Đàm Gia Hân đưa tôi đi ăn trưa, ở lại với tôi nửa buổi chiều, cuối cùng sau khi nhận hàng loạt cuộc điện thoại của quản lý thì cũng bị trợ lý kéo đi.

Trước khi đi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, liền túm lấy Đàm Gia Hân hỏi: "Đúng rồi Gia Bảo, bà ngoại của tớ ở đâu?"

Lẽ ra sau khi kết hôn tôi nên đưa bà ngoại về ở cùng, bởi vì tôi được bà ngoại nuôi nấng.

Nhưng tại sao không thấy bà ở trong biệt thự, chẳng lẽ bà không chịu lên thành phố mà vẫn còn sống ở quê sao?

"Chuyện này... Hạ Hạ, tối nay chúng ta nói chuyện sau nhé, tớ còn không đi thì sẽ muộn mất."

"Ừm, được rồi."

Nhìn Đàm Gia Hân bị bọc như xác ướp, bước lên một chiếc MPV* mà lòng tôi cảm xúc lẫn lộn.

Tôi thật không nghĩ tới, Đàm Gia Hân của mười năm sau, chỉ vì hâm mộ thần tượng mà thật sự bước vào giớ giải trí, còn trở thành ngôi sao có tiếng tăm.

Gia Bảo có gương mặt và thân hình đẹp nên nổi tiếng là chuyện đương nhiên, tôi cũng mừng cho cô ấy.

Chỉ có điều, so với cô ấy, tôi thật sự cảm thấy bản thân rất thất bại.

Một bà nội trợ vô tích sự, cuối cùng còn không giữ được cuộc hôn nhân của mình.

Mọi người đều cố gắng tiến bộ, dường như chỉ có tôi là dậm chân tại chỗ.

Không lẽ đây chính là nguyên nhân tôi muốn ly hôn?

Tôi bước ra khỏi trung tâm mua sắm với cõi lòng đầy ưu phiền, đột nhiên nhìn qua lối vào của khách sạn sang trọng phía đối diện, tôi thấy Lục Tự Hàn sánh vai cùng một cô gái tiến vào trong.

Vậy là... tôi thực sự bị cắm sừng sao?

Sau nửa phút bàng hoàng, tôi đã có một quyết định táo bạo.

Lén lút đi vào khách sạn đó.

"Xin chào, xin hỏi cô đã đặt trước chưa?" Vừa bước vào, lễ tân đã nhiệt tình hỏi.

"Chưa... chưa đặt." Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy nên tôi có chút luống cuống, "Tôi chỉ muốn hỏi, một nam một nữ vừa mới vào kia... bọn họ... ở phòng nào vậy?"

"Xin lỗi thưa cô, đây là quyền riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể cho cô biết được."

Tôi cũng biết trước kết quả sẽ như vậy.

"Lục Tự Hàn, tên khốn kiếp, có sự nghiệp thành công liền bỏ rơi người vợ tào khang của mình, đồ keo kiệt, còn để tôi ra đi tay trắng, uổng công tôi thích anh nhiều năm như vậy..."

Tôi đột nhiên hiểu ra!

Nhất định Lâm Sơ Hạ của hiện tại đã sớm phát hiện ra Lục Tự Hàn có điểm bất thường, nhưng cái tên Lục Tự Hàn kia rất giỏi dùng bạo lực lạnh, anh ta không chịu ly hôn, đến cuối cùng Lâm Sơ Hạ không chịu đựng được nữa đã đề nghị ly hôn, cho dù phải ra đi tay trắng.

Nói không chừng chuyện ra đi tay trắng cũng do Lục Tự Hàn nói ra, Lâm Sơ Hạ chỉ dựa theo lời của anh ta để viết đơn ly hôn.

"Trời ạ, tôi đã thích cái loại khốn nạn gì thế này!"

Tôi ngửa mặt lên trời than thở, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc: "Em đến đây làm gì?"

"A..." Tôi giật mình bước sang bên hai bước, suýt chút đã đụng phải bàn trà bên cạnh.

Tôi ngồi xuống ghế sofa ở kế bên bàn trà, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lục Tự Hàn.

Tôi có chút không nói nên lời, "Anh...sao anh lại ở đây."

"Câu này tôi hỏi em mới đúng chứ?" Anh cau mày hỏi ngược lại.

"Em rủ Đàm Gia Hân đi ăn xong đi mua sắm ở khu thương mại phía đối diện..." nói được nửa câu, tôi vội bịt miệng mình lại.

Đang đi ăn uống mua sắm ở khu đối diện mà bây giờ lại xuất hiện ở đại sảnh của khách sạn, thì không phải quá rõ ràng là lén đi theo ảnh sao?

Vốn tưởng rằng Lục Tự Hàn sẽ trách tôi vì chuyện này, nhưng không ngờ anh lại giải thích: "Vừa rồi là một khách hàng, tôi đưa cô ấy đến cửa phòng xong đi xuống ngay."

"À à."

Vậy là... tôi hiểu lầm sao?

Cho dù vậy cũng không có nghĩa là anh ấy trong sạch, biết đâu được đối tượng vụng trộm không phải cô gái đó thì sao.

"Em đi mua sắm sao không thấy mua gì vậy?"

"A...không tìm thấy được thứ muốn mua nên em không mua."

Tôi có chút chột dạ, không biết có nên nói với anh ấy mình bị mất trí nhớ của mười năm nay hay không.

Sợ rằng nói ra anh sẽ không tin.

Còn chưa làm rõ đã có chuyện gì xảy ra giữa tôi và anh ấy, nên tốt nhất là không nên nói về nó.

"Cùng nhau đi mua sắm đi."

"A?" Tôi có hơi bối rồi khi nghe anh ấy đề nghị đi mua sắm cùng nhau.

"Không phải em nói công việc của tôi quá bận rộn, đã lâu không đi dạo phố cùng em sao? Đúng lúc chiều nay tôi rãnh có thể cùng em đi mua sắm, sẵn tiện đi ăn chút gì đó."

Điểm chú ý của tôi nằm ở nửa câu sau, tôi hỏi: "Anh chưa ăn cơm trưa à?"

"Ừm, tôi ra sân bay đón khách rồi về thẳng đây."

Xem ra công việc của anh cũng rất vất vả.

Nhớ tới lời kể của Đàm Gia Hân về những hành vi vô cớ gây sự của tôi gần đây, và thêm sự hiểu lầm về mối quan hệ của anh với vị khách vừa rồi, tôi lại cảm thấy áy náy hơn.

"Vậy chúng ta đi ăn gì đó đi."

*Xe MPV: bản gốc để là xe bảo mẫu, theo mình search thì đây là dòng xe đa chức năng, bên trong thiết kế khá rộng rãi, loại xe được nhiều nghệ sĩ sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play