Bình thường mà nói, Ngân Cảng không có buổi sáng hay buổi trưa. Nhưng Triệu Nhất Nguyên biết mình với cấp dưới đã gây ra họa lớn, sáng sớm đã chạy tới triệu tập tất cả, đứng chờ Chu Mộ Dư tới tính sổ.

Triệu Nhất Nguyên thật sự không ngờ có người dám ra tay ngay trên đầu thái tuế, càng không ngờ cậu chủ nhỏ nhà họ Chu trước giờ chưa từng được gặp lại tới cứu người. May mắn ngày hôm qua không có người nào không có mắt đả thương Chu Thư Dập, bằng không cái chỗ này của anh ta đừng hòng làm ăn tiếp.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhất Nguyên lại sợ. Nhất là khi nghe nói sáng sớm nay Chu Mộ Dư đã gọi ba mẹ của mấy người hôm qua tới nhà họ Chu, tim anh ta cũng lạnh đi một nửa.

Với phong cách hành sử của Chu Mộ Dư và thế lực của nhà họ Chu, những người này dù không chết cũng sẽ bị lột da thôi.

Anh ta chờ Chu Mộ Dư tới nỗi nổi lên hết lo lắng này đến lo lắng khác, cuối cùng Chu Mộ Dư cũng tới.

Triệu Nhất Nguyên vội vàng ra chào đón, dặn dò cấp dưới bưng trà rót nước.

"Ông chủ Triệu." Chu Mộ Dư vào cửa, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"

Triệu Nhất Nguyên cười khổ nói: "Chủ tịch Chu, ngài đừng chỉ tôi, muốn giết muốn đánh cứ nói thẳng đi."

"Nói quá lời rồi ông chủ Triệu, tôi còn chưa nói tới làm gì, sao đã dọa cậu thành ra thế này rồi?"

Chu Mộ Dư nói như vậy, Triệu Nhất Nguyên chỉ có thể phối hợp hỏi: "Vậy hôm nay ngài đại giá quang lâm tới là muốn."

Chu Mộ Dư ngồi xuống, đặt tờ giấy xét nghiệm lên bàn: "Tôi đến làm người dân nhiệt tình. Có người dùng đồ cấm ở chỗ của cậu, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa."

Triệu Nhất Nguyên liếc mắt nhìn tờ giấy xét nghiệm, lúc này mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Đồ chơi tăng sự hứng thú trên giường này cũng không phải đồ lạ lẫm gì. Nói là hàng cấm, thực chất trừ khi không may đụng phải họng súng thì bình thường người ta vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng thứ đồ này lại bị dùng trên người Úc Sương, lại còn bị bỏ thêm thuốc mê, lại xuất hiện ngay dưới mắt Chu Mộ Dư, vậy thì nghiêm trọng rồi.

"Đều là do cấp dưới không có mắt, mấy thứ đồ này cũng cho tuồn vào đây, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ." Triệu Nhất Nguyên nói.

"Ừm." Chu Mộ Dư nhàn nhạt lên tiếng, nói: "Ông chủ Triệu là người làm ăn đứng đắn, hẳn là cũng không muốn bị mấy thứ này phá hủy danh dự. Chuyện tối hôm qua cậu cũng biết rõ, tôi cũng không vòng vo nữa. Thư Dập đập hư cái gì tôi sẽ đền, nhưng Úc Sương phải chịu thiệt thòi, tôi phải đòi lại công đạo cho em ấy."

Cái gì nên tới cũng không trốn được, Triệu Nhất Nguyên lau mồ hôi, nói: "Ngài xem cần tôi làm cái gì..."

"Chuyện thuốc tôi sẽ không truy cứu nữa, giao cho cậu xử lý, nhưng những lời đồn đãi truyền từ Ngân Cảng ra thì tôi không thể không quản. Ngày hôm qua có những người nào ở đây, đưa hết vào đây cho tôi, liệt kê thêm danh sách nữa. Tôi cũng không nói ai làm nấy chịu, sau này chỉ cần tôi nghe được một từ dơ bẩn nào về Úc Sương, những người ở đây tối qua sẽ phải chịu trách nhiệm."

Dừng một chút: "Bao gồm cả cậu đấy, ông chủ Triệu."

Cuối cùng Triệu Nhất Nguyên cũng hiểu được nuôi ở nhà khác với ở bên ngoài thế nào. Hôm nay đổi lại là Sầm Vãn, hoặc là một tình nhân khác, Chu Mộ Dư sẽ không tức giận đến như vậy.

"Ngài yên tâm, người dưới không giữ mồm giữ miệng là do tôi quản không nghiêm, không cần ngài tự tay xử lý, tôi sẽ giải quyết bọn họ."

"Là ông chủ Triệu nói đấy."

"Vâng, vâng."

...

Xử lý xong chuyện ở Ngân Cảng, Triệu Nhất Nguyên đưa Chu Mộ Dư ra ngoài cửa. Trước khi lên xe, Chu Mộ Dư dừng chân, quay lại nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện."

Da đầu Triệu Nhất Nguyên tê rần: "Cái gì?"

"Tạm thời không cần tìm người khác cho tôi."

Ra là vậy.

Triệu Nhất Nguyên thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng trả lời: "Vâng, vâng..."

Xe chậm rãi biến mất ở góc đường, cuối cùng chuyện này cũng tạm thời được gác lại.

Chu Mộ Dư về đến nhà, Úc Sương vẫn còn ở phòng ngủ. Dì giúp việc nói cậu không chịu xuống lầu, cũng không chịu ăn cơm, bà sợ cậu bị kích thích nên cũng không dám vào phòng gọi.

Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, nói cho có lệ: "Đừng lo lắng, tôi đi nhìn xem, không có việc gì đâu."

Trên lầu tối đen, rèm trong phòng ngủ đóng chặt, không có một chút thanh âm. Chu Mộ Dư đẩy cửa ra, ánh sáng len lói vào, bóng người trên giường khẽ giật, nửa khuôn mặt từ từ lộ ra từ trong chăn.

"Chú Chu..."

Thấy là Chu Mộ Dư, Úc Sương từ giường đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Cậu đi chân trần, thân hình lảo đảo, Chu Mộ Dư vội vàng tiến lên, đỡ được cậu vào trong lòng.

"Chú Chu..." Úc Sương ôm chặt lấy Chu Mộ Dư: "Chú đi đâu vậy?"

Mới chỉ qua một đêm, Úc Sương nhìn như gầy đi một ít, ôm vào trong ngực cứ như tờ giấy mỏng. Chu Mộ Dư vuốt mái tóc mềm mại của cậu, vô thức nhẹ giọng an ủi: "Không sợ, tôi về rồi."

Gã ôm lấy Úc Sương, hỏi: "Đói không?"

Úc Sương lắc đầu.

"Dì nói cả ngày em không ăn gì."

"Không cần, em không muốn ăn..."

Chu Mộ Dư lo lắng cứ như vậy cơ thể Úc Sương sẽ không chịu nổi. Bác sĩ nói hiện tại cậu đang rất yếu, cả cơ thể và tinh thần đều không mấy lạc quan.

"Ngoan, ăn chút mì được không?" Chu Mộ Dư hỏi: "Tôi tự mình nấu."

Úc Sương ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Chu Mộ Dư, một lát sau, cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Chu Mộ Dư cũng không quá tự tin với tài nấu nướng của mình. Gã biết nấu, nhưng rất ít nấu, chỉ thỉnh thoảng hứng lên mới vào bếp.

Dì giúp việc bị Chu Mộ Dư bảo đi, trong nhà chỉ còn hai người Chu Mộ Dư với Úc Sương. Chu Mộ Dư lấy một một củ nhân sâm hầm canh gà cho Úc Sương, mở sách dạy nấu ăn ra đặt ở một bên, nhìn đi nhìn lại mấy lần, trong lòng cũng đã ghi nhớ.

Úc Sương vẫn đi theo sát một bước không rời. Gã bận rộn ở trong bếp, cậu ngồi yên lặng ở chỗ có thể thấy được gã, không nháy mắt nhìn theo bóng dáng của gã.

Chu Mộ Dư thỉnh thoảng lại liếc nhìn Úc Sương một cái, mỗi lần nhìn lại thấy Úc Sương ngoan ngoãn ngồi im lặng ở đó.

Đợi đến khi Chu Mộ Dư chuẩn bị cắt gừng, cuối cùng Úc Sương mới nhỏ giọng mở miệng: "Ít thôi."

Chu Mộ Dư không nghe rõ: "Cái gì?"

Úc Sương cụp mắt: "Ít gừng một chút, em không thích..."

Chu Mộ Dư sửng sốt, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được rồi."

Bưng nồi canh lên hầm, Chu Mộ Dư bắt đầu nhào bột.

Nhào bột cũng phải có kỹ thuật, cũng phải chú ý tới lượng nước ít hay nhiều, Chu Mộ Dư phải mất khá nhiều thời gian mới nhào được bột mềm cứng vừa phải. Trong lúc đó Úc Sương vẫn im lặng chờ, trong tay đang cầm một ly nước ấm, ngoan ngoãn nhìn Chu Mộ Dư.

Nồi hầm sôi sùng sục, tỏa ra mùi canh gà thơm phức, khói bốc lên nghi ngút trong nhà, đột nhiên có một bầu không khí của gia đình.

Hôm nay Chu Mộ Dư cũng chưa ăn cơm, bận tới nỗi không có thời gian ăn, hơn nữa còn phải gặp mấy người làm gã không thoải mái nên càng không có tâm trạng ăn.

Trong thời gian chờ canh, Chu Mộ Dư đi tới, xoay người xoa xoa đầu Úc Sương, hỏi: "Đói bụng không? Sắp được ăn rồi."

"Ưm." Úc Sương gật gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới cái gì: "Chú, trên mặt chú có bột mì."

"Vậy sao?" Chu Mộ Dư nâng tay xoa xoa mặt.

"Không phải, ở đây." Úc Sương ngồi thẳng dậy, giữ lấy mặt Chu Mộ Dư, nhẹ nhàng lau vết bột mì dính trên mặt Chu Mộ Dư, lại ghé sát vào thổi thổi.

Khoảng cách gần như vậy, lông mi Úc Sương gần như chạm vào da mặt Chu Mộ Dư. Chu Mộ Dư hơi nghiêng đầu, má đụng phải đôi môi mềm của Úc Sương.

Úc Sương sửng sốt một chút, làn da tái nhợt bắt đầu đỏ lên.

"Chú..."

Chu Mộ Dư lại coi như chưa có chuyện gì, vẻ mặt bình thản đứng lên, nói: "Canh được rồi, tôi đi nhìn xem."

"Ồ..."

May là canh gà hôm nay Chu Mộ Dư hầm không tệ, cũng không quá mất mặt trước mặt Úc Sương.

Úc Sương uống trước một chén canh, Chu Mộ Dư lại dùng canh còn lại trong nồi nấu một bát mỳ cho cậu. Ăn mì xong, cả người Úc Sương nóng hầm hập, sắc mặt nhìn cũng tươi tỉnh hơn.

Chẳng qua cậu vẫn đang không thích nói chuyện, phản ứng cũng chậm hơn so với bình thường. Bác sĩ nói có thể cậu bị kích thích sau chuyện hôm qua, tốt nhất nên để ý quan sát mấy ngày.

Đến tối muộn trợ lý tới đưa tài liệu cho Chu Mộ Dư. Cả một ngày nay gã kông tới công ty, có một chút chuyện cần gã xử lý gấp. Úc Sương không thể gặp người lạ, vừa nghe thấy tiếng cửa mở đã chạy lên lầu giấu mình trong phòng. Chu Mộ Dư không có cách nào, đành phải quay vào phòng ngủ làm việc, bảo trợ lý đứng ở dưới lầu chờ.

Cuối cùng cũng xử lý xong công việc, trợ lý tai thính mắt tinh cầm tài liệu rời đi, thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ mình thở sẽ dọa sợ chim hoàng yến trên lầu. Chờ anh ta rời đi, Chu Mộ Dư thay quần áo ngủ, bế Úc Sương đi vào phòng tắm.

Ở cùng một nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người tắm cùng nhau.

Bồn tắm rất lớn, Úc Sương tựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư, lưng dán vào ngực gã. Hai chân trắng nõn gầy guộc như nàng tiên cá vừa biến thành người, mềm mại như không xương dựa vào đầu gối cường tráng của Chu Mộ Dư.

Bị nhiệt độ cơ thể Chu Mộ Dư bao vây lấy, cuối cùng Úc Sương cũng có cảm giác an toàn hơn.

Cậu nghĩ lại vẫn thấy sợ, không ai nói cho cậu người bên ngoài kia lại nguy hiểm đến vậy. Đàm Luật Minh dạy cậu phải cẩn thận đàn ông, không được để bọn họ lừa gạt, gặp nguy hiểm phải cầu cứu trước, cậu cũng nghe lời, nhưng thiếu chút nữa là bị thương.

Người duy nhất cậu có thể dựa vào là Chu Mộ Dư, hôm nay tỉnh lại không thấy gã ở bên cạnh.

Úc Sương thậm chí không dám hỏi gã đi đâu.

May là Chu Mộ Dư vẫn trở về.

Lo lắng đề phòng cả ngày, Úc Sương dần dần bình tĩnh lại trong hơi nóng bao trùm và hương thơm dịu nhẹ của tinh dầu.

Qua thật lâu, cậu cố lấy dũng khí, hỏi: "Chú, chú không hỏi em hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao..."

Hôm nay sau khi tỉnh lại, nhớ lại chuyện tối hôm qua, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Úc Sương là Chu Mộ Dư có thể vứt bỏ cậu vì cậu đã bị vấy bẩn.

Mặc dù cậu cũng chưa bị xâm hại thật sự nhưng trong hoàn cảnh như hôm qua, không ai có thể chứng minh sự trong sạch của cậu. Khi mọi chuyện bị truyền ra, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ cậu đã bị "bẩn". Với người có thân phận và địa vị như Chu Mộ Dư, sao có thể giữ một món đồ chơi ô uế như vậy bên người chứ?

Úc Sương đã chuẩn bị tốt nếu bị vứt bỏ, nhưng Chu Mộ Dư chỉ nói: "Không quan trọng, chờ em muốn nói rồi nói sau, không muốn nói cũng không sao."

"Em..." Úc Sương cụp mắt, qua thật lâu, thì thào tự nói: "Em không bẩn."

Chu Mộ Dư cũng nghe thấy: "Em không bẩn."

"Em không uống đồ uống bọn họ đưa, nhưng không biết vì sao, đột nhiên choáng váng, không còn sức lực... Em đã cố gắng phản kháng, gọi điện thoại cầu cứu, nhưng bọn họ nhiều người, em chạy không nổi, thực xin lỗi..."

Úc Sương nói xong, sống mũi lại cay cay, giọng nói bắt đầu nức nở: "Bọn họ xé quần áo của em, sờ em, suýt chút nữa em cũng bị... Em rất sợ, em thật sự rất sợ hãi, chú Chu..."

Lời trút gánh nặng muộn màng như thác lũ đổ xuống, Úc Sương từ nức nở chuyển sang khóc lớn, cơ thể cũng không không chế được run rẩy. Chu Mộ Dư ngồi sau lưng cậu, gắt gao ôm cậu vào trong lòng: "Gặp phải người xấu không phải lỗi của em."

Úc Sương vẫn khóc. Tối hôm qua những người đó nói cậu lẳng lơ, nói cậu là kỹ nữ bán dâm, chỉ xứng dạng chân ra để đàn ông **, mỗi câu nói dơ bẩn đó như lưỡi dao đâm vào người Úc Sương, khiến cậu hoảng hốt nhớ tới thời gian còn ở viện mồ côi, mấy đứa trẻ đó cũng nói cậu như vậy, nói bộ dáng cậu như vậy chắc chắn là con hoang của kỹ nữ, lớn lên nhất định cũng trở thành kỹ nữ. Những đứa bé kia thậm chí còn không biết kỹ nữ là gì đã học được cách mắng người như vậy.

Cho nên một thời gian rất dài Úc Sương đều sợ mối quan hệ thân mật, thậm chí trong tiềm thức còn nghĩ rằng lên giường với đàn ông chính là thấp hèn. Mãi đến lúc gặp Đàm Luật Minh, Đàm Luật Minh nói làm tình là nhu cầu sinh lý bình thường, không cần cảm thấy sỉ nhục, dựa vào đàn ông cũng không có gì xấu hổ, trên thế giới cũng không phải chỉ có độc lập tự mình giành lấy mới xứng đáng được hạnh phúc.

Là Đàm Luật Minh tự tay dạy Úc Sương tìm được sự sung sướng trong chuyện ân ái, nhưng xảy ra chuyện tối qua, suýt chút nữa đã đánh nát hết tất cả công sức của Đàm Luật Minh.

"Em không bẩn..." Úc Sương khóc thật lâu, cuối cùng chỉ nói đúng một câu này: "Em không phải kỹ nữ..."

Chu Mộ Dư có thể tưởng tượng được Úc Sương đã bị nhục nhã như thế nào. Gã bắt đầu hối hận vì hôm nay đã để những người kia đi ra khỏi nhà họ Chu dễ dàng như vậy.

Đương nhiên Úc Sương không bẩn, mặc dù có thật sự xảy ra thì cậu cũng không bẩn.

"Em không bẩn, không ai nói em bẩn cả." Chu Mộ Dư nói.

"Em không bẩn..."

Úc Sương khóc mệt, dần dần bình tĩnh lại.

Cậu cuộn mình trong lòng Chu Mộ Dư, cả người ướt sũng, làn da dính hơi nước dường như trở nên trong suốt, giống như viên ngọc cần phải được bảo vệ và nâng niu.

Chu Mộ Dư vỗ lưng an ủi cậu, vô thức cũng nhẹ tay hơn.

"Nếu... Nếu em bị bẩn, ngài có cần em nữa không?" Úc Sương hỏi.

Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày: "Hiện tại không còn kiểu giữ trinh tiết như thế nữa."

Úc Sương cúp mắt, không có nói nữa.

Giữa cậu với Chu Mộ Dư hình như đã có điều gì đó khác biệt, nhưng hiện tại đầu óc cậu đang rối loạn nên cũng không thể hiểu rốt cuộc là ở đâu.

Trước khi ngủ Chu Mộ Dư lại đo lại nhịp tim với huyết áp cho Úc Sương, tất cả đều bình thường.

"Sau này không được dễ dàng tin tưởng người khác, cũng không được một mình đi tới những chỗ như thế nữa." Chu Mộ Dư nói: "Biết chưa?"

Úc Sương giống như học sinh làm sai bị giáo viên mắng, ngồi bó gối dựa vào đầu giường, vặn vặn ngón tay: "Biết..."

Ý thức được giọng điệu của mình có hơi nghiêm khắc, Chu Mộ Dư nhẹ giọng: "Được rồi, ngủ đi."

"Ừm." Úc Sương gật gật đầu, cẩn thận giữ chặt tay Chu Mộ Dư: "Ngài đừng đi."

Giọng cậu rất nhẹ, ánh mắt vừa là cầu xin vừa là sự mong đợi, giống như một con thú nhỏ vừa gặp nguy hiểm.

Nơi nào đó trong lòng Chu Mộ Dư ầm ầm sụp đổ, giống như âm thanh tuyết lở trong đêm khuya yên tĩnh. Khí thế hùng hổ, không thể trốn chạy.

Gã cong người, xoa xoa đầu Úc Sương: "Tôi không đi."

Editor: Xin hãy để lại một cmt ủn mông nào!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play