Nói là thương lượng, Lâm Uyển Uyển cũng chính là đại khái hướng Khương Gia Minh nói vài câu, hắn vẫn rất tán đồng việc làm nông, chỉ là đất đai có chút cằn cỗi khó làm, cái này vẫn phải từ từ cải tạo lại mới được.

Lâm Uyển Uyển cũng không vội vàng để Khương Gia Minh lập tức cuốc đất, còn lại một mảng đất hoang lớn (không bao gồm phần đất xây nhà), muốn làm cũng cần rất nhiều nhân lực vật lực, chỉ riêng hai phu thê bọn họ làm tuyệt đối không có khả năng, lấy tình huống trước mắt mà xem, chỉ có thể trước làm một phần nhỏ, sau đó từng chút một làm lớn.

Sống trong thôn, kiếm tiền đơn giản chỉ dựa vào cây trồng và bảo vật trong núi. Lâm Uyển Uyển cô trước kia những kỹ năng học được, có thể dùng ở chỗ này cũng chỉ có một chút kỹ xảo trồng rau mà ông nội dạy, xuất sắc nhất cũng chỉ là một thân trù nghệ, để cho cô đi làm đầu bếp là chuyện không có khả năng, cô thích nghiên cứu ăn uống không sai, nhưng đồng dạng chán ghét mùi dầu khói đầy người, ngẫu nhiên làm thì gọi là hứng thú, mỗi ngày làm vậy quả thực chính là muốn chết, cô một vạn lần không tình nguyện đi làm. Lùi một bước mà nói, thích hợp với cô cũng chỉ là làm đủ loại đồ ăn vặt, trong không gian nàng cũng không ít lần làm việc này.

Cho nên khi nhìn thấy vùng đất hoang bên này, cô nghĩ đến nhà kính trồng rau thời hiện đại, đây chính là làm ăn có lợi nhuận cao, mấu chốt là cô sẽ có không gian hỗ trợ, sợ gì không thành công?

Muốn làm nhà kính trồng rau, trước tiên chính là phải giải quyết vấn đề nhà kho, Khương Gia Minh đưa ra ý kiến là có thể dùng tre dựng lên, điểm này Lâm Uyển Uyển đồng ý, chỉ là nàng còn lo lắng đến một vấn đề khác, nên dùng cái gì thay thế màng nhựa cách nhiệt, đây là một vấn đề rất mấu chốt, nghĩ đến vẫn là đi chuẩn bị đầy đủ những thứ còn lại, tiện thể tìm xem có thứ gì có thể thay thế hay không, nếu không cũng chỉ là nói suông.

Suy nghĩ nhiều đau đầu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ, một đêm không có giấc mơ.

Buổi sáng đi ngang qua nhà mới, Khương Lượng đã mang theo một đám huynh đệ đang làm việc, đơn giản chào hỏi, sau đó chạy tới huyện thành, hai đứa nhỏ cũng ầm ĩ đi theo.

Những thứ nên mua đều mua, thậm chí còn mua không ít hạt giống rau, không may là không tìm được thứ cô muốn, lại không cam lòng buông tha, có chút mặt mày ủ rũ, hai đứa con trai đi bên cạnh Lâm Uyển Uyển, lo lắng nhìn cô.

Khương Gia Minh yên lặng dắt xe trâu đi theo phía sau, cũng không biết an ủi tức phụ mình như thế nào, hắn biết tức phụ có bảo nhiêu chờ mong, hắn cũng không đành lòng nhìn tức phụ thất vọng, thế nhưng, hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lâm Uyển Uyển thất thần cúi đầu, không chú ý tới người phía trước, những người khác cũng không chú ý, Khương Gia Minh lại chú ý tới, nhưng hắn cách xa, còn chưa đợi hô ra tiếng "Cẩn thận" hai người đã đụng phải nhau.

Lâm Uyển Uyển và Khương Liên Khuyết vuốt ve cái mũi đau nhức, ủy khuất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, Lâm Uyển Uyển chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này sao lại quen mắt như vậy, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại nhớ không ra.

Khương Liên Giác bởi vì ở bên phải, nên không có đụng phải, cho nên không có việc gì, chỉ lo lắng chống đỡ nương cùng đệ đệ, còn đưa tay giúp đệ đệ xoa.

Lúc này Khương Gia Minh cũng đi đến bên cạnh Lâm Uyển Uyển, đau lòng chạm vào mũi Lâm Uyển Uyển, căn bản không chú ý tới người tới là ai, cũng không chú ý tới thần sắc quái dị của đối phương, Lâm Uyển Uyển bởi vì có Khương Gia Minh ngăn cản, cho nên cũng không có nhìn kỹ.

Đối phương là nam nhân, chút đau đớn kia đối với hắn mà nói không tính là cái gì, trong lòng kinh ngạc càng ngày càng lớn.

Đây có phải là Uyển Uyển của hắn không? Đáp án là đúng, hơn hai năm không gặp, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở chỗ này, kích động ướt khóe mắt. Bộ dáng tựa hồ vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của hắn, lại cảm giác có chỗ nào thay đổi, cho hắn cảm giác cũng có chút bất đồng, nói như thế nào đây, hắn cũng không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào.

Thay cô xoa mũi chính là Khương Gia Minh, hắn tự nhiên nhận ra, còn có hai tiểu tử kia, dường như cũng cao lớn hơn không ít, thân thể tròn trịa, nhìn xem rất vui mắt. Thân thể có chút run rẩy tiến về phía trước một bước, đẩy ra Khương Gia Minh chướng mắt, kéo Lâm Uyển Uyển ôm thật chặt vào trong ngực.

Lâm Uyển Uyển thân thể cứng đờ, tình huống này là sao, bên tai truyền đến từng tiếng trầm thấp gọi, "Uyển Uyển, Uyển Uyển.." Bao hàm có chút nhớ thương, ẩn ẩn còn có chút áy náy, để Lâm Uyển Uyển có chút mộng bức, chẳng lẽ bọn hộ nhận biết hay sao?

Lâm Uyển Uyển vốn định đẩy nam nhân đang ôm lấy mình ra nhưng thực sự là ôm quá chặt, nhất thời có chút khó mà tránh thoát, còn có chính là thân thể phát ra bản năng phản ứng, cho cô một loại cảm giác rất thân thiết, tựa như cái ôm của anh hai đồng dạng đều là ấm áp như vậy, đột nhiên rất nhớ anh hai, đắm chìm trong trong hồi ức, lại nhất thời liền quên phản ứng.

Khương Gia Minh bị đẩy ra ở một bên đồng dạng cứng đờ thân thể, tức phụ của hắn bị một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực, mà tức phụ hắn vậy mà không có đẩy ra, rơi vào trong mắt hắn lộ ra phá lệ chói mắt, mà hắn phản ứng đầu tiên vậy mà là sợ hãi, sợ hãi mất đi tức phụ. Tiếp đó mới là tức giận cùng đau lòng, trong lòng dường như có một đoàn lửa cháy đang thiêu đốt, thân thể phản ứng trước đại não, dùng sức nắm tay đột nhiên đánh tới hướng nam nhân càn rỡ chiếm tiện nghi tức phụ của hắn.

Nam nhân buông ra Lâm Uyển Uyển, bị đau che mắt phải, chân thu lại, lui về phía sau ba bước.

Sau khi thấy rõ đối phương, Khương Gia Minh ngốc lăng tại nguyên chỗ, cái này.. Cái này không phải nhị cữu ca sao? Hắn làm sao lại ở chỗ này? Đầu óc có chút phản ứng không kịp, lại nhìn thấy Nhị cữu ca dùng tay che mắt, lộ ra một mảnh đen sưng tấy, sắc mặt cực kỳ khó coi, hung dữ nhìn hắn chằm chằm, Khương Gia Minh cảm thấy thầm kêu "Hỏng rồi", vô ý thức lui lại mấy bước, trốn ở sau lưng Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển có chút đau đầu, chuyện quái gì vậy, vừa mới rồi không phải rất uy mãnh sao, lúc này lại tránh ở sau lưng cô lại là vì cái gì, đánh cũng đã đánh, còn sợ cái gì.

Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết nhìn trái nhìn phải, không hiểu tình huống gì đang xảy ra, thế giới của người lớn thật sự quá phức tạp, bọn họ vẫn là đứng ở một bên xem kịch là được rồi, dù sao có nương ở đây, cái gì cũng không sợ.

Nếu Lâm Uyển Uyển biết hai đứa con trai đối với cô sùng bái mù quáng như vậy, không biết nên cười hay là nên khó, trên thực tế cô cũng không phải vạn năng.

Về phần Khương Gia Minh thì nên khóc, hai đứa con trai thế nhưng khi hắn bị nhị cữu ca khi dễ, lại đứng ở một bên xem kịch, trong lòng hắn thật là chua xót, đương nhiên cũng không có ý thật muốn hai đứa con trai xông lên hỗ trợ a.

Ánh mắt u oán nhìn chằm chằm tức phụ mình, lại nhìn qua người hai đứa con trai, sau đó chuyển qua người nhị cữu ca, thấy không có ai phản ứng, chỉ có thể yếu ớt gọi một tiếng "Nhị ca".

"Nhị ca?" Lâm Uyển Uyển kinh hãi, nhị ca nào? Nhị ca tướng công nhà nàng không phải Khương Gia Huy sao? Vậy thì cái này là.. Chẳng lẽ là ca ca nhà mẹ đẻ của nguyên chủ.. Lâm Khải Dương?

Uyển Uyển, nhìn thấy nhị ca mất hứng sao? Hắn trực tiếp khẳng định suy đoán của Lâm Uyển Uyển, được rồi, khó trách cảm giác thân thiết như vậy, chỉ là ấn tượng của cô sao lại mơ hồ như thế, theo lý mà nói cô nên nhận ra, dù sao cô cũng có ký ức của nguyên chủ.

Lâm Uyển Uyển nhớ rõ người nhà mẹ đẻ Lâm thị không phải là hơn hai năm trước đã rời khỏi trấn sao, không biết đi đâu, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở huyện thành, nghĩ đến mấy năm nay cũng không dễ dàng.

"Nhị ca, ngươi sao lại ở huyện thành?"

"Chúng ta mới chuyển đến huyện thành. Uyển Uyển, cha nương đều ở đây, đại ca cũng ở đây, cùng nhị ca về nhà." Nói xong lôi kéo Lâm Uyển Uyển đi về phía trước, về phần Khương Gia Minh nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, lại đem hai cháu trai nhỏ gọi tới, cùng Lâm Uyển Uyển mỗi người dắt một người.

Lâm Uyển Uyển không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đi theo, lại không biết nên đối mặt với người nhà Lâm thị như thế nào, dù sao cô cũng không phải người bọn họ nghĩ, cũng sợ lộ ra, nhà mẹ đẻ không thể so với nhà chồng, bọn họ đối với nàng hiểu biết chỉ nhiều hơn không có ít.

Khương Gia Minh thấy thế, chỉ có thể tự giác đuối lý đi theo phía sau, ai bảo Nhị cữu ca vẫn nhìn hắn không vừa mắt, ai bảo hắn cưới muội muội người ta, đáng. Lúc nãy lại càng đá đến mông hổ, cả người hắn đều cứng đờ, con đường theo đuổi thê tử của hắn, nhị cữu ca này còn không biết sẽ giở trò gì để đối phó hắn, ngày cách mạng thành công còn thật xa vời a, aiz!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play