Chương 119

Cốt nhục của nhà họ Trang không thể lưu lạc bên ngoài được!” Ông Trang nói một cách vô cùng kiên quyết, hoàn toàn vượt qua mọi dự đoán của tôi.

Tôi nghĩ răng ông ta đến để bắt tôi phá thai, nhưng không ngờ là đến đón tôi về nước dưỡng thai.

“Không, cháu không về được, nếu về bây giờ đứa bé sẽ gặp nguy hiểm. Trang Dật Dương lâu nay luôn uống thuốc kháng ung thư, đứa bé này nếu được sinh ra, cũng có thể mang theo dị tật, cháu sẽ không rời khỏi Kent!” Tôi không dám mạo hiểm, có lẽ ông Trang hy vọng tôi về nước rồi đi bỏ thai, ở đây ông ta không có cách nào nhúng tay vào.

Tôi không tin, ông ta sẽ cho phéo của một đứa chất nội bị dị tật, hơn nữa, tình hình hiện giờ của tôi sao có thể ngồi được máy bay, xuống máy bay một cái sẽ đi thẳng đến phòng khoa sản mất.

Vì vậy tôi sẽ không đi, cho dù thế nào đi nữa cũng phải ở đây điều trị.

“Dật Dương không bị ung thư, những gì nó nói ở đám cưới là thật, những lời đó đều là để mê hoặc người khác. Nó chỉ là bị sỏi thận, làm chút tiểu phẫu, sức khỏe hiện giờ đã hoàn toàn hồi phục rồi!” Ông Trang cau mày, còn nói thật với tôi, khoảnh khắc này chân tướng sự việc bày ra trước mặt tôi, tôi hoàn toàn không ngờ ông ta sẽ làm như vậy.

Vì vậy, những gì Trang Dật Dương nói với tôi là nói dối sao? Sao từ đầu anh ấy không nói thật với tôi, lẽ nào sợ tôi sẽ nói với Trang Dật Thần sao?

“Vậy mẹ của anh ấy có từng mắc ung thư gan không, cuối cùng là do bị tức đến mức tự sát?” Anh ấy còn bao nhiêu lời nói dối nữa, tôi thực sự không ngờ, anh ấy lại có thể nói dối tôi những chuyện như thế này, trời mới biết những ngày tháng đó tôi đã lo lắng nhường nào.

Để không kích động anh ấy, để được chăm sóc cho sức khỏe của anh ấy, ấm ức nhiều cỡ nào tôi cũng tự mình gánh chịu. Bây giờ cảm thấy tất cả những thứ này đều không xứng đáng, vì một lời nói dối của anh ấy, tôi không ngừng làm bản thân tổn thương.

“Đúng, chuyện này nó cũng nói cho cháu rồi sao?” Ông Trang vì muốn trấn an cảm xúc của tôi, vừa nói vừa cho người mang vào rất nhiều đồ, mỗi thứ đều là để dưỡng thai.

“Nếu nhà họ Trang cần đứa bé này, tại sao Trang Dật Dương lại không đến?” Tôi ngược lại muốn hỏi anh ấy, sao lại nói dối tôi một chuyện lớn như Vậy.

“Nó vẫn chưa biết cháu mang thai, còn mọi chuyện của cháu ở Kent ông đều biết. Bao gồm cả chuyện Liêu Phàm tới thăm cháu, cả lần cháu về nước. Con bé này, đừng trách ông, ông đều vì đảm bảo tương lai cho Dật Dương, nên không thể sơ xuất bất cứ điều gì. Nhưng không ngờ hôn lễ của nó với nhà họ Châu vấn bị hủy!” Ông Trang hơi xúc động, không ngờ ông ta còn đang hối hận, lẽ nào ở trong tình huống như thế, Trang Dật Dương vẫn muốn lấy Châu Tư Dĩnh sao?

“Anh ấy là cháu nội của ông, sao trong chuyện hôn nhân ông không thể ủng hộ anh ấy? Nhất định phải cưới một người phụ nữ mình không yêu đến hết đời sao? Người phụ nữ này có thế nào cũng không quan trọng sao? Cháu là vì đã từng li hôn, hơn nữa gia cảnh cũng không xứng với nhà bên đó, vậy nên làm gì cũng không phù hợp. Còn Châu Tư Dĩnh dù có làm sai điều gì đều đáng được tha thứ, thậm chí còn cắm mấy cái sừng cho Trang Dật Dương, vẫn bắt anh ấy phải mỉm cười chấp nhận hay sao? Ông thực sự yêu cháu nội của mình sao?” Tôi không nhịn được mà nói thay cho Trang Dật Dương, thay cho sự uất ức của bản thân.

Dù cho giây phút này tôi vô cùng oán hận Trang Dật Dương, tôi cũng không thể chấp nhận sự sắp xếp cho anh ấy như vậy của ông Trang.

Ông Trang bị ép hỏi đến mức không thể ngồi yên, có lẽ là vì tôi đang mang thai, sợ tôi bị kích động, nên cũng không nói ra điều gì khó nghe, chính là để tôi dưỡng thai, sau đó còn cử một bà dì đến chăm tôi.

Ông ta hơi buồn rầu rời đi, nhưng khẩu khí này tôi lại không dám nói ra, vì con tôi, tôi nhiều lần nhấn mạnh rằng không được tức giận, không được tức giận, từ từ làm dịu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play