Sắp tới sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Chu Mộ Dư. Mấy năm trước sinh nhật của hắn đều được tổ chức ở nhà cũ nhà họ Chu, năm nay cũng không ngoại lệ.
Tổ tiên nhà họ Chu huy hoàng, đến thế hệ cha chú của Chu Mộ Dư suýt nữa xuống dốc, hiện giờ chỉ có một mình Chu Mộ Dư ngăn cơn sóng dữ, quản lý gia nghiệp khổng lồ, thế hệ sau của nhà họ Chu dường như đều dựa vào gã che chở, bởi vậy sinh nhật của gã cũng vô cùng được coi trọng.
Bản thân Chu Mộ Dư không thích làm mấy việc bề ngoài này, nhưng không thể chịu nổi tính sĩ diện thích phô trương của mẹ Chu, hằng năm đều sớm dặn dò gã phải dành ra chút thời gian, chỉ sợ gã tìm cớ có cuộc họp để vắng mặt. Cứ như vậy Chu Mộ Dư cũng đành thỏa hiệp, chỉ coi như mỗi năm có một lần.
Cũng đã lâu không quay về nhà cũ, ở trong điện thoại mẹ Chu nói Chu Mộ Dư lần này không cần ở nhiều ngày, Chu Mộ Dư đồng ý, trước khi cúp máy còn dặn mẹ Chu không cần sắp xếp đối tượng xem mắt cho gã nữa.
"Con..." Mẹ Chu bị đụng đến vảy ngược, buồn bực bất đắc dĩ nói: "Tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao vẫn mãi không chịu kết hôn vậy chứ?"
"Gặp được người thích hợp thì con sẽ kết hôn, mẹ đừng bận tâm nữa." Chu Mộ Dư không còn đủ kiên nhẫn: "Được rồi, con còn đang bận, việc này để nói sau đi."
"Ai con..."
Sau khi cúp máy, Chu Mộ Dư thuận tay duỗi tay qua vai Úc Sương, xoa xoa đầu cậu: "Cuối tuần này về nhà với tôi một chuyến."
"Về nhà," Úc Sương mở to mắt: "Ừm..." Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: "Em cần chuẩn bị cái gì không?"
"Không cần." Chu Mộ Dư nói: "Em không cần để ý cái gì cả."
Vừa rồi Úc Sương có nghe thấy Chu Mộ Dư nói điện thoại, cũng đại khái đoán được trở về là có chuyện gì. Gia nghiệp của nhà họ Chu khổng lồ, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Dư, đưa Úc Sương đi cùng cũng đỡ cho có người khác muốn đưa người tới bên cạnh.
Úc Sương cũng rất hiểu chức trách của mình: làm ấm giường cho Chu Mộ Dư, làm Chu Mộ Dư vui, tốt nhất là có thể gánh bớt phiền toái cho Chu Mộ Dư.
Nhưng sinh nhật của Chu Mộ Dư khiến cho Úc Sương có chút khó xử. Cậu không có kinh nghiệm tặng quà, Đàm Luật Minh cũng không dạy cậu nên tặng quà gì cho kim chủ cả.
Lúc trước sinh nhật của Đàm Luật Minh, Úc Sương đều không tặng gì cả. Ngược lại đến sinh nhật Úc Sương, Đàm Luật Minh tặng cho cậu rất nhiều quà, mà Úc Sương chỉ cần vui vẻ nhận lấy là được.
Hơn nữa Đàm Luật Minh cũng không thiếu cái gì, Chu Mộ Dư cũng không thiếu, ngoại trừ tắm rửa sạch sẽ rồi tự đưa mình lên giường, Úc Sương không nghĩ ra còn có thể tặng cái gì nữa.
Sáng sớm hôm sau Chu Mộ Dư đi công tác ở tỉnh khác, Úc Sương ngủ dậy, quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, nhìn xem có gì để làm quà tặng Chu Mộ Dư không.
Người đàn ông ba lăm tuổi sẽ thích cái gì nhỉ... Úc Sương ngồi trong xe ngẩn người. Chu Mộ Dư thích đánh golf, còn thích cưỡi ngựa với bắn tên, nhưng gậy golf của gã, dây cương ngựa hay cung tên đều là được làm riêng, nhanh thì tầm mấy tháng, lâu thì phải đến một năm, những thứ có thể mua được trên thị trường thì chắc chắn sẽ không lọt vào được mắt gã.
Úc Sương càng nghĩ càng đau đầu, có rất nhiều chuyện Đàm Luật Minh không có dạy cậu, bản thân cậu cũng không biết nên làm thế nào.
Đi ngang qua câu lạc bộ tên Lam Cung lần trước, Úc Sương quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy một bóng người có chút quen mắt.
Hình như là Mạnh Tử Hàm.
Tóc tai quần áo của Mạnh Tử Hàm lộn xộn, xoay người chống một bên đầu gối, lảo đảo mãi mới đứng vững được, nhìn như vừa bị người ta đánh cho một trận, dáng người có chút chật vật.
Sau đó bảo vệ cũng ném hai cái vali hành lý ra, một cái trong đó không được khóa chặt, vừa ném xuống đã bắn tung ra, quần áo với đồ đạc rơi ra đầy đường. Mạnh Tử Hàm tức giận chỉ vào bảo vệ chửi ầm lên, nhưng bảo vệ cũng không để ý đến cậu ta, xoay người trở về đóng cửa rồi đi mất.
Úc Sương bảo tài xế đỗ xe ở ven đường, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Buổi sáng không nhiều người lắm, chỉ có một vài người qua đường tò mò nhìn lại, Mạnh Tử Hàm oán giận đá vào hai cái vali của mình, sau đó ngồi xổm xuống bỏ lại đồ vào trong, lấy điện thoại ra gọi xe về.
Mạnh Tử Hàm bị Chu Mộ Dư vứt bỏ cũng được, bị đuổi ra khỏi Lam Cung cũng được, đều không liên quan gì tới cậu. Việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là phải đi chọn quà cho Chu Mộ Dư.
Đi dạo một ngày, cuối cùng Úc Sương chọn được một hộp đựng xì gà với dụng cụ bảo vệ xì gà giá hơn ba vạn. (~100 triệu đồng). Trong phòng Chu Mộ Dư có nhiều hộp xì gà cũ, có thể là do gã bận không chú ý đến nên vẫn không đổi cái mới. Mặc dù ba vạn cũng không đắt lắm nhưng Úc Sương cũng phải cắn môi mãi mới mua—— ít nhất đặt ở trước mắt, có thể khiến cho mỗi lúc Chu Mộ Dư nhìn thấy đều sẽ nhớ đến cậu.
Úc Sương cất kỹ món quà ở trong phòng mình, chờ đến sinh nhật Chu Mộ Dư vào cuối tuần.
Một tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm sinh nhật Chu Mộ Dư, Úc Sương thừa dịp hắn còn chưa ngủ dậy, lặng lẽ xuống giường mang quà ra đặt trên bàn làm việc của gã, còn đặt thêm một tấm thiệp viết tay ở trên, sau đó mới lặng lẽ quay về trong chăn giả bộ ngủ tiếp.
Buổi chiều hai người mới quay về nhà họ Chu, buổi sáng có thời gian rảnh, Chu Mộ Dư không có thói quen ngủ nướng, không đầy một lúc đã tỉnh dậy. Gã đi tắm rửa đánh răng như bình thường, sau đó xuống lầu pha một ly cà phê, bưng đến phòng làm việc xem tài liệu.
Úc Sương dựng thẳng tai lên nghe tiếng động bên ngoài. Nghe thấy tiếng Chu Mộ Dư bước vào phòng làm việc, cậu rón rén đứng dậy đi xem, ghé vào cạnh cửa thò đầu ra thăm dò.
Chu Mộ Dư cầm lấy tấm thiệp lên xem, nhìn thấy lời nhắn trên đó, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó bỏ tấm thiệp xuống rồi mở chiếc hộp trên bàn ra. Giống như cảm nhận được gì đó, gã bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía cửa.
Úc Sương không kịp trốn đi, trong nháy mắt hơi kinh ngạc, căngng thẳng há miệng, nói: "Tiên sinh..."
"Trốn ở đó làm gì?" Thấy là Úc Sương, mặt Chu Mộ Dư hơi dãn ra.
Úc Sương đứng ra, chắp tay sau lưng giống học sinh bị thầy giáo bắt tội đi học muộn vậy, nhỏ giọng nói: "Không làm gì cả..."
Cậu đi lên phía trước đi rồi vài bước, cố lấy dũng khí, nói: "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Cậu vẫn còn mặc áo ngủ, tóc tai vẫn bù xù, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa có chút buồn cười.
Chu Mộ Dư nhướng mày, hỏi: "Đây là quà à?"
"Ừm... Ngài thích không?"
Úc Sương có chút lo lắng Chu Mộ Dư sẽ không thích đồ cậu mua, nhưng may là Chu Mộ Dư mở ra xem đánh giá tỉ mỉ một lcus, một lát sau mới nói: "Thích. Sao em biết tôi đang thiếu một cái hộp xì gà mới?"
Trên thực tế Chu Mộ Dư cũng không thiếu bộ xì gà mới, mấy cái ở phòng làm việc kia là đều là đồ cổ nên mới nhìn có vẻ cũ. Chẳng qua nếu là món quà Úc Sương tự mình chọn, Chu Mộ Dư cũng không ngại đổi sang cái mới này.
Úc Sương đi qua, Chu Mộ Dư ôm lấy eo cậu, nói: "Cảm ơn. Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được trong hôm nay."
"Không có gì." Trên mặt Úc Sương lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Ngài thích là tốt rồi."
"Mua lúc nào vậy, sao tôi không biết?"
"Ngày đó ngài đi công tác, em tự mình ra ngoài mua." Úc Sương nói nhỏ dần: "Chuẩn bị quà thì đương nhiên không thể nói cho ngài biết được rồi..."
Chu Mộ Dư không nhịn được cười, cong ngón tay lên gõ nhẹ vào mũi Úc Sương: "Có lòng rồi."
Úc Sương càng đỏ mặt, tránh ra khỏi lồng ngực Chu Mộ Dư, "Ngài cứ bận đi, em đi rửa mặt."
Nói xong cậu cũng không quay đầu lại xoay người chạy mất, để lại Chu Mộ Dư ở phía sau bất đắc dĩ cười.
Úc Sương chạy về phòng, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi chiều đến nhà họ Chu, cậu cũng chuẩn bị rất kỹ, không thể làm mất mặt Chu Mộ Dư được. Úc Sương ngâm mình trong chiếc bồn tắm lớn, còn nghiêm túc đắp cả mặt nạ.
Da cậu trời sinh đã rất trắng, dù từ nhỏ đã ở viện mồ côi, trải qua cuộc sống rất đơn điệu nhưng cậu vẫn trắng trắng mềm mềm như cũ, giống như thiếu gia nhà giàu được nuôi dưỡng cẩn thận. Cho nên Úc Sương rất ít khi cần chăm chút vẻ bề ngoài, chỉ có trường hợp rất quan trọng mới chăm sóc trang điểm kỹ càng.
Chuẩn bị xong hết cũng đã đến trưa, Úc Sương vừa sấy tóc vừa cầm điện thoại lên xem theo thói quen, nhìn thấy trên màn hình có một thông báo chuyển khoản —— một tiếng trước Chu Mộ Dư chuyển cho cậu 200 vạn. (~7 tỷ đồng =))))))
Úc Sương nghiêm túc đếm đi đếm lại ba lần, xác định là 200 vạn chứ không phải 20 vạn hoặc là 2 vạn.
Đây là ý gì...
Úc Sương ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản của mình vài giây, mới yên lặng buông di động.
Bởi vì cậu tặng quà sinh nhật cho Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư lại thưởng lại cho cậu sao? Hay là bồi thường cho cậu vì phải về nhà cùng Chu Mộ Dư, thêm tiền phí cho cậu?
Hoặc là do là sinh nhật Chu Mộ Dư, cho cậu chút tiền tiêu vặt để cậu cũng được vui vẻ?
Úc Sương cảm thấy loại thứ ba có khả năng cao nhất, bởi vì sinh nhật Đàm Luật Minh cũng sẽ cho cậu rất nhiều tiền và quà tặng.
Xem ra mấy người có tiền đều có sở thích với thói quen giống nhau.
So với Úc Sương tỉ mỉ sửa sang lại tóc, phối các loại quần áo thì Chu Mộ Dư tùy ý hơn nhiều. Gã vẫn ăn mặc như bình thường, thậm chí cũng không muốn thắt cà vạt chỉ vì sinh nhật mình.
Ngồi ở trong xe, Chu Mộ Dư bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có tìm người điều tra Úc Sương, trên tư liệu cũng không viết cậu sinh cụ thể ngày nào, vì thế gã nghĩ nghĩ hỏi: "Hình như tôi còn chưa biết sinh nhật của em."
Úc Sương nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lặng lẽ dời tầm mắt đi, nói: "Em không có sinh nhật."
Giọng điệu cậu rất lạnh nhạt, còn mang theo chút mất mát khó giấu được: "Em chỉ biết viện trưởng nhặt được em là vào mùa đông."
Mùa đông mười chín năm trước, ba mẹ Úc Sương đặt cậu ở trước cửa viện mồ côi, sau đó biến mất ở trong biển người mênh mông.
Sau đó Đàm Luật Minh dùng hết các loại phương pháp chỉ để tìm ba mẹ ruột Úc Sương nhưng đều không có kết quả.
"Ngày sinh trên chứng minh nhân dân là ngày em được nhặt về, không phải sinh nhật của em." Úc Sương nói.
Không khí trong xe trở nên trùng xuống, mỗi lần nhắc tới chuyện này, trong lòng Úc Sương cũng không mấy dễ chịu.
Thời thơ ấu của cậu thật sự rất thảm. Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại yếu đuối, mấy đứa trẻ kác trong viện mồ côi đều ngầm xa lánh cậu. Cậu luôn mặc quần áo người khác đã chọn xong vứt lại, ăn đồ ăn vặt người khác để thừa, mãi đến khi Đàm Luật Minh xuất hiện, cuộc sống của cậu mới tốt hơn.
Có đôi khi Úc Sương cũng sẽ nghĩ rằng, vì sao ba mẹ lại vứt bỏ cậu. Lc đó cậu còn nhỏ như vậy, thời tiết cũng lạnh như vậy, lúc nhặt được cậu cũng đã gần như sắp chết rét...
"Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, sao lại có người vứt bỏ không cần chứ?"
Một thanh âm trầm thấp vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Úc Sương. Úc Sương ngẩng đầu, Chu Mộ Dư sờ sờ mặt cậu, nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi."
Cậu dịch người vào gần Chu Mộ Dư, cẩn thận ôm lấy cánh tay gã, thấp giọng thì thào: "Xinh đẹp thì sẽ có người cần sao..."
Chu Mộ Dư không đáp lại.
Mấy vấn đề này rõ ràng có thể thuận miệng đáp lại qua loa, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên Chu Mộ Dư không đành lòng.
Gã an ủi vỗ nhẹ đầu Úc Sương, tùy ý để Úc Sương nắm chặt áo mình.
Xe đi ra khỏi thành thị, tầm nhìn ngoài cửa sổ dần trở nên trống trải, qua thật lâu, xa xa xuất hiện một căn biệt thự rộng lớn.
Úc Sương đã dựa vào vai Chu Mộ Dư ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều đều thong thả, lông mi như cánh quạt nhẹ nhẹ rung lên. Tối hôm qua làm rất lâu, mãi đến rạng sáng mới ngủ, hẳn là cậu vô cùng mệt mỏi.
Chu Mộ Dư dặn dò tài xế lái chậm một chút để không đánh thức Úc Sương.
Xe từ từ đi vào bên trong căn biệt thự, đi qua một cái hồ phun nước hình tròn, từ từ đỗ trước cửa biệt thự.
Quản gia đã đứng chờ sẵn ở đó, đang muốn đi lên mở cửa xe ra giúp Chu Mộ Dư như thường lệ thì cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của gã.
Chu Mộ Dư nâng cánh tay lên, đè cổ tay mình, ý bảo quản gia đừng nhúc nhích, lúc này người bên ngoài mới nhìn thấy trong xe còn một người nữa đang dựa vào Chu Mộ Dư.
"Cậu chủ...?" Quản gia thử mở miệng.
"Lấy một tấm chăn tới đây." Chu Mộ Dư nói.
"Vâng."
Quản gia quay người vào trong. Trong phòng tiếp khách, mẹ Chu không hài lòng hờn giận nhíu mày: "Mộ Dư đâu, không phải tới rồi sao?"
"Cậu chủ ở ngoài cửa, dặn tôi lấy một cái chăn ra ngoài." Quản gia đáp.
"Lấy chăn làm cái gì?"
"Chuyện này," Ánh mắt của tất cả những người xung quanh đều nhìn về phía này, quản gia quan sát sắc mặt của mẹ Chu, do dự nói: "Cậu chủ dẫn một người về."
"..."
Mấy người ở đây thầm trao đổi ánh mắt, ai cũng đều hiểu nhưng không nói gì. —— Chu Mộ Dư ở bên ngoài đào hoa thế nào thì ai cũng biết, nhưng đưa người về nhà hình như là lần đầu tiên.
Sắc mặt mẹ Chu có chút khó coi, khoát tay nói: "Biết rồi, đi đi."
Quản gia nhẹ nhàng thở ra, đang muốn rời đi bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, là từ một cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh mẹ Chu: "Dẫn theo người như nào vậy, nam hay nữ?"
Cô gái này khoảng tầm hai bảy hai tám tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan tinh xảo, khí chất cũng vô cùng xuất chúng.
Quản gia biết rõ vị tiểu thư này không dễ chọc, nên cũng cung kính đáp lại: "Là một cậu trai. Tuổi không lớn lắm."
"Thật sao." Vị tiểu thư kia cười như không cười nhếch môi lên: "Đi đi, đừng để anh Mộ Dư chờ lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT