Sáng sớm, Lâm Uyển Uyển từ trong ngực Khương Gia Minh tỉnh lại, say rượu dẫn đến đau đầu, nhíu mày tránh khỏi vòng tay của Khương Gia Minh, vô lực ngồi dậy, dùng hai tay xoa huyệt thái dương, ý đồ giảm bớt sự khó chịu do đau đầu.

Động tác có chút lớn làm kinh động Khương Gia Minh, khoảnh khắc Lâm Uyển Uyển đứng dậy hắn liền tỉnh lại, thấy tức phụ không thoải mái, không nghĩ nhiều liền nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, cầm chậu gỗ đi ra ngoài.

Mà Lâm Uyển Uyển trong nháy mắt Khương gia Minh đóng cửa đi ra ngoài, liền vọt vào không gian, hai tay múc nước linh tuyền, ùng ục uống vào bụng, nhất thời thần thanh khí sảng.

Đã lâu không vào trong không gian, Mạnh Bảo nhìn thấy nàng có chút giận lẫy, kiêu ngạo nghiêng đầu, xoay người quẫy đuôi đi về phía xa, nhưng tốc độ như ốc sên bò, còn thường xuyên quay đầu lại nhìn cô, Lâm Uyển Uyển có chút buồn cười nhìn Mạnh Bảo.

Thỉnh thoảng trong không khí vang lên tiếng khịt mũi của Ngọc Tác, rất có cảm giác ngươi bỏ rơi ta, khiến Lâm Uyển Uyển hoa mắt chóng mặt, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Lâm Uyển Uyển một tay chỉ vào mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ rượu của ta còn chưa tỉnh?" rồi lại tự gật đầu, nhất định là như vậy.

Một lần nữa đến bên bờ suối uống thêm vài ngụm nước linh tuyền.

* * * Manh Bảo, Ngọc Tác im lặng trao đổi, ghét bỏ bọn họ như vậy thật sự coi được sao?

Kỳ thật Lâm Uyển Uyển cũng không có ý ghét bỏ bọn họ, cô vẫn còn đang hoang mang, ai có thể nghĩ đến tửu lượng của thân thể này kém như vậy, mới mấy chén đã choáng váng, cuối cùng cũng không biết là lên giường như thế nào, còn có trước đó cô căn bản không nghĩ tới cùng Khương Gia Minh một phòng, ý định của nàng là ba cha con một phòng, nàng độc chiếm một phòng, bởi vậy bố trí phòng có chút nữ tính, ai biết.. Hối hận muộn màng a, rượu hại người, về sau vẫn là ít đụng vào đi.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Lâm Uyển Uyển lập tức đi ra ngoài, nhíu mày thật sâu, giả vờ đau đầu, để không bị lộ tẩy.

Khương Gia Minh trở về, bưng một chậu nước nóng, vẻ mặt quan tâm đi tới trước mặt cô, cẩn thận vắt khăn ướt rồi đưa cho cô.

Lâm Uyển Uyển vẻ mặt phức tạp nhận lấy, đắp khăn nóng lên mặt thoải mái khiến cô không nói nên lời, đuổi người ta đi vào lúc này xem ra quá vô nhân tính, huống chi ba mẹ cô đều ở đây, lâu ngày sinh tình cô cũng có cảm tình với hắn nhưng không thể hiện ra ngoài, một nhà bốn người ngủ chung một chiếc giường thì không sao, nhưng hiện tại cô ở một mình cùng phòng với Khương Gia Minh cô thật là có chút ngượng ngùng. ngôn tình hay

Thôi, cũng cứ như vậy đi, cũng không phải chưa từng ngủ trên cùng một cái giường, cũng may lúc ấy cô sáng suốt, làm cái giường tương đối lớn, cùng lắm thì mỗi người một cái chăn, cô không thiếu số tiền này.

Chỉ có thể nói, Lâm Uyển Uyển suy nghĩ quá đơn giản, tuổi già nhưng chưa kinh qua sự đời, cô cũng cho rằng người xưa có lễ độ, nhưng đây chẳng qua là cừu dâng lên miệng hổ mà thôi. Đến lúc bị ăn không còn mảnh xương mới hối hận không kịp!

Hai người ra khỏi phòng không phải là quá sớm, cũng không tính là quá muộn, cha mẹ Lâm Uyển Uyển cũng mới ra cửa, vốn cũng là do tối uống có chút nhiều mới kéo dài đến lúc này.

Còn muốn để cho hai đứa nhỏ ngủ thêm một lát, cũng không qua kêu bọ nó dậy, lưu loát đến phòng bếp nấu nước nấu cơm, Khương Gia Minh vui vẻ hớn hở ở bên cạnh trợ giúp Lâm Uyển Uyển, làm cho Lâm Uyển Uyển càng không biết nói cái gì.

Sau khi ăn xong còn có việc quan trọng phải làm, cũng đã bàn xong trước với cha, lần này Lâm Uyển Uyển không định mang theo Khương Gia Minh và hai đứa con trai, đã là cuối tháng mười hai rồi. Cô phải bận rộn đẩy nhanh công việc của mình, nếu không qua năm mới sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống.

Trước khi đi, Lâm Uyển Uyển đem toàn quyền giao cho Khương gia minh, mẹ nàng Tiết thị cũng ở lại, chỉ cần quản chuyện ăn uống hai ngày của ba cha con là được, nguyên liệu đều chuẩn bị đầy đủ, cũng không cần ra ngoài mua.

Tướng công, lần này ta đi ít nhất phải mất hai ngày, việc trong đất lại không thể chậm trễ, mấy ngày nay còn phải vất vả tướng công một chút, cày đất dùng trâu trong nhà, đến nhà đại ca mượn cày để dùng, cũng dễ dàng hơn một chút.

Khương Gia Minh không đồng ý, "Tức phụ, trâu để lại, ngươi cùng nhạc phụ còn làm sao đi Tú Lệ sơn trang?"

Lâm Uyển Uyển lắc đầu giải thích, "Điểm này, tướng công cũng không cần lo lắng, hôm qua cùng nhị ca nói qua sẽ thuê một chiếc xe ngựa tới, chắc giờ này cũng sắp tới rồi."

Nói như vậy Khương Gia Minh cũng yên tâm, xe ngựa chung quy so với xe trâu thoải mái hơn, cũng nhanh hơn. Mùa đông, hắn cũng không đành lòng để tức phụ mình ở bên ngoài chịu lạnh, xe ngựa tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, đột nhiên nhớ tới chuyện tức phụ nhắc tới lần trước, trong nhà có nên mua thêm một chiếc xe ngựa hay không, càng nghĩ càng cảm thấy cần.

Lâm Uyển Uyển không biết trong lòng Khương Gia Minh đang suy nghĩ cái gì, lại tiếp tục nói, "Còn có chuyện cây trúc, ngươi cũng không cần tự mình động thủ, tốn chút bạc để cho người trong thôn làm cũng giống như vậy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nói rõ yêu cầu, chất lượng phải đảm bảo, về phần phương diện tiền công ngươi so với ta quen thuộc hơn, vừa là người cùng thôn, cũng không cần quá bạc đãi, việc này ngươi đi qua nói với đại ca, để cho hắn hỗ trợ thu thập là được, đến lúc đó cũng đừng chặt đứt chỗ tốt của đại ca.." Cẩn thận dặn dò rõ ràng cũng có thể thu thập mọi thứ xong sớm một chút.

Ngoài ra, Lâm Uyển Uyển còn đi Tây phòng thăm hai đứa con trai, ngủ rất sâu, chắc hẳn là do đêm qua chơi mệt mỏi, cũng không đánh thức chúng, cùng nương Tiết thị dặn dò vài câu, xe ngựa liền tới.

Người xuống xe là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, lộ ra một cỗ linh lực, làm cho Lâm Uyển Uyển hài lòng nhìn qua, nhị ca tính tình tuy không đáng tin, nhưng làm chuyện lại thập phần chắc chắn.

Nam tử hành lễ, thẳng thắn nói ý đồ của mình, "Là muội tử Lâm gia sao? Ta là Vương Hổ, là Lâm gia nhị gia thuê tới."

Lâm Uyển Uyển cười gật đầu, "Vậy phiền toái Vương Hổ huynh." Lúc này Lâm Thiên Tứ cũng đi tới bên cạnh, đơn giản chào hỏi qua.

Hai người đều đã dặn dò mọi người xong xuôi từ trước, cũng không chờ những người khác đi ra cáo biệt, trực tiếp lên xe ngựa.

Xe ngựa tốc độ nhanh cũng không chịu nổi thời tiết lạnh, trên đường khó tránh khỏi cần phải dừng lại nghỉ ngơi ăn chút gì đó, Tú Lệ sơn trang cách không quá xa, cũng không tính là gần, xe ngựa cho dù đi không ngừng cũng phải mất nửa ngày, huống chi hai cha con bọn họ là lấy danh nghĩa bái phỏng đi qua, như thế nào cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật mới tốt, đều là mua theo ý của cha, sẽ không thất lễ.

Ngoài ra, Lâm Uyển Uyển còn cố ý thêm hai vò rượu ngon cô đã ủ trước kia, cô cũng nghe nói trang chủ sơn trang kia chính là người thích rượu, tự nhiên là muốn đánh vào sở thích của người, sự tình cũng dễ dàng hơn nhiều. Vốn là dùng để hiếu kính ông nội mình, lần này xem như tiện nghi trang chủ kia, trong lòng còn âm thầm luyến tiếc.

Bữa trưa được giải quyết ở một khách điếm cách Tú Lệ sơn trang không xa cùng với Vương Hổ đánh xe luôn, khiến hắn rất cảm kích trước lòng tốt của Lâm Uyển Uyển, khiến cho Lâm Uyển Uyển có chút hổ thẹn, trời lạnh như vậy còn gọi người chạy xe ngựa, cô vẫn là rất băn khoăn, đương nhiên cũng hiểu được đây là trách nhiệm của người ta, lấy tiền làm việc cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều. Cô cũng không phải loại người đồng tình linh tinh, có ba cha con Khương Gia Minh cũng đã đủ cho cô bận rộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play