01

Cầu hôn thành công, Chu Mộ Dư cho cả công ty nghỉ ba ngày, lại đưa Úc Sương ra nước ngoài nhận giấy kết hôn.

Nhìn thấy mọi người hoan hô vui mừng ở trong nhóm chat công ty, tâm tình của Úc Sương có chút phức tạp.

Các đồng nghiệp còn @ cậu, nói: "Tiểu Úc, cậu cũng may mắn quá đi! Vừa nhậm chức đã được nghỉ phép rồi."

Úc Sương cười khổ gửi một nhãn dán tươi cười, buông điện thoại ra hỏi Chu Mộ Dư: "Sao lại gấp như vậy..."

Chu Mộ Dư lắc đầu, nói rất nghiêm túc: "Em không hiểu, tôi chờ ngày này bốn năm rồi."

"Không nhìn ra được, giấu kỹ thật đấy..."

Úc Sương nhỏ giọng nói thầm, không nhịn được lại giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.

Kiểu dáng rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp, đeo lên ngón tay càng khiến da cậu trắng hơn. Úc Sương còn chưa nghĩ ra sẽ giải thích với đồng nghiệp thế nào về việc đột nhiên mình lại đeo nhẫn, chỉ có thể hy vọng mọi người không quá tinh mắt, hoặc là nhìn thấy rồi cũng không nói ra, cứ hiểu thầm trong lòng là được rồi.

"Nhìn gì vậy hả bà Chu?"

Nhìn lén bị Chu Mộ Dư phát hiện, Úc Sương ngượng ngùng thu tay lại: "Không nhìn gì cả."

Chu Mộ Dư đi tới, nửa ngồi xổm trước mặt Úc Sương, ngẩng đầu hỏi: "Có thích không?"

Úc Sương gật đầu: "Ừm, thích."

Chu Mộ Dư nói Úc Sương giống như một cô nàng thích cái đẹp, hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn giống như vẫn mười mấy tuổi, những gì lấp lánh đều có thể thu hút sự chú ý của cậu.

Vì vậy nên hằng năm đến ngày kỷ niệm, Chu Mộ Dư sẽ tặng cho Úc Sương một món đồ châu báu, lại khắc năm lên trên đó, như vậy đợi đến khi hai người đến tuổi xế chiều, những đồ vật này vẫn sẽ không cũ đi, hai người vẫn có để hoài niệm lại quãng thời gian khi còn trẻ.

02

Hai người nhận giấy kết hôn, bản hợp đồng trước kia đương nhiên trở thành đồ bỏ đi, lúc này Chu Mộ Dư cũng dứt khoát chuyển một nửa tài sản trên danh nghĩa của mình cho Úc Sương.

Lúc ký tên, Úc Sương do dự thật lâu, nói: "Thật ra em cũng không cần nhiều tiền như vậy đâu..."

"Không phải vấn đề có tiền hay không đâu bé cưng à." Chu Mộ Dư nói: "Nếu theo như em nói, tôi cũng không cần nhiều tiền như vậy. Tôi cho em tất cả gia sản, mỗi tháng em cho tôi một ít tiền tiêu vặt là đủ rồi."

"Chú lại nói hưu nói vượn rồi..."

Úc Sương biết mình nói không lại Chu Mộ Dư, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, ký tên mình lên trên tờ giấy.

"Nói tới mới nhớ, em cũng có một vấn đề." Úc Sương nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Dư: "Chú thật sự là đại gia đứng đầu Ninh Thành sao?"

Chu Mộ Dư hơi sửng sốt, sau đó phì cười một tiếng: "Trước kia đúng là vậy, còn bây giờ..."

"Bây giờ thì sao?"

"Hiện tại bị người khác lấy mất một nửa rồi, có thể không được vậy nữa."

...Ý là vẫn có khả năng.

Úc Sương bỗng nhiên cảm thấy bản hợp đồng trước mắt nặng nề khác thường, chỉ cần một cái đặt bút này của cậu, Ninh Thành lại có thêm một nhà giàu.

03

Lại một lần nữa quay lại làm việc, Úc Sương lại bắt đầu cuộc sống bận rộn.

Gần đây cậu được giao cho một dự án quan trọng, thế nên mỗi tuần không thể tránh khỏi việc tăng ca. Chu Mộ Dư có ý kiến với việc này, nhưng lại không dám tùy ý nhúng tay vào công việc của Úc Sương, dù sao bản thân gã cũng thường bận rộn không kể ngày đêm, Úc Sương có tăng ca vì dự án này cũng là chuyện bình thường.

Vì thế dạo này người trong công ty cũng nhận ra, thời gian ông chủ của bọn họ ở lại công ty ngày càng nhiều, văn phòng chủ tịch thường sáng đèn đến tận chín mười giờ tối.

Ông chủ không về nhà, nhân viên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất là những người ở văn phòng tổng, âm thầm kêu khổ, không biết Chu Mộ Dư lại đột nhiên phát điên vì công việc gì nữa.

Nhưng trên thực tế Chu Mộ Dư chỉ là đang chờ vợ mình đang làm việc ở một văn phòng cách đó không xa thôi.

Mãi đến khi trợ lý Trương Triết của Chu Mộ Dư cố lấy dũng cảm uyển chuyển nhắc nhở gã, gã thường xuyên "Tự nguyện tăng ca" như vậy sẽ làm mọi người áp lực, Chu Mộ Dư mới giật mình tỉnh ngộ, dặn dò cấp dưới bảo những người khác cứ tan làm đi, không cần để ý tới gã.

Lại qua một thời gian, mọi người dần dần xác nhận công ty vẫn hoạt động không có vấn đề gì, lúc này mới an tâm khôi phục bình thường việc đi làm và tan làm. Nhưng rất nhanh lại có một tin đồn nữa xuất hiện: chủ tịch Chu tám phần là giận dỗi với phu nhân, cho nên mỗi ngày đều ở lại công ty không trở về nhà.

Chậc, người đàn ông trung niên, thật sự là đáng thương.

04

Chu Mộ Dư không biết cấp dưới bàn tán thế nào về mình, gã chỉ biết Úc Sương tăng ca rất vất vả.

Ban ngày khi tất cả mọi người ở công ty, gã không có cách nào quan tâm Úc Sương rõ mồn một được, buổi tối mọi người về hết, cuối cùng gã mới có thể chuẩn bị đồ ăn khuya, bảo Úc Sương đến văn phòng mình nghỉ ngơi.

Lâu dần, Úc Sương cũng quen với việc buổi tối ôm máy tính đến văn phòng Chu Mộ Dư làm việc, thuận tiện có gì không chắc chắn cũng có thể trực tiếp hỏi Chu Mộ Dư.

Hôm nay đồ ăn khuya là bánh đậu phụ, bánh trôi với cá kho, Úc Sương bưng bát ăn bánh trôi, Chu Mộ Dư ngồi một bên, kiên nhẫn nhặt xương cá ra giúp cậu.

"Mỗi ngày đều ăn khuya, em cũng mập lên rồi." Vừa ăn Úc Sương vừa xoa xoa bé mỡ trên bụng mình rồi đáng thương nói.

Chu Mộ Dư buông đũa: "Nói bậy, em béo chỗ nào?"

"Mặt, hình như tròn hơn rồi."

"Tôi xem nào."

Chu Mộ Dư đưa hai tay nâng mặt Úc Sương lên, quay trái quay phải, càng nhìn càng thích, tay nhịn không được nhéo nhéo cặp má: "Tròn một chút mới đáng yêu."

Úc Sương hừ nhẹ một tiếng, cầm máy tính đặt lên đùi mình: "Chú xem giúp em đi, đánh giá thị trường của công ty này em làm có vấn đề gì không."

"Tổ tông à, sao trước kia tôi không phát hiện em lại yêu công việc như vậy chứ?" Chu Mộ Dư bất đắc dĩ thở dài: "Đưa đây tôi xem xem, em cứ ăn đi."

Úc Sương nhờ được việc, miệng lưỡi ngọt xớt: "Cảm ơn chồng."

Nếu nói trước kia Đàm Luật Minh dạy cho Úc Sương làm thế nào để bảo vệ mình, làm thế nào để có thể sống yên ổn tự tại trên thế giới tràn ngập nguy hiểm này, còn hiện tại Chu Mộ Dư lại dạy cậu cách đứng trên đầu gió ngọn sóng, buông bỏ những lo sợ của quá khứ, dũng cảm tự tin thể hiện bản thân mình tốt nhất.

Úc Sương thích bản thân mình như vậy hơn.

05

Ngày hoàn thành dự án kia, Chu Mộ Dư phát tiền thưởng cho cả một bộ phận đầu tư và thu mua, còn tự mình đặt bánh với đồ uống đưa đến cho tầng 12 của công ty.

Tổng giám đốc đại giá quang lâm, cả văn phòng ngập tràn không khí căng thẳng và kích động, chỉ có Úc Sương chột dạ đứng tránh một bên, ngượng ngùng đối diện với Chu Mộ Dư.

Quản lý lại là người nhiệt tình, anh ta ôm vai Úc Sương kéo cậu tới trước mặt Chu Mộ Dư, kiêu ngạo giới thiệu với gã: "Chủ tịch Chu, đây là Úc Sương, nhân viên mới của bộ phận chúng tôi, dự án lần này cậu ấy biểu hiện rất tốt, thanh niên trẻ tuổi, tương lai sáng láng."

Úc Sương ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Chu Mộ Dư, hơi thở cậu ngừng lại, sau đó mới miễn cưỡng ổn định lại nói: "...Chào chủ tịch Chu."

"Úc Sương." Chu Mộ Dư nhếch môi mỉm cười, ra vẻ suy tư: "Sương trong từ nào?"

"...Sương trong Bạch Lộ Vi Sương."

Chu Mộ Dư gật gật đầu: "Ồ, tên rất hay."

Úc Sương né tránh ánh mắt, hơn nữa trên tay mình còn đeo nhẫn cưới cặp với Chu Mộ Dư, càng nghĩ càng căng thẳng, càng căng thẳng thì càng chột dạ, đang chuẩn bị lặng lẽ lấy ống tay áo che đi ngón áp út, bỗng nhiên Chu Mộ Dư vươn tay phải: "Chào cậu, Chu Mộ Dư."

Trong lòng Úc Sương thầm mắng Chu Mộ Dư không biết xấu hổ, sau đó nhớ tới đeo nhẫn ở tay trái, lúc này cậu mới chầm chậm vươn tay phải ra nắm lấy tay Chu Mộ Dư: " Chào ngài."

Chu Mộ Dư cảm thấy hài lòng, buông tay Úc Sương ra rồi nói đến chuyện khác, cũng tự nhiên bắt chuyện với những người khác như vậy, tìm hiểu tình hình làm việc dạo này của mọi người. Úc Sương nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ lui trở lại chỗ làm việc của mình.

Chờ Chu Mộ Dư rời đi, đồng nghiệp ngồi bên cạnh Úc Sương thò đầu qua, hạ giọng hỏi: "Tiểu Úc, có phải cậu rất căng thẳng không?"

"A?"

"Không sao đâu, cả năm bọn tôi còn không nói được mấy câu với chủ tịch, đừng sợ."

"A... Ồ." Úc Sương vừa xấu hổ vừa cảm động nhưng cũng áy náy, khó khăn giấu đi cảm xúc của mình, nói cảm ơn với đồng nghiệp: "Tôi biết rồi. Cám ơn anh."

Đêm đó về nhà, Úc Sương nhốt Chu Mộ Dư ở ngoài phòng ngủ, dù gã giải thích thế nào xin tha thứ thế nào cậu cũng không chịu mở cửa.

Cuối cùng Chu Mộ Dư tìm được chìa khóa rồi mở cửa ra, vừa mở cửa đã hứng trọn một cái gối bay tới: "Ai cho chú vào?"

Chu Mộ Dư khó khăn bắt được cái gối, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: "Bé cưng, giận dỗi để sau, ăn cơm xong rồi nói."

Úc Sương đứng trên giường, trừng mắt với Chu Mộ Dư: "Chú thật đáng ghét!"

"Ha, bé không có lương tâm này, lúc nhờ tôi xem phương án thì một tiếng chồng hai tiếng chồng, hiện tại dự án đã hoàn thành lại trở mặt không quen biết, cho là chồng em chỉ là một công cụ thôi sao?"

Úc Sương bị nói đến nỗi nóng cả mặt, hơn nữa vốn chột dạ đuối lý nên càng không nói nên lời.

Chu Mộ Dư thấy đúng thời cơ, đi lên áp đảo Úc Sương xuống giường, cầm lấy tay cậu đặt lên đỉnh đầu: "Còn dám mắng tôi?"

"Em, em không có..."

"Mấy ngày nay nhìn em tăng ca vất vả nên mới không dạy dỗ em, em thì hay rồi, lòng lang dạ thú như vậy, xem hôm nay tôi giải quyết em thế nào."

"Chu Mộ Dư... Ưm, em sai rồi, em sai rồi, chồng ơi..."

06

Lúc chuyển mùa, Úc Sương bị cảm.

Mấy năm nay cậu được Chu Mộ Dư nuôi rất tốt, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều so với trước kia. Cuối tuần khi có thời gian rảnh, Chu Mộ Dư thường xuyên dẫn cậu đi cưỡi ngựa, trượt tuyết, lướt sóng... Nhớ lần trước bị cảm là khoảng thời gian mới về nước chưa quen khí hậu.

Trận cảm này kéo dài liên miên, Úc Sương vừa sốt vừa ho khan khiến Chu Mộ Dư vô cùng đau lòng. Úc Sương cố làm như mình không sao, sốt nhưng vẫn không quên ôm điện thoại chơi game, tiện thể chỉ huy Chu Mộ Dư đi xúc phân cho mèo.

Xúc phân về xong, Chu Mộ Dư bưng một chậu nước ấm, bảo Úc Sương ngâm chân. Úc Sương lười cử động, Chu Mộ Dư nhấc hai bên nách ôm cậu dậy, nửa quỳ ở dưới giường cởi tất giúp cậu.

Chân của Úc Sương vốn cũng rất đẹp, làn da trắng nõn non mịn, ngón chân mượt mà đáng yêu, Chu Mộ Dư nhất thời cảm thấy tim mình ngứa ngáy, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cậu.

"Chu Mộ Dư!" Úc Sương ngẩng đầu nhìn, vừa như làm nũng vừa như oán trách, "Chú làm gì á?"

Chu Mộ Dư mặt không đổi sắc: "Tôi hôn vợ mình, có vấn đề gì sao?"

"Hừ."

Chu Mộ Dư cho chân Úc Sương vào chậu nước, nghiêm túc chăm chú mát xa. Kỹ thuật này là gã đặc biệt học tập, vì để một ngày nào đó có thể chăm sóc cho vợ. Úc Sương thoải mái lẩm bẩm, cũng không chơi game nữa, ném điện nằm uỵch xuống giường, an tâm hưởng thụ sự phục vụ của Chu Mộ Dư.

Không biết có phải do Chu Mộ Dư mát xa thành tâm quá không, hôm sau Úc Sương đã khỏi bệnh.

Trở lại công ty, đồng nghiệp nói trong hai ngày cậu nghỉ phép ông chủ cũng không tới, có thể cũng bị cảm cúm. Úc Sương xấu hổ cười nói: "Có khi là vậy."

07

Chuyện tình bí mật của hai người vẫn rất êm đẹp, kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn có cảm giác như mối tình đầu.

Chỉ là khổ cho Chu Thư Dập, bởi vì Chu Mộ Dư càng ngày càng để ý tới gia đình nhiều hơn, cậu nhóc phải gánh vác gánh nặng trước mắt, vừa làm lụng vì công ty, vừa phải tùy cơ ứng biến giúp cho chú với thím nhỏ, giống như một chú bảo vệ chịu thương chịu khó.

08

Chỉ là không ngờ tới, ba người che dấu hơn nửa năm, cuối cùng người phá hỏng tất cả lại là Quý Khiên đến công ty bàn chuyện làm ăn với Chu Mộ Dư.

Mấy năm nay Quý Khiên cũng tiếp nhận công ty của gia đình, cưới vợ sinh con, từ một công tử hào hoa giờ lại biến thành "chủ tịch Quý" đàng hoàng, mối quan hệ với Chu Mộ Dư cũng không còn là bạn bè chơi bời cùng ở vũ trường nọ kia mà dần chuyển sang mối quan hệ đàm phán ở văn phòng.

Hôm nay Quý Khiên tìm Chu Mộ Dư uống trà, thuận tiện bàn bạc về kế hoạch hợp tác. Nói chuyện xong Chu Mộ Dư tiễn Quý Khiên xuống lầu, gặp Úc Sương đang đi mua cà phê từ bên ngoài về.

Chu Mộ Dư còn chưa kịp ngăn cản, Quý Khiên đã lên tiếng trước: "Yo, chị dâu."

Chu Mộ Dư: "..."

Úc Sương: "..."

Quý Khiên vẫn cố nói: "Đã lâu không gặp nha, nghe Chu Mộ Dư nói mấy ngày trước cậu cảm. Thế nào, khỏe chưa?"

Úc Sương yên lặng thở dài trong lòng, giật giật khóe miệng nói: "Cám ơn, đã khỏe hơn rồi."

"Tôi với Chu Mộ Dư đi ăn cơm trưa, đi cùng không?"

"Không được... Còn có công việc chưa làm xong."

"Đều là nhà mình gấp cái gì. Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại phải hạ thấp bản thân đi làm nhân viên quèn cho Chu Mộ Dư chứ? Cậu đến chỗ tôi đi, tôi sắp xếp vị trí phó chủ tịch cho cậu luôn."

Thời gian nghỉ trưa, trong đại sảnh người đến người đi đông đúc, không một ai không nhìn sang bên này với ánh mắt kinh ngạc. Úc Sương không cần nhìn cũng biết mọi người đang nói cái gì. Cuộc sống đi làm công cậu giữ gìn bao lâu nay, bây giờ hoàn toàn chấm dứt rồi.

09

So với Úc Sương đang rầu rĩ, Chu Mộ Dư lại vô cùng vui vẻ.

Gã đã sớm muốn quang minh chính đại đi làm tan làm cùng Úc Sương, nhưng vì Úc Sương muốn thử nghiệm cuộc sống làm công, gã chỉ có thể mỗi ngày ở công ty lén la lén lút với chính vợ mình.

Nhưng giờ tốt rồi, có một con dê lỗ mãng nhưng dũng cảm đã xuất hiện chịu tội thay gã.

Chu Mộ Dư chưa từng thấy Quý Khiên thuận mắt như bây giờ, vui vẻ cho bản hợp đồng vừa mới bàn với anh ta thêm hai điểm.

Từ đó về sau, mỗi ngày người trong công ty đều có thể nhìn thấy ông chủ với chiếc xe Rolls-Royce đưa đón Úc Sương tan làm, lúc nghỉ trưa cũng tự mình đến bộ phận của Úc Sương chờ cậu đi ăn trưa, có khi còn cầm thêm cả hộp cơm đến đặt lên bàn của Úc Sương lúc cậu đang bận rộn.

Trừ những cái đó ra, công việc của Úc Sương vẫn thuận lợi, Chu Mộ Dư cũng không nhúng tay vào.

10

Lời đồn đãi đương nhiên không thể thiếu được, nhất là những người ở văn phòng tổng và những nhân viên lâu năm của công ty, kín đáo phê bình Úc Sương.

Úc Sương cũng không để ý, buồn bực vài ngày lại tiếp tục làm việc, làm ở chức vị này được hai năm.

Trong hai năm này cậu trưởng thành nhanh chóng, dùng năng lực làm việc và thành tích của mình để ngăn chặn miệng lưỡi người khác. Hai năm sau cậu rời khỏi bộ phận đầu tư, dùng thân phận phó tổng tương lai được Chu Mộ Dư giới thiệu với mọi người, bắt đầu đi cùng Chu Mộ Dư đi làm quen với các phòng ban và những nghiệp vụ khác của công ty.

Cùng lúc đó, Chu Thư Dập nửa đường chạy đến Stanford để học MBA cũng tốt nghiệp về nước, cùng với Úc Sương chính thức tiếp nhận công ty của Chu Mộ Dư.

Ban ngày Úc Sương bình tĩnh, nhạy bén, cẩn thận, là lãnh đạo trẻ tuổi đáng tin cậy của công ty.

Buổi tối về đến nhà, cậu vẫn là bạn đời tri kỷ của Chu Mộ Dư, bọn họ ôm nhau, hôn môi, ôm nhau ngủ từ ngày này qua ngày khác, tình yêu không hề giảm đi.

Mãi mãi vẫn sẽ như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Dù rất buồn nhưng cũng đã kết thúc.

Ở một thế giới song song, bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Editor: Cảm ơn mọi người đã đọc bộ truyện này!!! Hẹn gặp mọi người ở bộ truyện khác!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play