Nhưng Từ Kỉ không tin, cô ta thấy Diệp Duật nghe dăm ba câu liền tin lời của Dung Yên, trong lòng tức điên.Thanh âm cũng bất giác cao lên, “Không thể nào, lần trước ngươi nói không có tiền… xe đạp này ít nhất cũng phải một trăm rưỡi, còn phải có phiếu xe đạp, ngươi làm sao có phiếu?"Còn nói đến Cục Công An, tiện nhân này chắc chỉ hù dọa bọn họ.Diệp Duật trong lúc nhất thời có chút đoán được.Hắn ta cau mày, "Dung Yên, ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự không nhặt được tiền này sao?"Từ Kỉ: "Dung Yên, ngươi đừng ngoan cố nữa, chúng ta không thể lấy tiền của người khác làm của riêng ..." Tiếng nói công lý vang lên.Nhìn hai người bọn họ, Dung Yên không khỏi chế nhạo: "Xem ra các ngươi thật là nhàn ra cái rắm, được rồi, vốn dĩ là ta muốn thả các ngươi đi, nếu một hai cứ phải bôi nhọ ta, ta đây phải cho các ngươi đi Cục Công An một chuyến.

"Cô tiến lên một bước, không khách khí nắm lấy tóc của Từ Kỉ, lôi cô ta đi ra ngoài.Tần Vũ thấy chị dâu động thủ, cậu lập tức cầm đòn gánh đặt ở cửa, lớn tiếng nói: "Chị dâu, em đi với chị..."Dung Yên nhìn Tần Vũ chạy đến bên cạnh cô — nhất là khi nhìn thấy cậu giơ cái đòn gánh, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Duật, khóe miệng không ngừng co giật.Cậu nhóc này ...!không phải quá đáng yêu sao?Chỉ bằng cái thân thể bé nhỏ kia, còn muốn đánh nhau, cậu nghĩ mình có làm được không?Diệp Duật sắc mặt tối sầm lại, "Dung Yên, buông Từ Kỉ ra..."Dung Yên ánh mắt chuyển qua hắn, " Khó mà làm được a, người ta luôn phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình.

Bằng không, nếu gặp người miệng vụng một chút, kia sẽ không bị các ngươi làm cho oan chết sao?"Diệp Duật nhìn cô, phát hiện cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, trầm giọng nói: " Nếu ngươi tiền này không phải nhặt được, chúng ta đây liền không nói…… Buông Từ Kỉ ra."Dung Yên cười nhạo, "Ta việc gì phải cho các ngươi mặt mũi, không nói nữa liền xong việc đấy à? Hóa ra, chỉ có mình ta là bị các ngươi vu oan?"Diệp Duật đè nén lửa giận trong lòng, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"Dung Yên: "Trước mặt toàn thôn xin lỗi ta! Hơn nữa, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta, 50 đồng.

Hơn nữa, sau này đừng có đến tìm ta, mấy thứ phiền phức đâu!"Từ Kỉ sắp điên rồi, cô ta thét chói tai, “Không có khả năng……”Câu chưa kịp nói xong thì đã bị Dung Yên kéo đi.Da đầu cô ta đau như muốn xé ra, "Buông ta ra..."Tiện nhân này, sao không chết đi?"Diệp Duật, cứu em."Từ Kỉ có thể thấy được Dung Yên là làm thật, không phải hù người, đây là thật sự muốn đem cô ta đến Cục Công An, vì thế cô ta liền sợ.Cục Công an ...!Cô ta không muốn đi chút nào.Đương nhiên, Diệp Duật càng không muốn đến Cục Công an hơn, nếu Dung Yên thật sự kiện hắn tội vu khống hay gì đó, thật không thể được.Lại nói, hai ngày nữa hắn ta có thể rời thôn trở về thành, không cần thiết quá cứng rắn."Dung Yên, đừng náo nữa, ngươi mau buông cô ấy ra ...!Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi."Dung Yên dừng lại, cô quay đầu nhìn hắn, xuy một tiếng, mấy cái đồ này nhát gan quá nhanh đi?không thú vị.Cô còn tưởng sẽ phải tranh luận ít nhất mười phút nữa."Được rồi, ta cũng không phải người vô lý như vậy, nhưng thời điểm các ngươi xin lỗi, phải thành khẩn lớn tiếng."Muốn chơi với chị à? Ai, mấy cưng còn non và xanh lắm!Diệp Duật nghe yêu cầu của cô, sắc mặt càng tối sầm lại."...!Dung Yên, chúng ta kỳ thật là chỉ quan tâm ngươi mà thôi……"Dung Yên khịt mũi coi thường."Ta lại không phải mẹ ngươi, ngươi quan tâm cái gì? Huống hồ cái gì mà nói là quan tâm ta, ngươi đây là chịu không nổi, vừa tới liền muốn cho ta mũ lớn nhặt vàng dốt nát, các ngươi đây là trực tiếp muốn bức tử ta? Hay là ngươi muốn ta không thể sống trong thôn này nữa? Quan tâm của ngươi thật là đủ ác độc a!!"Bây giờ trong thôn hãy còn cổ hủ, chỉ cần một lời đồn đãi truyền ra ……nếu đổi lại là người khác chắc có lẽ đã bị hai người này hại chết.Diệp Duật nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, "Dung Yên, ngươi có thể ăn nói đàng hoàng không?""Ta cũng muốn nói chuyện tử tế, nhưng là ..." Dung Yên cười lạnh, ngữ khí trầm xuống: “Các ngươi không xứng a!”Diệp Duật sắc mặt xanh mét.“Được rồi, đưa tiền, sau đó xin lỗi ta.” Dung Yên buông lỏng tay ra, nhìn ánh mắt sợ hãi của Từ Kỉ, chế nhạo một câu, “Đừng có mà vọng tưởng vạch trần chuyện này, ta không ngại đi Cục Công an báo các ngươi đâu, đến lúc đó, cũng không biết chừng……"Ánh mắt quét qua hai người họ, "Chờ về sau dính vết nhơ này, ngươi còn có thể học đại học được không? Ầy, có về thành được chứ nhỉ?"Cô nhớ tới một việc, nguyên chủ vốn là có thể thi đậu, thành tích của nguyên chủ ở trường còn tốt hơn Diệp Duật.Kết quả là buổi tối trước ngày thi đại học, nguyên chủ bị tiêu chảy không thể giải thích được.Dẫn tới ngày hôm sau, không còn sức mà đi, thậm chí suýt chút nữa là không thể sống qua kỳ thi.Diệp Duật:…Từ Kỉ trong lòng đã hận đến cự điểm, nhưng vẻ mặt cố nhẫn nhịn, "Dung Yên, cho dù ngươi có hận ta, cũng không thể làm tổn thương Diệp Duật! Hắn vất vả lắm mới thi đậu đại học, ngươi còn muốn huỷ hoại tương lai của hắn sao? cái gì mà muốn trả thù, ngươi cứ tìm ta mà đòi này...!"(hết chương).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play