Chương 166

Tôi đang nghĩ, thân thể bắt đầu lơ lửng trên không trung, đột nhiên tôi sờ xuống người, một vũng máu, mắt tôi mờ đi.

“Mau đi bệnh viện!” Tiểu Tú xông về phía Mai Tử la lên, có lẽ đang trách chị ấy nói với tôi những chuyện này.

Tôi cũng thấy lần này Mai Tử đến là muốn lấy mạng con tôi. Chị ta hận Trang Dật Dương, hận tôi nên đương nhiên hận cả đứa bé này.

“Nói với Trang Dật Dương, dù trong tình huống nào cũng phải giữ lấy đứa bé, nếu không cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh ta!” Phẫu thuật thắt ống đối với tô vô dụng rồi, tử cung của tôi bắt đầu co thắt dữ dội.

Tôi không dám cử động, Tiểu Tú gấp gáp đến mức mồ hôi đầy đầu, hét lên kêu Mai Tử đến giúp đỡ. Tôi không dám sờ xuống bụng, chỉ dám cầu nguyện con tôi có thể bình an sinh ra.

“Lâm Tĩnh Văn, cô dừng dọa tôi!

Cũng được 8 tháng rồi, chắc đứa bé phải vô cùng ổn định rồi chứ. Tôi không cố ý, tôi thực sự chưa từng nghĩ sẽ hại con của cô lần nữa!” Trong lúc căng thẳng Mai Tử đã nói ra từ “Tần nữa”, dù cho bụng tôi đau quặn cũng nghe rất rõ ràng.

Tôi túm lấy tay áo của Mai Tử, “Rốt cuộc là ai sai chị đến, tại sao lại hại tôi?

Chuyện chị nghĩ ra rất đặc sắc, tôi không tin những chuyện chị với bố tôi đâu!”

Đúng, tôi không tin một chút nào.

Cái chết của bố tôi, mặc dù nói là bị chúng tôi làm cho tức chết nhưng chủ yếu là do nguyên nhân sức khỏe của ông ấy. Vì vậy tôi nghĩ răng chị ta đang nói dối.

“Bây giờ chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, cô đừng cử động! Xe cứu hộ sẽ đến ngay!” Chị Mai Tử năm lấy tay tôi, sự lo lắng trên khuôn mặt lúc này đều là chân thành, nhưng tôi sẽ không tin chị ta nữa.

Tôi hất tay chị ta ra, hồi đó tôi coi chị ta như một người chị gái, nhưng không ngờ chị ta lại vì người khác mà hại con tôi.

“Lúc trước tôi và chị đi dạo ở khu chung cư, rồi lại bị bắt cóc, chuyện này có phải chị làm không?” Có thể bắt cóc tôi đi từ khu chung cư không một tiếng động, vốn dĩ độ khó cực lớn, hơn nữa chị ấy còn biết chút võ thuật.

Chị Mai Tử rất hoảng hốt, chắc cũng là một người không thường làm chuyện xấu nên lập tức trở nên căng thẳng.

Chị ta không nói gì, lòng tôi lạnh lếo, là tôi đã nghĩ người ta quá tốt đẹp, sơ hở lúc đó lớn như vậy, sao tôi lại không nghĩ đến chứ? Chẳng trách Trang Dật Dương cho chị ta nghỉ việc, người như vậy giữ lại bên cạnh đúng là một mối họa.

Vậy những lời chị ấy nói hôm nay, có thể là thật sao? Tôi đau đến mức không thể tiếp tục suy nghĩ thấu đáo vấn đề này nữa rồi.

Khi xe cấp cứu đến, người tôi đã đau đến mức sắp mơ màng rồi, chủ yếu là tinh thần quá căng thẳng.

Lúc tôi được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi nhìn thấy Trang Dật Dương ở ngoài cửa, chắc anh ấy đã đến đây đợi trước, tôi túm lấy tay anh ấy, “Dù có thế nào cũng phải giữ đứa bé!”

“Em đừng lo, cả em và con anh đều sẽ giữ, em và con đều sẽ bình an, anh thề!” Trang Dật Dương cho tôi uống thuốc an thần, nhưng dù có uống thì lúc này tôi vẫn lo lắng.

Cái chết của Tiểu Thiên khiến tôi không thể cho qua, đối với lời của anh ấy lúc này, tôi cũng không dám tin hoàn toàn. Anh ấy có thể bỏ rơi Tiểu Thiên, lợi dụng tôi và cái chết của Tiểu Thiên, còn gì mà anh ấy không thể làm nữa? Lúc này tôi thực sự muốn hỏi anh ấy, tại sao lại làm như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play