ngang khó hiểu, “Quỷ cần ăn cơm à?”

“Chuyển góc quay một chút,” Bạch Niệm Từ chợt lên tiếng, “Quay sang trái, cậu xem sau cửa sổ đằng kia có phải là có bóng người không?”

Hoắc Ngang theo lời y di chuyển góc quay, một căn nhà cao tầng bám đầy dây thường xuân dần tiến vào màn hình. Hình như có bóng ai đấy đằng sau khung cửa sổ chữ ‘vạn’ 万, lẳng lặng đứng trước song cửa, quay mặt về hướng flycam, không nhúc nhích. Flycam chậm rãi tới gần song cửa sổ ấy, camera điều chỉnh tiêu điểm, mọi người đều thấy được rõ ràng bóng “người” kia.

Đó là một con bù nhìn rơm được dựng trong nhà sàn cao tầng.

Bù nhìn rơm này quái thật đấy, ai lại đặt bù nhìn rơm ở trong nhà chứ?

Flycam chụp hình nó cả buổi nhưng không thấy có gì bất thường, bèn chuyển hướng bay đi nơi khác. Quay một vòng cũng không thấy bóng người nào, đây là một thôn làng bỏ hoang.

“Thế nào, có muốn đi vào không?” Hoắc Ngang đặt thiết bị điều khiển từ xa xuống, “Không vào ngay là trời tối đấy.”

“Từ từ.” Khương Dã cau mày.

“Vẫn chờ?” Hoắc Ngang buồn bực, “Tiểu Khương, nếu em sợ thì chờ bọn này ở trong lều, bọn anh vào đấy kiểm tra xem, tiện tìm mẹ giúp em luôn.”

Bạch Niệm Từ ân cần nói: “Tiểu Dã, có suy nghĩ gì thì cháu cứ nói thẳng ra, chú rất coi trọng ý kiến của cháu.”

“Trước chúng ta đã có mấy tốp người đi vào rồi.” Khương Dã liệt kê ra, “Mẹ cháu một tốp, thầy Thẩm một tốp, riêng nhóm của mẹ cháu đã hơn mười người, thầy Thẩm và cấp dưới của thầy ấy ít cũng phải năm người. Nhưng với những gì vừa được flycam ghi lại thì không thấy có bất cứ dấu vết hoạt động nào gần đây của con người. Đi bộ thì sẽ có dấu chân, ăn uống sẽ có rác vứt lại, bài tiết thì sẽ có phân, mà trong đấy chẳng có cái gì cả, mọi người không thấy quái lạ à?”

Y Lạp Lặc gật gật đầu, “Có cảm giác như…. bọn họ đều biến mất không còn tăm hơi.”

Hoắc Ngang sốt cả ruột, “Nghĩ nhiều như thế thì có ích gì? Chẳng thà đi vào coi sao rồi nói. Biết đâu họ đang trốn trong nhà, mọi người đều đặc biệt chú ý vấn đề vệ sinh, xây cái nhà xí đơn giản xong xếp hàng đi nặng.”

Bạch Niệm Từ gật gù, “Được, bây giờ là ba giờ chiều, chúng ta vào lượn một vòng xem, và ra ngoài trước khi mặt trời lặn.”

Mọi người chuẩn bị hành trang gọn nhẹ, Hoắc Ngang giắt một khẩu súng lục với băng đạn đầy ở sau lưng, vác thêm cây súng trường AK-12. Trang bị của Y Lạp Lặc cũng gần như thế, còn Bạch Niệm Từ thì mang máy quay phim của y. Khương Dã thấy Cận Phi Trạch cũng vác theo một cái túi, bên trong chẳng trang bị gì hết, chỉ nhét đầy bánh sơn tra.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Dã: Cậu nghiện ăn bánh sơn tra à?

Cận Phi Trạch: Tớ nghiện nhất là cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play