Đến tối, người một nhà không đi ra ngoài nữa, chỉ gọi tiểu nhị mang đồ ăn đến phòng.
Sau khi ăn no, lúc tiểu nhị tới thu thập, lại gọi mấy thùng nước tắm đến, người một nhà thay phiên nhau tắm rửa, sau đó sạch sẽ nằm sấp ở cửa sổ thưởng thức cảnh đêm vô biên.
Vui vẻ nhất chính là hai đứa nhỏ, hưng phấn ban ngày đến bây giờ vẫn như cũ không giảm đi, trong tay cầm người đất chơi đùa, yêu thích không buông tay, còn cố ý học phụ thân bọn họ cầm khăn tay của Lâm Uyển Uyển, cẩn thận bọc lại đặt ở bên giường, lại cầm lấy mặt nạ quỷ chơi đùa, chơi mệt mỏi sau đó lại chạy đến bên cạnh Lâm Uyển Uyển, lúc này mới an tĩnh lại đếm sao trên trời.
Hai người mỗi người đếm một bên, ngay từ lúc bắt đầu đếm, đếm đến đầu lưỡi đều bắt đầu líu lại, không phải đếm sai, chính là đếm thiếu, hệ thống số lượng khổng lồ tràn ngập đại não, cảm thấy đầu không đủ để sử dụng, Lâm Uyển Uyển nhìn không được liền dạy hai người đếm số. Khương Gia Minh ngồi một bên nhìn, an tĩnh không nói gì, ngẫu nhiên mới chen vào một hai câu, hắn rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy.
Đếm được lúc lâu, hai đứa bé buồn ngủ, trực tiếp nằm trên ngưỡng cửa sổ để ngủ, với một nụ cười trên môi.
Hai người buồn cười liếc nhau, nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa nhỏ đang ngủ say, chậm rãi đi đến trước giường cẩn thận đặt xuống, thay hai đứa nhỏ cởi giày áo rộng, an trí ở giữa giường.
Lúc này còn lại Lâm Uyển Uyển cùng Khương Gia Minh, mắt to trừng nhỏ, Lâm Uyển Uyển ảo não, chẳng lẽ phải cởi áo ngoài trước mặt Khương Gia Minh, còn có cái giường này, hắn là cố ý đi, đang yên đang lành đem hài tử để vào trong, vậy để cô ngủ ở chỗ nào? Nhưng nhìn biểu tình của hắn rất tự nhiên, cũng không giống như cố ý làm. Cô phải làm sao?
Cô cũng không thể đem đứa nhỏ chuyển sang một bên, nhường chỗ cho mình, cái này cũng quá lộ liễu, cũng sẽ khiến hắn suy nghĩ nhiều.
Quên đi, quên đi, chẳng qua là nằm cùng một giường ngủ mà thôi, cùng lắm thì cô nhường hắn một chút là được.
Cởi áo, cởi giày, nằm xuống đắp chăn, nhắm mắt lại, quả thực là liền mạch, Khương Gia Minh nhất thời ngây ngốc, tức phụ cũng quá.. Hắn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, vốn còn có chút tâm tư đắc ý, kết quả tức phụ liếc cũng không thèm liếc một cái liền ngủ, cũng không biết có phải là ngủ thật hay không?
Khương Gia Minh máy móc cởi áo ngoài, giày dép, nghiêng người nằm bên cạnh Lâm Uyển Uyển, nhìn chằm chằm ót Lâm Uyển Uyển không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, sáng hôm sau, Lâm Uyển Uyển tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong ngực Khương Gia Minh, tay còn vòng quanh eo Khương Gia Minh, hai chân bị giam cầm giữa hai chân Khương Gia Minh, cả người đều hỗn loạn.
Thấy Khương Gia Minh hô hấp vững vàng, không có ý tỉnh lại, cô nhẹ nhàng động đậy, sợ đánh thức Khương Gia Minh, vậy thì sẽ thật là xấu hổ, sự tình đến quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tốt, cô cảm thấy vẫn là lâu ngày sinh tình tương đối tốt, tốt xấu gì cũng có thời gian sắp xếp lại tâm tình.
Một lát sau, thấy Khương Gia Minh tỉnh lại, Lâm Uyển Uyển vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ ngủ say, nhưng trên thực tế Khương Gia Minh lúc Lâm Uyển Uyển tỉnh lại cũng đã tỉnh, chỉ là hắn muốn xem tức phụ mình sẽ có phản ứng gì, quả nhiên hắn như nguyện nhìn thấy tức phụ phong tình khác nhau, làm cho hắn rất kinh hỉ. Mặt khác hắn cũng sợ mắt đối mắt, chọc giận tức phụ nhà mình, sau đó nàng lại lạnh nhạt hắn.
Truyện Tổng TàiĐể tránh xấu hổ, Khương Gia Minh làm bộ tự nhiên buông Lâm Uyển Uyển ra, hơn nữa trở mình, sau đó mới mông lung tỉnh ngủ, phảng phất cái gì cũng không biết.
Nếu không phải Lâm Uyển Uyển nhận thấy nụ cười không kịp che dấu của Khương Gia Minh, cô thật đúng là tin tưởng đây chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại, ha ha, cô phát hiện mình có chút không hiểu được nam nhân này, nói hắn thật thà thành thật, vậy thì lúc này thật đúng là nhìn không ra, tâm tư nhỏ cũng quá nhiều, cũng may không phải dùng vào chuyện xấu, cô tựa hồ cũng không chán ghét, chỉ là bị người ta đùa giỡn cô vẫn là rất khó chịu.
Trầm mặc từ trên giường đi xuống, mặc quần áo, hai đứa nhỏ đứng ở trên giường tự mình mặc quần áo, cuối cùng để Lâm Uyển Uyển giúp sửa sang lại.
Giờ phút này Khương Gia Minh đi lấy nước trở về, hắng ở hậu viện dưới lầu rửa mặt chải đầu, bữa sáng bọn họ định đi ra ngoài ăn.
Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Uyển Uyển gọi ba cha con lại, ngồi trên ghế tròn, nàng định nói cho bọn họ biết chuyện hôm nay sẽ làm.
Có một số bí mật cô sẽ không nói, nhưng có một số việc lâu dài cũng không thể giấu được, cô không muốn nói dối, sẽ rất phiền toái. Cô cũng muốn biết Khương Gia Minh sẽ phản ứng như thế nào, đối đãi với cô như thế nào, tình huống xấu nhất cũng chính là cô sẽ rời khỏi bọn họ, lúc bọn họ cần giúp đỡ thì vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, cũng không vi phạm lời hứa của cô.
Lâm Uyển Uyển vốn định từ trong vạt áo lấy ra, nghĩ nghĩ có chút quái dị, lại chọn từ trong ống tay áo lấy ra một khối bánh hồng, lại từ ống tay áo bên kia lấy ra một thanh chủy thủ, ánh sáng lóe lên, cắt thành bốn phần nhỏ.
* * * Khương Gia Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không biết nói cái gì, chủy thủ thì hắn không xa lạ, hắn còn tưởng rằng năm đó đã bị nương bọn họ lấy đi, không nghĩ tới còn ở trên người tức phụ, nhưng mấu chốt là chủy thủ nhà ai dùng để cắt đồ ăn?
Về phần hai đứa bé đã không còn cảm thấy kinh ngạc, dựa vào cây chủy thủ này, nương đã vụng trộm ở trên núi làm cho bọn hắn không ít đồ ăn ngon, ở trong mắt bọn họ đây chính là một thanh chủy thủ cắt thịt thần kỳ.
"Không cần nhìn ta như vậy, đều nếm thử, xem hương vị thế nào." Không phải Lâm Uyển Uyển keo kiệt, trước khi ăn sáng mà ăn những thứ khác không tốt lắm, cho nên nếm một chút hương vị là được.
Nhìn biểu tình của ba người, cô liền biết việc làm ăn này nhất định có thể thành công. Cầm lấy mảnh còn lại, vừa ăn vào mắt liền sáng lên, quả nhiên là không khí thuần khiết tự nhiên không ô nhiễm, tư vị này không tồi.
"Tức phụ, đây là cái gì, ăn ngon như vậy a!" Thoạt nhìn giống như trái cây, chỉ là hắn chưa từng thấy qua, trong lòng rất tò mò.
Bọn nhỏ cũng tò mò món đồ ăn đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như đang nói còn muốn.
Lâm Uyển Uyển thần bí cười, "Còn nhớ đoạn thời gian trước hái những quả hồng kia không?"
Khương Gia Minh khiếp sợ, "Nàng là nói.. Cái bánh này được làm từ quả hồng, tức phụ nàng không nói ta thật đúng là nhìn không ra."
Hai đứa trẻ sùng bái nhìn, "Nương, ngươi quá lợi hại!"
"Đúng vậy, tức phụ quá lợi hại, chỉ là cái này đều là do một mình nàng làm sao? Có nhiều không?" Khương Gia Minh tựa hồ có chút hiểu được hôm nay tức phụ hắn muốn làm gì.
"Ừm, không sai biệt lắm là hơn hai trăm cân."
"Nhiều như vậy?" Hắn kinh ngạc, càng nhiều hơn là đau lòng, làm cái này khẳng định không dễ dàng.
"Ừm, ngươi mang cái sọt chúng ta mang theo đến đây." Nói xong, bắt đầu móc bánh hồng từ tay áo ra, từng cái một, rất nhanh chất đầy bàn.
Khương Gia Minh cầm cái sọt ngây ngốc đứng ở một bên, hắn đã không biết nên hình dung cổ tay áo của tức phụ như thế nào, thẳng đến khi nàng móc xong mới phục hồi tinh thần lại, hồ nghi nhìn chằm chằm vào cổ tay áo Lâm Uyển Uyển, có nhiều thứ như vậy để giấu sao? Tay áo của tức phụ cũng quá kỳ diệu!
"Tức phụ, còn nữa không, ngươi lại móc ra xem."
"À." Lâm Uyển Uyển rất phối hợp từ trong ống tay áo lấy ra mấy chục cái khăn tay, còn có quần áo của mấy người, cộng thêm một đống đồ vật loạn thất bát tao.
So với biểu hiện của hai đứa nhỏ, nội tâm Khương Gia Minh trực tiếp sụp đổ, "Tức phụ, ngươi đừng móc ra nữa!" Thanh âm còn mang theo vài tia run rẩy, thế này còn gọi là tay áo sao?
Sau này ba cha con bọn họ ăn ý đặt tên cho tay áo của Lâm Uyển Uyển, gọi là cổ tay áo Bách Bảo.
Lâm Uyển Uyển tựa hồ chơi đủ rồi, nghiêm trang lại bắt đầu nhét đồ vật vào lại trong ống tay áo.
Khương Gia Minh cả người đều không ổn, Lâm Uyển Uyển thấy Khương Gia Minh bị chấn kinh, dường như bị đả kích đến, nhưng cũng không có hoài nghi mình, xem ra là tin tưởng cô, mới yên lòng lại.
Đem bánh hồng cất vào cái gùi, dùng vải che lại, để Khương Gia Minh đeo xuống lầu.