Dung Yên mỉm cười.

Sau đó cô đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Anh hai, chị dâu thật tốt.

” Đôi mắt Tần Mai sáng ngời, như có muôn vàn ánh sao.

Cô bé hi vọng rằng chị dâu sẽ luôn ở lại nhà này.

Tuy rằng Tần Vũ không trả lời, nhưng trong lòng cậu cũng đã nhận người chị dâu này rồi.

Cậu cảm thấy người khác nói không đúng ! Cô sẽ không rời khỏi căn nhà này.

Dung Yên cưỡi xe đạp đi tới trấn trên.

Trên đường đi, cô cũng không vui vẻ gì.

Gió lạnh buốt thấu xương, mẹ nó cũng quá lạnh đi.

Trời ơi, cô đây là tạo cái gì nghiệt? Mới bị xuyên đến đây để chịu loại tội này?Biệt thự của cô không cao cấp sao? Hay là du thuyền của cô ấy không đủ tốt?A a a , cô muốn phát điên mất.

Cũng may trong không gian có bao tay da, bằng không, tay cô sẽ bị đông cứng mất.

Cô đạp mất khoảng một giờ trên con đường đất gồ ghề mới tới thị trấn.

Chậc chậc, thị trấn này cũng thực sự đơn giản mà, mang đậm phong cách niên đại những năm 70 - 80.

Hơn nữa ở trấn này cũng rất nghèo.

Thở dài một hơi.

Nguyên chủ tuy rằng không có đi qua chợ đen, nhưng việc này không làm khó được cô.

Đi loanh quanh, cô nhanh chóng tìm thấy chợ đen ở đâu.

Phỏng chừng có liên quan đến Tết, dù sao hiện tại sắp đến thập niên 80, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã được mở lại.

Do đó, chợ đen cũng không còn kiểm soát quá chặt chẽ.

ở đây thực sự có rất nhiều người bán.

Đi tới một quầy thịt, lúc nàykhông có người nào khác, vì thế cô liền trực tiếp hỏi: : “Ngươi có thu mua thịt lợn rừng không ?”Con lợn rừng đêm qua vẫn còn ở trong không gian của cô, cô không muốn tự mình xử lý thịt trong không gian một chút nào.

Chủ quầy thịt sợ ngây người, "Ngươi, ngươi có thịt lợn rừng sao?""Có, lấy hay không lấy?"Còn có chuyện tốt này? Người chủ quầy thịt vội vàng gật đầu, “Lấy, đương nhiên lấy.

” Giờ đang gần đến Tết Nguyên đán, có rất nhiều người muốn mua thịt.

Dung Yên nhìn hắn, "Giá cả thế nào?""Chúng tôi mua! ấn theo giá thị trường là 8 mao một cân đã xử lý.

Nếu còn sống, mang tới trả 6 mao.

"Dung Yên nghĩ nghĩ, cô cũng phải kiếm một ít tiền.

"Được, vậy ngươi ở đây chờ một lát, ta đi lấy.

""Ta giúp ngươi di chuyển nó?"Dung Yên phất tay, “Không cần, ngươi có thể cho ta mượn chiếc xe đẩy này.

” Xung quanh nhiều người, cô làm sao có thể lấy lợn rừng ra?Chủ sạp thịt thấy cô cự tuyệt, cũng không ép, cho rằng cô đã có người giúp.

Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .

Để tránh đọc mất chương mất chữ của bộ truyện này tại các nơi reup khác các bạn nên đọc tại nơi mình đăng là web .

Nếu truyện có bị lỗi ở đâu các bạn bình luận nói giúp mình với, mình sẽ sửa lại nha.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play