Vừa dứt lời, Chu Mộ Dư liền kéo Nghiêm Phóng ra: "Em ấy không biết nấu cơm."

"Em..." Úc Sương hơi há miệng, nhìn thấy sắc mặt của Chu Mộ Dư lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nghiêm Phóng suy nghĩ một lát: "Vậy sao... Nhưng tôi đã vất vả đến đây một chuyến, anh cũng không thể để tôi vác cái bụng rỗng về được, để người khác biết cũng không hay lắm đâu."

Chu Mộ Dư nhíu mày: "Cậu muốn ăn cái gì? Trong nhà có dì giúp việc."

"...Cũng được."

Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư chắc cũng không quá ưa người bạn này, nếu không phải vì mối quan hệ lâu năm của hai nhà chắc gã đã sớm đuổi người về rồi.

Không biết vì sao Nghiêm Phóng cứ muốn ăn bữa cơm này ở nhà Chu Mộ Dư, chẳng lẽ hắn không nhìn ra Chu Mộ Dư rất không chào đón mình sao?

Úc Sương thầm oán trách, khóe mắt nhìn Chu Thư Dập, chỉ thấy cậu nhóc lặng lẽ liếc mắt.

Đây là lần đầu tiên Úc Sương ăn cơm cùng với một người khác từ sau khi đến ở với Chu Mộ Dư. Sự thật chứng minh da mặt dày luôn luôn là phương pháp chiến thắng, dù Chu Mộ Dư là người khó gần thế nào cũng không thể qua được sự vô liêm sỉ của Nghiêm Phóng.

Trên bàn cơm Chu Mộ Dư ngồi một bên với Úc Sương, Chu Thư Dập với Nghiêm Phóng ngồi ở bên kia, sau khi nói được mấy câu về chuyện hôn lễ, Nghiêm Phóng lại chuyển sang chuyện khác, cười tủm tỉm nhìn Úc Sương: "Tôi nghe nói, chị dâu là kết hôn lần hai, có đúng không vậy?"

Nói là cười nói những không khí trên bàn bất ngờ lạnh hẳn xuống.

Úc Sương ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói rõ ra được.

Mặc dù cậu với Đàm Luật Minh không hề kết hôn nhưng Đàm Luật Minh đều gọi cậu là vợ nhỏ với người ngoài, Nghiêm Phóng nói như vậy dường như cũng đúng.

Nghiêm Phóng coi sự im lặng của Úc Sương như ngầm thừa nhận, cười nói: "Xem ra là thật rồi. Sớm biết vậy thì tôi đã về nước sớm một chút, như vậy mấy chuyện tốt như vậy cũng không tới lượt Chu Mộ Dư." Nói xong thậm chí không biết sống chết nhìn về phía Chu Mộ Dư: "Anh thấy đúng không?"

"Nghiêm Phóng." Chu Mộ Dư vẫn duy trì sự khách khí cuối cùng, nói: "Nơi này không phải nơi để cậu nói hưu nói vượn đâu."

Nghiêm Phóng nghiêng đầu, vẫn thản nhiên nhún vai.

Chu Thư Dập vẫn đang im lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng, cầm đôi đũa lướt trên bàn ăn chọn món, không chút để ý nói: "Người khác không kén chọn, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng ăn."

Cậu nhóc nói rất tùy ý nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng. Úc Sương lo lắng nhìn về phía Chu Mộ Dư, hy vọng gã ngăn cản Chu Thư Dập, Chu Mộ Dư lại không nói gì.

Nghiêm Phóng vẫn vui vẻ cười: "Tiểu quỷ, mấy năm không gặp, nói chuyện càng ngày càng không biết khách khí rồi."

"Ăn ngay nói thật thôi."

"Vậy sao cháu biết chú không thể là món ăn kia?"

"Chú á?" Chu Thư Dập quay đầu đi, bĩu môi, không nói gì.

Lúc này, cuối cùng Chu Mộ Dư cũng chậm rãi mở miệng: "Thư Dập, không được vô lễ."

Chu Thư Dập thu hồi ánh mắt: "Ồ." Sau đó gắp một miếng cá cho Úc Sương: "Ăn nhiều một chút, thím, thím thích ăn cá mà."

Lần đầu tiên nghe Chu Thư Dập mặt không đổi sắc nói ra chữ này, Úc Sương xém nữa sặc nước miếng, bắt đầu ho khụ khụ.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."

Cậu sặc chảy cả nước mắt, che miệng quay người ra sau, Chu Mộ Dư vội vàng kéo cậu vào lồng ngực mình, vừa vỗ vỗ lưng vừa đưa giấy ăn cho cậu: "Sao vậy, không sao chứ?

Úc Sương lắc đầu, lau nước mắt nước mũi, xoay người dựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư, kề trán lên vai gã, nhỏ giọng nói: "Em không sao."

Chu Mộ Dư trừng Chu Thư Dập một cái, xoa xoa gáy Úc Sương, hỏi: "Có muốn lên lầu nghỉ ngơi không?"

"Ừm." Úc Sương gật đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi với hai người còn lại trên bàn ăn, sau đó dẫn Đệ Đệ lên lầu.

Úc Sương không còn ở dưới nữa, cuối cùng Chu Mộ Dư mới có thể quở trách Chu Thư Dập, cau mày lạnh lùng nói: "Gọi bậy cái gì đó, cũng không phải cháu không biết da mặt em ấy mỏng mà."

Chu Thư Dập bĩu môi, có hơi không phục nhưng cũng không nói gì.

Nghiêm Phóng ngồi xem một màn này, hứng thú chống tay lên cằm, nói với Chu Mộ Dư: "Hình như anh thay đổi rất nhiều."

Chu Mộ Dư liếc hắn một cái: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như còn biết đau lòng vì người khác."

"Nghiêm Phóng, chúng ta mấy năm không gặp rồi?"

Chu Mộ Dư bỗng nhiên thay đổi đề tài, Nghiêm Phóng nghĩ nghĩ, không chắc lắm nói: "Ba, bốn năm?"

"Ba bốn năm, con người đều sẽ thay đổi. Chờ cậu đến năm ba mươi lăm tuổi cũng sẽ không giống hiện tại."

"Không đến nỗi vậy chứ... Tôi cảm thấy tôi sẽ mãi mãi thích những bé đường xinh đẹp."

"Cho dù là vợ của người khác?"

Nghiêm Phóng sửng sốt, sau đó lại cười ha ha: "Anh muốn nghe lời thật lòng sao?"

Chu Mộ Dư khoanh tay dựa lưng vào ghế, dù biết Nghiêm Phóng sẽ nói gì nhưng vẫn thản nhiên nhìn hắn.

Nghiêm Phóng cười đủ, sau đó mới hắng giọng, nửa đùa nửa thật trả lời: "Vợ của người khác càng thú vị hơn."

Đối mặt một hồi, ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm, nhẹ nhàng nhếch môi: "Cậu đúng là không thay đổi chút nào."

"Có ý gì, đang khen hay mắng tôi vậy?"

"Khen cậu là một tên cặn bã đấy.

Nói xong, Chu Mộ Dư nhìn về phía Chu Thư Dập, thản nhiên nói: "Cháu đi lên xem Úc Sương thế nào đi."

Chu Thư Dập cũng biết ý, buông chiếc đũa đứng dậy: "Cháu biết rồi."

Trong nhà ăn chỉ còn Chu Mộ Dư với Nghiêm Phóng, Nghiêm Phóng vẫn bày ra dáng vẻ cười cợt, thản nhiên tự nhiên nhìn Chu Mộ Dư, nói: "Không phải anh cũng giống tôi sao, thi thể của Đàm Luật Minh còn chưa lạnh đã cướp người đưa về đây. Nếu như anh nói không phải anh ủ mưu lâu rồi, còn lâu tôi mới tin đấy.

Lần này Chu Mộ Dư không hề phản bác.

— Làm gì có cái gì gọi là ủ mưu lâu, ở tang lễ lần đó là lần thứ hai gã với Úc Sương gặp mặt nhau.

Theo lý thuyết Chu Mộ Dư nên phủ nhận, nhưng lời nói đến bên miệng, không hiểu sao gã lại do dự.

Đến tận bây giờ Chu Mộ Dư vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ lần đầu tiên gã gặp Úc Sương. Từng biểu cảm của Úc Sương, từng động tác rất nhỏ, mỗi câu cậu nói đều giống như dấu vết thật sâu khắc trong đầu gã, dù gã cố ý quên đi nhưng vẫn không thể nào quên được.

Chu Mộ Dư cố ý nhớ lại cả những người đã xuất hiện trong cuộc đời gã, đừng nói là lần đầu tiên gặp mặt, dù cho đó là người sớm chiều ở cùng với gã thì hiện tại gã cũng chỉ nhớ được mang máng.

Bởi vì một câu của Nghiêm Phóng, gã bắt đầu chú ý tới những chuyện trước kia chưa từng chú ý qua.

"Bị tôi nói trúng rồi à?" Nghiêm Phóng lộ nụ cười thắng lợi: "Cho nên nói anh với tôi ai cũng không cao quý hơn ai đâu, cạnh tranh công bằng thôi, bé góa chồng xinh đẹp kia có thể đi theo anh thì cũng có thể đi theo người khác."

Chu Mộ Dư thu hồi suy nghĩ, hơi hơi nhíu mày: "Cậu mới gặp em ấy được một lần mà đã dám nói đến cạnh tranh công bằng với tôi sao"

"Rung động cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nếu không vì sao lại khiến tim đập thình thịch?"

Chu Mộ Dư còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, không có tâm trạng nghiền ngẫm từng chữ một của Nghiêm Phóng, lạnh lùng nói: "Cậu cứ việc thử xem."

"Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho hôn lễ của anh đâu." Nghiêm Phóng đứng lên: "Hôm nay cảm ơn anh——— với chị dâu đã chiêu đãi.

"Đúng rồi," Mới vừa đi ra được nửa bước hắn lại dừng chân lại: "Đứa nhỏ Thư Dập này có chút thú vị."

Chu Mộ Dư càng nhăn mặt hơn: "Mau cút đi."

Sau khi Nghiêm Phóng về, một mình Chu Mộ Dư ngồi trong nhà ăn nghĩ đến chuyện của Úc Sương.

Chẳng lẽ giống như Nghiêm Phóng nói, gã đã ủ mưu từ lâu mà chính bản thân cũng không biết sao?

Chu Mộ Dư vẫn cảm thấy bản thân mình ít nhất cũng có những giới hạn cơ bản, ví dụ như không chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, cũng không đồng thời phát sinh quan hệ với hai người.

Nhưng hiện tại gã lại bắt đầu nghĩ đến một khả năng khác: nếu như Đàm Luật Minh không chết, hơn nữa hắn vẫn có thể tiếp xúc với Úc Sương thì liệu gã còn có thể giữ vững được cái gọi là giới hạn của mình không?

Chu Mộ Dư không quá chắc chắn.

Ở trên lầu, hai người một chó đang cùng xem <Tom và Jerry>.

Chu Mộ Dư khôi phục nỗi lòng, đi qua vỗ vỗ vào gáy Chu Thư Dập: "Có trẻ con không?"

Nghe thấy tiếng, Úc Sương ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn gã: "Tiên sinh."

"Ừm."

Úc Sương chơi với Đệ Đệ một lát, sau đó cùng xem phim hoạt hình một lúc nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Ngoài miệng Chu Mộ Dư vẫn luôn nói ghét bỏ con chó ngốc này nhưng không thể không thừa nhận nó có thể dỗ cho Úc Sương vui vẻ, nếu như không có nó, thú vui của Úc Sương cũng bị giảm đi ít nhiều.

"Nghiêm Phóng đâu?" Chu Thư Dập ngẩng đầu: "Đi rồi sao?"

Chu Mộ Dư thuận miệng đáp một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Tính khí của cháu cũng càng lúc càng lớn."

"Còn không phải học theo chú sao, trên không nghiêm dưới ắt loạn."

"Chú cũng đâu có dạy cháu ví người khác như món ăn đâu."

Chu Thư Dập không phục, hừ một tiếng: "Giúp chú chú còn không cảm kích, người ta đục tường thò chân vào gần tới cửa tới nơi rồi đấy!"

Cậu nhóc không nói rõ là ai đục tường nhưng mặt Úc Sương vẫn nóng lên, nhìn về phía Chu Mộ Dư xin sự giúp đỡ.

Chu Mộ Dư dứt khoát tiễn khách: "Cũng không sớm nữa, cháu cũng nên về rồi."

Chu Thư Dập không tình nguyện đứng lên: "Vậy cháu về đây, mai gặp."

Một buổi chiều yên bình bị một người khách không mời mà tới quấy rầy, cuối cùng trong nhà cũng được yên tĩnh. Trong lúc đó Úc Sương với Chu Mộ Dư đột nhiên không còn đề tài gì để nói nữa, không khí trở nên hơi kỳ quái. Cuối cùng vẫn là Chu Mộ Dư đánh vỡ sự im lặng: "Đi tắm không?"

Úc Sương gật đầu: "Ừm."

Hôm nay có vẻ như Chu Mộ Dư có tâm sự gì đó, Úc Sương cảm thấy gã có hơi không yên lòng, đoán rằng có thể là là do sau khi cậu với Chu Thư Dập lên lầu, Nghiêm Phóng đã nói gì đó với gã.

Ban đêm nằm ở trên giường, Úc Sương lặng lẽ rúc vào lồng ngực Chu Mộ Dư, ôm lấy thắt lưng gã, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh."

Chu Mộ Dư cúi đầu, thuận tay xoa xoa đầu Úc Sương: "Sao vậy?"

Úc Sương không nói gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Em không có kết hôn với chú Đàm."

Động tác của Chu Mộ Dư dừng lại, nói: "Tôi biết. Em không cần để mấy lời kia trong lòng, đã kết hôn hay chưa cũng không quan trọng."

Có kết hôn hay không cũng không quan trọng... Vậy Chu Mộ Dư đang nghĩ về vấn đề gì, Úc Sương vẫn không thể đoán ra được.

Im lặng ôm một lát, Úc Sương nói: "Em cũng sẽ không đi theo người khác đâu."

Cuối cùng trên mặt Chu Mộ Dư cũng xuất hiện một biểu cảm khác, gã nhếch môi cười, lại bắt đầu chọc ghẹo cậu: "Vì sao, vì tôi cho em nhiều à?"

Úc Sương lắc đầu, nhỏ giọng ngập ngừng: "Không phải..."

Hoặc là nói cũng chưa hẳn là như vậy.

Chu Mộ Dư nói sau khi kết hôn sẽ chia một nửa tài sản cho Úc Sương quả thật đã khiến cậu có hơi rung động, nếu đổi lại là người khác, bao gồm cả Đàm Luật Minh, đều rất khó có thể làm được điểm này. Cho nên cho dù là vì tiền, vì lợi ích, Úc Sương cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi Chu Mộ Dư.

Còn về phần khác...

Dù như thế nào, Chu Mộ Dư cũng là người đầu tiên đeo nhẫn cưới cho Úc Sương.

Giống như nhìn thấu Úc Sương đang nghĩ gì, Chu Mộ Dư bất đắc dĩ cười cười: "Bởi vì tiền thì cứ nói vì tiền đi, nhóc tham lam."

"Thật ra em cũng không cần nhiều tiền như vậy... Chỉ cần chú ở bên em nhiều hơn là tốt rồi."

Úc Sương ngẩng đầu, cẩn thận nói: "Không phải ý nói chú bỏ công việc để lúc nào cũng ở cùng em, chỉ là... lúc chú không bận, chú ở thể ở cạnh em nhiều hơn không? Nếu như vậy, em cũng có thể không nuôi mèo."

Ánh mắt cậu rất sáng, khi cậu sợ sệt nhìn ai đó, ánh mắt đó luôn khiến trái tim người đó phải mềm nhũn.

Thảo nào lại muốn nuôi thú cưng, Chu Mộ Dư nghĩ, thì ra là sợ cô đơn.

"Biết rồi, sẽ ở bên em nhiều hơn." Giọng điệu của Chu Mộ Dư cũng vô thức nhẹ hơn: "Em vẫn có thể nuôi mèo. Em muốn gì cũng đều có thể."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play