Từ công viên giải trí về nhà thì cũng đã khuya. Vốn dĩ Chu Mộ Dư muốn ngày mai mới đi đón mèo nhưng Úc Sương chờ không nổi nên hai người đành phải đổi chuyến đường để đi đón mèo.
Con mèo ba tháng tuổi kia vẫn chưa ngủ, còn đang chơi bóng với ông chủ. Nhìn bộ dáng của nó có vẻ khá yên tĩnh, mắt to, cả người đều trắng muốt, yên lặng chơi đùa với một quả len màu hồng, không biết vì sao, nhìn rất giống Úc Sương.
"Nó rất giống em." Chu Mộ Dư thấp giọng nói.
Mặt Úc sương nóng lên: "Giống chỗ nào chứ..."
"Mắt tròn xoe, vừa ngoan vừa xinh đẹp."
"Có thể sờ." Ông chủ trạm mèo nói với Úc Sương.
"Có thể sao?"
Lần đầu tiên Úc Sương có một con mèo của riêng mình, trong lòng cậu không khỏi căng thẳng. Cậu ngồi xổm xuống cẩn thận xoa đầu con mèo. Con mèo cũng không có trốn đi, ngược lại còn chủ động đưa đầu ra cọ cọ vào tay Úc Sương.
Tim của Úc Sương như tỏa ra bong bóng màu hồng, ngạc nhiên quay đầu nói với Chu Mộ Dư: "Đáng yêu quá à!"
Chu Mộ Dư bất đắc dĩ nở nụ cười: "Ừm."
Úc Sương chơi với mèo một lát, nghe ông chủ dặn dò một vài điều phải chú ý khi nuôi mèo. Trước đó cậu cũng đã tham khảo trước rồi, trong nhà cũng đã chuẩn bị đủ đồ cho mèo, tất cả đều do cậu tự mình lựa chọn.
Chu Mộ Dư cũng có hơi bất mãn nhẹ với điều này, bởi vì Úc Sương chỉ mua cho gã một cái hộp xì gà nhưng lại mua rất nhiều đồ cho con mèo này. Nhưng gã cũng không thể tính toán với một con mèo, chỉ là lúc Úc Sương chọn đồ chơi cho mèo thì gã chỉ đứng yên lặng một bên, vừa cố ý vừa vô tình nói: "Mua nhiều như vậy nó chơi hết không?"
"Có thể mà." Úc Sương không hề nghe ra được ý của Chu Mộ Dư, còn rất nghiêm túc trả lời: "Đồ chơi sao có thể chê nhiều chứ?"
Vì thế Chu Mộ Dư ngậm miệng lại, còn chưa được gặp mèo mà cậu đã dành một chỗ trong tim cho nó rồi.
Hai người cầm theo balo do ông chủ đưa cho rồi về nhà. Lúc về đến nhà cũng đã khuya, Úc Sương mệt, con mèo cũng mệt. Lúc bỏ nó vào trong phòng nhỏ, Úc Sương mới nhớ ra một chuyện quan trọng—— quên đặt tên cho mèo rồi.
"Tên là gì thì được nhỉ..." Úc Sương rơi trầm tư, ngẩng đầu hỏi Chu Mộ Dư: "Chú nói xem nên gọi nó là gì?"
"Tên đơn giản cho dễ nuôi, tên Nhị Nha."
Úc Sương trừng mắt: "Không được!" Sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ: "Gọi Muội Muội đi, chó của Thư Dập tên Đệ Đệ, vậy mèo nhà chúng ta sẽ tên là Muội Muội."
Đây là cái tên quái quỷ gì vậy?
Chu Mộ Dư chê bai: "Còn không bằng Nhị Nha."
Úc Sương hừ một tiếng, xoa xoa đầu con mèo: "Muội Muội."
Mèo nhỏ kêu lại: "Meo ——"
"Được rồi, nên đi ngủ rồi, Muội Muội cũng phải đi ngủ." Chu Mộ Dư nói: "Ngày mai chơi với nó sau."
Hôm nay có lẽ là một ngày vô cùng vui vẻ của Úc Sương sau khi tới nhà Chu Mộ Dư, tắm rửa xong nằm vào trong chăn cũng không nhịn được nở nụ cười. Chu Mộ Dư bị nụ cười của cậu cuốn hút, mỉm cười xoa xoa đầu cậu, nói: "Một con mèo mà đã khiến em vui vẻ như vậy."
"Còn có trò chơi ở công viên, còn có pháo hoa, còn có bữa tối ngon tuyệt, còn có chú đi cùng em nữa." Úc Sương ôm lấy Chu Mộ Dư, làm nũng ở trong lòng gã: "Cảm ơn tiên sinh, chú tốt nhất."
Úc Sương luôn rất dễ dỗ dành, ví dụ cuối tuần dẫn cậu đi trò công viên giải trí chơi, trước khi đến cuối tuần cậu sẽ rất vui vẻ chờ mong, sau đó cuối tuần qua đi thì cậu lại tiếp tục vui vẻ chờ mong cuối tuần kế tiếp.
Rõ ràng chỉ cần bỏ ra rất ít thời gian và sức lực là đã có thể dỗ dành được cậu nhưng càng ngày Chu Mộ Dư càng không muốn làm cho có lệ. Ngược lại gã hy vọng mỗi ngày cậu đều sẽ vui vẻ như cuối tuần.
Có người nói Chu Mộ Dư chỉ đang cảm thấy mới mẻ.
Nhưng Chu Mộ Dư tự biết không phải vậy. Cảm giác mới mẻ không thể ngăn gã làm nhiều chuyện như vậy được.
Gã chính là thích Úc Sương.
Chu Mộ Dư thở dài: "Sương Sương, nói bao nhiêu lần rồi, phải sửa cách gọi đi.
"Ồ," Úc Sương ngượng ngùng vùi mặt vào hõm vai gã, nhỏ giọng nói: "Chồng ạ."
"Ừm."
Chu Mộ Dư bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì Úc Sương không thể sinh con.
Nếu không vật nhỏ này, một khi có con chắc ngày nào cũng vây quanh đứa nhỏ, đến lúc đó không thèm làm nũng với gã, chắc chắn gã sẽ không chịu nổi mất.
Một con mèo là đủ rồi, trong nhà không thể có thêm một vật sống thu hút sự chú ý của Úc Sương nữa——— Chu Mộ Dư âm thầm ra quyết định.
Mèo mới tới cần có một thời gian để quen với hoàn cảnh mới, chậm rãi quen với sự tồn tại của chủ mới. Mấy ngày sau, Muội Muội hoàn toàn lộ ra bản tính, biến thành một con mèo bám dính lấy Úc Sương, cậu đi đâu là nó sẽ đi theo ngay sau.
Việc đầu tiên Úc Sương muốn làm đó chính là gọi Chu Thư Dập với Đệ Đệ đến nhà chơi.
Vì để thể hiện bản thân rất coi trọng, Úc Sương tự mình nướng bánh quy với bánh bông lan, còn mặc cho Muội Muội một bộ đồ mới, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, chỉ chờ khách đến nhà.
Lúc đang nướng bánh quy, Úc Sương còn gọi video cho Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư vừa mới hợp xong, đang ngồi trên ghế trong văn phòng xem tài liệu trợ lý đưa tới, một tay chống cằm, một tay đánh máy. Hai người đều đang có việc riêng, vừa bận rộn làm việc của mình cũng vừa nói chuyện với đối phương.
Thấy Úc Sương muốn lấy bánh quy vừa nướng xong từ trong lò nướng ra, Chu Mộ Dư dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để bị phỏng."
"Biết rồi mà, sẽ không đâu."
Úc Sương đeo đôi găng tay cách nhiệt, cẩn thận bưng đĩa bánh nướng qua. Bánh nướng cậu làm thật sự rất thành công, màu sắc và hình dạng đều rất hoàn mỹ. Cậu đưa miếng bánh tới trước màn hình điện thoại nói: "Chú xem nè."
"Thấy rồi, bé cưng thật lợi hại."
Lời khen thân mật như vậy làm cho Úc Sương có chút ngượng ngùng, cậu nói sang chủ đề khác, hỏi: "Mèo con có thể ăn bánh quy không vậy?"
"Ăn một chút thì không sao. Nhưng chắc nó cũng không ăn đâu." Chu Mộ Dư nhìn vào màn hình: "Mèo đâu, nó không ở cùng em sao?"
"Ở đây, chờ ngay bên cạnh em nè."
Úc Sương tháo bao tay ra, ngồi xổm xuống bế con mèo lên, cầm hai chân trước của nó lắc lắc trước màn hình: "Muội Muội, chào papa đi nào.
Mèo: "Meo————"
Chu Mộ Dư nở nụ cười: "Tôi là papa, vậy em là gì?"
"Em..." Úc Sương do dự một chút, nói: "Em là anh trai."
"Em lại còn tăng thêm vai vế của tôi lên, như vậy chứng tỏ là tôi già rồi."
"Là do mèo con còn nhỏ mà..."
Đang nói chuyện, chuông cửa ngoài phòng khách vang lên.
"Thư Dập đến rồi, em đi mở cửa." Úc Sương nói.
"Ừm, đi đi."
Tắt điện thoại xong, Úc Sương chạy ra mở cửa. Hôm nay Đệ Đệ có vẻ vô cùng nhiệt tình, nó chạy vào nhà trước cả Chu Thư Dập, vừa gâu gâu vừa chạy vòng quanh Úc Sương, đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm vào con mèo trong lòng Úc Sương.
Chú mèo cũng không sợ, cũng không bị dọa, chỉ bám chặt áo Úc Sương, cảnh giác quan sát con vật to lớn chưa từng thấy bao giờ ở trước mặt này.
Chu Thư Dập bất đắc dĩ: "Đệ Đệ, đừng ồn."
Đệ Đệ "gâu" một tiếng, lùi hai bước, nhưng cái đuôi vẫn đang vẫy mãnh liệt.
Chu Thư Dập đi vào, trước tiên vẫn là chào hỏi Úc Sương, sau đó quan sát chú mèo một lát, lại nói một câu y hệt Chu Mộ Dư: "Nó giống anh thật đấy."
Hai chú cháu đều nói như vậy làm cho Úc Sương cũng nghi ngờ chính bản thân mình. Cậu bế chú mèo đặt ngay cạnh mặt, hỏi: "Thật sự giống lắm sao?"
Chu Thư Dập trả lời chắc chắn: "Giống, hai mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, giống nhau y như ruột thịt. Chắc chắn là chú hai tôi cố ý chọn giống anh."
"Cậu nói bậy."
Úc Sương không để ý Chu Thư Dập nữa, cậu thả chú mèo ra để nó chơi với Đệ Đệ, còn mình đi vào nhà bếp lấy bánh quy ra.
Hôm nay Chu Thư Dập đến đây có mang một tin tức không mấy vui vẻ: đầu tháng Chín này cậu nhóc sẽ khai giảng năm nhất đại học, tháng sau sẽ phải sang Anh rồi.
"Nhanh vậy..." Úc Sương ngơ ngác sửng sốt, trong lòng không hiểu sao lại có chút vắng vẻ.
Chu Thư Dập dạy cậu học giống như vẫn là chuyện ngày hôm qua, mấy tháng nay Toán với tiếng Anh của cậu cũng tiến bộ vượt bậc, không ngờ chớp mắt một cái Chu Thư Dập đã sắp phải đi rồi...
"Anh thật sự không đi học sao?" Chu Thư Dập thử thăm dò hỏi.
Úc Sương im lặng một lát, cụp mắt: "Hiện tại tôi không thể.'
Mặc dù đã kết hôn nhưng ở trong lòng Úc Sương, quan hệ của cậu với Chu Mộ Dư vẫn là quan hệ bao nuôi, Chu Mộ Dư không để cậu đi, cậu cũng không thể đi đâu được.
"Vì sao, kết hôn rồi vẫn có thể đi học mà, hơn nữa còn có rất nhiều ngày nghỉ có thể về nhà, chú hai tôi cũng có thể đi thăm anh."
Úc Sương hới há miệng, không biết nên giải thích như thế nào với Chu Thư Dập.
Dường như cảm giác không khí bên này có hơi nặng nề, Đệ Đệ buông đồ chơi ra rồi chạy lạch bạch qua, chen cái đầu to tròn xù lông vào giữa hai chân Úc Sương, sau đó lại ngẩng đầu há miệng như đang nở một nụ cười tươi.
Trong lòng Úc Sương mềm nhũn, hai tay nâng mặt Đệ Đệ lên, xoa xoa cái đầu của nó: "Anh cũng không nỡ xa em."
"Đệ Đệ thật sự rất thích anh." Chu Thư Dập nói.
"Nhưng mà..." Úc Sương muốn nói lại thôi.
Sau một lúc lâu, Chu Thư Dập thở dài, cuối cùng cũng không ép cậu nữa, chủ động tìm bậc thang cho Úc Sương, nói: "Vừa mới kết hôn đã phải xa nhau cũng không tốt lắm. Không sao, học hành thì lúc nào mà chẳng được. Tôi đi rồi anh cũng không được bỏ bê việc học đâu đấy, không được ham chơi."
"Còn hơn một tháng nữa cậu mới đi, bây giờ chưa cần nói mấy chuyện này đâu..."
"...Bỏ đi bỏ đi, đến lúc đó rồi nói sau. Cùng lắm thì thì lúc nào được nghỉ thì tôi về dạy bù cho anh."
"Thư Dập," Úc Sương có chút bất an, do dự một chút rồi mới hỏi: "Vì sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
Đàm Luật Minh đã từng dạy Úc Sương, trên thế giới không có một ý tốt nào vô duyên vô cớ cả. Một người tốt với một người, chắc chắn là có ý đồ.
Điểm này đặc biệt là áp dụng đối với đàn ông.
Chu Thư Dập không trả lời.
Thời gian trôi qua, Úc Sương càng thêm lo lắng: "Không, không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu không trả lời cũng..."
"Không phải," Chu Thư Dập ngắt lời cậu: "Tôi chỉ là không biết phải nói như thế nào, bởi vì tôi chưa từng nghĩ qua vấn đề này."
Những quy tắc trong thế giới của người trưởng thành có vẻ không áp dụng được với một thiếu niên mười bảy tuổi, Chu Thư Dập cau mày, suy nghĩ thật lâu: "Nói ra thì có rất nhiều lý do, chú hai tôi thích anh, cho nên tôi mới tốt với anh. Tính cách của anh cũng không tồi, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, mặc dù có hơi ngốc nhưng cũng không tới mức khiến người ta chán ghét, có lúc lại ngu ngốc một cách đáng yêu... Nhưng tất cả những điều đó đều không phải điều quan trọng, nhưng tất cả mọi chuyện đều cần lý do, tôi muốn đối tốt với anh thì cứ tốt thôi, giống như anh muốn nuôi mèo thì cứ nuôi vậy đó, anh còn có thể có ý đồ gì với nó sao?"
Là như vậy sao...
Úc Sương không biết nên nghe Đàm Luật Minh hay là nên nghe Chu Thư Dập nữa.
Cậu liếc mắt qua thấy Muội Muội đang đi thong thả từ đầu bên kia sô pha đến bên người cậu rồi nằm xuống, ngoan ngoãn nhìn cậu, trong lòng Úc Sương mềm nhũn, bế Muội Muội đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng gãi gãi cằm nó.
Nếu như con người cũng đơn giản như những chú chó chú mèo này thì tốt rồi.
"Có phải anh vì chú Đàm với chú Hai tôi nên mới hỏi vậy không?" Chu Thư Dập nghĩ đến đến cái gì, thử thăm dò hỏi.
Úc Sương im lặng thừa nhận.
Biểu cảm của Chu Thư Dập nhất thời trở nên phức tạp, thở dài nói: "Anh thật sự nên kết bạn nhiều hơn, mấy người già bọn họ, cả ngày chỉ dạy anh mấy lời linh tinh mà thôi."
"Tôi... Tôi không có bạn. Cậu là người bạn đầu tiên của tôi."
Úc Sương có chút căng thẳng, nói xong vẫn chưa chắc chắn lắm, lại hỏi lại: "Chúng ta có được xem như là bạn không?"
Ánh mắt cậu vừa vô tội vừa thấp thỏm, đôi mắt sáng như chứa những tia sáng vụn vỡ ở trong đó, giống như một con nai ngơ ngác.
Chu Thư Dập luôn không thể nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cậu nhóc cố gắng bình tĩnh, nói: "Đương nhiên. Nếu anh sẵn lòng, em sẽ mãi là người bạn tốt nhất của anh."
Úc Sương cụp mắt: "Cảm ơn em, Thư Dập."
Tin tức Chu Thư Dập sắp phải đi học khiến Úc Sương nặng nề cả ngày nay.
Buổi tối Chu Mộ Dư về nhà, Úc Sương giống như một cái đuôi nhỏ yên lặng đi theo sau lưng gã. Lúc Chu Mộ Dư đang đứng trước tủ quần áo thay đồ, Úc Sương không tiếng động đi đến ôm eo rồi tựa đầu vào lưng gã từ phía sau.
Chu Mộ Dư hiểu Úc Sương, biết chắc cậu lại có tâm sự rồi, xoay người ôm cậu vào trong lòng, xoa xoa gáy cậu, hỏi: "Hôm nay chơi không vui sao?"
Úc Sương lắc đầu: "Không phải."
"Vậy thì có chuyện gì vậy, mèo với chó không hợp nhau à?"
"Cũng không phải, tụi nó ở chung hòa thuận lắm." Úc Sương ngẩng đầu, bỗng nhiên nói: "Thư Dập sắp phải đi học."
Chu Mộ Dư hơi kinh ngạc, nhớ tới hình như Chu Thư Dập sắp khai giảng.
Thời gian trôi qua quá nhanh, chuyện Chu Thư Dập mới khai giảng vào lớp 10 vẫn như chuyện của ngày hôm qua.
Úc Sương cụp mắt: "Em không nỡ xa cậu ấy với Đệ Đệ..."
Giọng điệu và biểu cảm của cậu có chút mất mát, giống như người cậu buồn chỉ vì sắp phải xa người bạn tốt nhất, không thể khiến người khác liên tưởng đến lý do khác được.
Thế là Chu Mộ Dư không thể không mềm lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán Úc Sương một cái, nói: "Bọn họ được nghỉ thì sẽ về thăm em mà."
"Ừm." Úc Sương lại ôm Chu Mộ Dư càng chặt hơn, vùi mặt vào trong lồng ngực gã, ôm một lúc sau lại hỏi: "Sau này em có thể đi học không?"
Chu Mộ Dư muốn nói lại thôi. Vốn dĩ gã muốn nói "Đương nhiên có thể" nhưng lời đến miệng lại bị nghẹn lại.
Ở sâu trong tim, gã cũng không bằng lòng để Úc Sương rời khỏi mình để đi học.
Sự im lặng của Chu Mộ Dư cũng khiến Úc Sương biết được đáp án, cậu chậm rãi buông tay ra, nói: "Không sao, em, em..."
Em gì nữa, cậu không thể nói tiếp được.
"Úc Sương." Chu Mộ Dư giữ chặt eo cậu, không cho cậu buông mình ra.
Úc Sương ngẩng đầu, trên mặt ngoại trừ buồn còn có mấy phần thất vọng và uể oải. Cậu nhìn vào mắt Chu Mộ Dư, nói: "Em biết mà. Chú Đàm cũng không cho em đi học."
Cũng...
Chữ này đọng lại trong tai Chu Mộ Dư giống như một cái gai.
"Vì sao Đàm Luật Minh lại không cho em đi học?" Chu Mộ Dư hỏi.
"Chú ấy nói, hy vọng em ở bên chú ấy nhiều hơn, chú ấy nuôi nổi em, em không cần đi học.."
Đàm Luật Minh xem Úc Sương như thú cưng để nuôi dưỡng, còn hiện tại Chu Mộ Dư cũng đang làm chuyện tương tự. Mặc dù Úc Sương không nói như vậy nhưng Chu Mộ Dư vẫn nghe ra được ý đó.
Nhưng cũng không sai.
Cái thích của gã dành cho Úc Sương có quá nhiều sự ích kỷ và chiếm hữu. Chu Mộ Dư tự nhận mình không phải là người cao thượng, cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng cả.
Nhưng nhìn vào ánh mắt Úc Sương, bỗng nhiên gã lại dao động.
Khiến bản thân thỏa mãn hay khiến Úc Sương vui vẻ, vấn đề này đối với Chu Mộ Dư mà nói là một bài toán rất khó.
"Em thật sự rất muốn đi học sao?" Chu Mộ Dư hỏi.
Lông mi Úc Sương run rẩy, nhẹ gật đầu một cái.
"Nếu tôi không cho em đi thì sao?"
"Vậy thì không đi nữa... Em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh chú, không đi đâu khác."
Chu Mộ Dư không nói gì.
Dù là Chu Mộ Dư hay là Đàm Luật Minh, có lẽ cũng không thể hiểu tại sao Úc Sương cứ phải cố chấp với việc đi học.
Đó là nơi duy nhất khiến Úc Sương cảm thấy mình như một người bình thường. Ở trường học, cậu không phải trẻ mồ côi không có cha mẹ, không phải tình nhân của ai cả, cũng không phải thứ đồ chơi mà mấy tên ăn chơi trác táng thèm muốn, cậu chỉ là một học sinh, cậu giống tất cả những bạn học khác.
Úc Sương cũng không nói mấy lời này với Chu Mộ Dư.
Cậu biết tất cả những gì trên đời này đều có cái giá của nó. Cậu nhận được một cuộc sống sung túc an ổn, trả giá bằng sự tự do, như vậy mới công bằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT