198

Ngoại trừ việc coi tôi và con như tấm thẻ bài để giao dịch, anh ấy còn làm gì nữa?

Trang Dật Dương ôm lấy tôi, mặc cho tôi đánh đấm, không hề đánh lại, “Tôi sẽ hiến tủy cho Quả Quả, chúng ta sẽ ổn thôi, cứ từng bước từng bước.

Tháng sau sẽ đi Mỹ, trước tiên xem có làm phâu thuật được không, mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”

“Còn có thể ổn được sao?” Tôi đã mất đi niềm tin rồi, thực sự không còn niềm tin nữa, từng đứa con của tôi đến thế giới này đều là đến để chịu khổ sao?

Dáng vẻ đau đớn của Tiểu Thiên lúc đó, tôi không thể quên nổi, vốn tưởng Quả Quả sẽ khác, nhưng đều bị hai con người kia hủy hoại rồi.

Hai tên hung thủ giết người như bọn họ, lại không bị một chút báo ứng nào, vì Trang Dật Dương không đứng về phía tôi, càng không cho con tôi một thân phận quang minh chính đại, mới dẫn đến việc tôi và con bị người khác bắt nạt hết lân này đến lần khác.

Lần sốt này của con bé đã kiểm soát được rồi, năm viện 10 ngày, có thể coi như đã thoát khỏi nguy hiểm. Chăm sóc về sau, càng phải ở trong môi trường vô trùng, từ từ nuôi dưỡng, nếu không làm phòng vô trùng được, thì phải để cho con bé quen sống trong môi trường có vi khuẩn quen thuộc.

Bác sĩ ở đây không khuyên chúng tôi đi Mỹ vào tháng sau, vì vậy chỉ có thể gọi chuyên gia từ bên kia đến đây.

Mọi chuyện đều là Trang Dật Dương đi đàm phán, tôi không có năng lực đó.

Ở nhà mỗi ngày đều phải khử trùng 2 lần, tất cả mọi người đều phải khử trùng, đeo khẩu trang tiếp xúc với con bé.

Tôi thậm chí không dám hôn con nữa, sợ sẽ mang vi khuẩn đến cho nó, đều là để bảo vệ nó.

Tôi không có bất cứ phàn nàn nào, tôi sinh ra nó, thì phải chịu mọi trách nhiệm với nó. Lần đầu tiên khi con tôi bị tôi chọc cho cười, tôi không kìm nén được mà rơi những giọt nước mắt phấn khích, dùng máy quay ghi lại mọi khoảnh khắc.

Tôi mong chờ con bé gọi mẹ, mong chờ con bé tập đi. Mặc dù tôi biết tất cả những thứ này, chúng tôi phải cố găng hơn người khác rất nhiều.

Lúc được 3 tháng, con bé nặng 6kg, xem ra nhỏ hơn một tháng so với những bảo bối cùng tuổi, nhưng chúng tôi đã thấy đủ lắm rồi.

Vì con bé bị thiếu bạch cầu, nếu trong quá trình phầu thuật chảy nhiều máu, vậy sẽ không xuống nổi bàn mổ.

Mặc dù Trang Dật Dương có một ngân hàng máu ở đây cũng không đủ dùng.

Người trưởng thành một lần rút 800ml máu đã là cực hạn, mà trong quá trình phẫu thuật, phải chuẩn bị ít nhất 1200ml, có nghĩa là vẫn cần thêm 400ml.

Ngân hàng máu ở Dương Thành không có nhóm máu hiếm, nếu không lần trước Tiểu Thiên sẽ không chết vì không làm phẫu thuật được.

“Lấy của tôi 1200ml, làm phẫu thuật cho con bé!” Trang Dật Dương thương lượng với bác sĩ, nhưng bị bác sĩ từ chối ngay.

“Vượt qua 100ml đã có khả năng tử vong, huống hồ là 1200ml, hai người hãy tìm thêm một người có cùng nhóm máu, chúng tôi sẽ cố gắng thử!” Phầu thuật sẽ có rủi ro, nếu như đủ máu, xác suất thành công cũng chỉ có 60%.

“Lấy máu của Trang Dật Thần, cậu †a hại con của tôi, còn không thể hiến máu sao?” Tôi bất giác nắm lấy cánh tay của Trang Dật Dương, bọn họ là anh em, chắc nhóm máu sẽ giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play