Không chú ý tới tiểu động tác của bọn họ, Trương Bân lúc này vẫn còn chìm trong bi thương.
Cho đến khi cảm thấy thời gian đã có điểm trễ nải, hắn mới hướng hai người bọn họ chắp tay, cáo tri :"Như vậy, ta cũng phải đi rồi.
Hai vị sư huynh bảo trọng."

"Bảo trọng." Biết rõ mỗi người có một con đường riêng, nên Dạ Minh cũng không có ý định khuyên nhủ hay ngăn cản Trương Bân đừng đi.

Cả hai đứng bên sườn núi, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của hắn đã hoàn toàn khuất xa, thì mới yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến lên.

Giống như Trương Bân nói, Ngự Kiếm Tông lúc này đã vắng lạnh không còn một bóng người.
Cùng tràng diện đông đúc náo nhiệt của trước kia tưởng như là hai nơi.

Dùng thần thức quét qua Ngự Kiếm Tông, Dạ Minh cũng không có phát hiện thân ảnh của Liễu Chính ở bên trong chủ phong.
Biết rõ đối phương thời khắc này đang ở nơi nào, y liền hít sâu một hơi, mang Quân Du Ninh đi vào một chỗ thác nước ở cuối sơn phong.

Quả nhiên, vừa vòng qua thác nước, cả hai liền đã nhìn thấy được một chỗ sơn động.
Hai bên vách sơn động vô cùng nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người hành tẩu.

Nhưng càng đi sâu vào trong, diện tích lối đi liền ngày càng mở rộng.
Rốt cuộc, đi tới điểm cuối của vách đá, đập vào mắt cả hai liền chính là một chỗ không gian rộng lớn, không chút thua kém quảng trường của Ngự Kiếm Tông.

Nơi đây bởi vì tồn tại sâu trong vách đá, nên không khí cũng vô cùng tĩnh lặng.
Ở giữa là một con đường nhỏ dựng lên bằng đá sỏi.
Hai bên đường, lại trồng hai rừng trúc xanh ươm, tươi tốt.

Hai người một trước một sau đi theo lối mòn, rất nhanh liền nhìn thấy được thạch đài tựa như một tấm gương bát quái ở đằng xa.

Nói đúng hơn, là nhìn thấy người dang đả tọa ở trên thạch đài.

"Sư tôn!" Con ngươi lóe lên kinh hỉ, Dạ Minh liền lập tức chạy nhanh về phía Liễu Chính.
Nhưng, khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương lúc này, y lại không khỏi khựng lại bước chân.

Mới nửa năm không gặp, nhưng lúc này, dung mạo của Liễu Chính đã biến vô cùng già nua.
Phảng phất phàm nhân già thêm vài chục tuổi, cùng lão nhân chín mươi không có gì khác.

Trên mặt chất đầy nếp nhăn, thân thể gầy hóp, làm người đau lòng.
Làn da cũng hiện đầy vết đồi mồi, đậm chứa tuế nguyệt tang thương.

Tựa như nghe thấy tiếng gọi của Dạ Minh, Liễu Chính liền run run mở mắt.
Con ngươi hắc bạch phân minh, lúc này lại trở nên vẩn đục, không có thần thái.

Lúc này, ông mới mở miệng đáp lời.
Ngữ khí mặc dù suy yếu, nhưng lại ẩn giấu không được ôn hậu cùng ý mừng :"A Minh...Du Ninh..."

"Các ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi...khụ khụ..."

"Sư tôn, người làm sao vậy, để ta tìm đan dược cho ngài." Nhìn thấy Liễu Chính vừa dứt câu liền đã không trụ nổi, liên tục ho khan, Dạ Minh liền lập tức chạy đến đỡ lấy ông, hoảng loạn dò hỏi.
Đồng thời lại ở trong giới chỉ tìm kiếm đan dược trị thương.

Chỉ là, chưa để y tìm tới đan dược, bàn tay gầy guộc của Liễu Chính liền đã đưa ra, giữ lấy bàn tay y.
Ông lắc đầu, cười khổ.

"Đừng tìm nữa, lão phu kinh mạch nứt vỡ, linh lực đã sớm cạn khô, sinh cơ cũng không còn sót lại bao nhiêu.

Cho dù đại la thần tiên buông xuống, cũng đã không thể cứu chữa được nữa.
Đừng phí công vô ích làm gì."

Nghe được lời này, sắc mặt nghiêm nghị, Quân Du Ninh liền lắc đầu, đạm đạm nói :"Sư tôn phúc trạch thâm hậu, ngài nhất định sẽ không có chuyện gì, bình an vô sự..."

"Được rồi, hai tiểu tử các ngươi không cần an ủi vi sư, thân thể vi sư, vi sư hiểu rõ hơn ai hết.
Thời gian của vi sư không còn nhiều, có mấy lời vẫn là muốn nói nhanh một chút, vi sư sợ tương lai không còn cơ hội..."

"Khụ khụ...A Minh..."

"Sư tôn, ngài nói đi, ta đang nghe..." Được Liễu Chính điểm danh, Dạ Minh liền vội vàng giữ lấy tay ông, nhu thuận đáp.

Ánh mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mái tóc đã điểm bạc của Dạ Minh, Liễu Chính liền từ tốn đạo :"Có một tấm lưới rất lớn chứa đầy âm mưu đang bao vây lấy ngươi...vi sư không trọn chức trách, không thể bảo hộ ngươi, giúp ngươi tìm ra kẻ thủ ác..."

"Cho nên, con đường tương lai, ngươi nhất định phải đi cho tốt, không được hành sự tùy hứng như lúc trước nữa, có nghe thấy không?"

"Vâng, sư tôn, A Minh nghe thấy." Thời khắc này, Dạ Minh nào dám cãi lời của ông nữa chứ, chỉ có thể tâm đau như cắt gật đầu lia lịa :"Đều là A Minh không tốt, liên luỵ sư tôn cùng Ngự Kiếm Tông."

"Đứa nhỏ ngốc." Gõ đầu Dạ Minh, nhưng bởi vì suy kiệt, nên sức lực của Liễu Chính cũng không nặng bao nhiêu.
Cho nên, ông chỉ có thể bất đắc dĩ cười nhạt :"Ngươi nghĩ quá đơn giản.
Vi sư không trách ngươi, Ngự Kiếm Tông lại càng không trách ngươi."

"Bởi vì dù ngươi không là đệ tử của ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta vẫn bị kéo vào bàn cờ của bọn họ.
Trở thành một con chốt thí."

"Muốn trách, thì phải trách kẻ đánh cờ đứng ở sau màn.
Ai lại đi trách tội một cây đao dính đầy máu chứ? Dù gì, ngươi cũng chỉ là đao trong tay kẻ khác mà thôi, thân bất do kỷ, không thể phản kháng."

Vả lại, Dạ Minh là hài tử mà ông một tay nuôi lớn ông làm sao lại có thể thù hận y được chứ?

"A Minh, nửa năm nữa, ngươi liền hai mươi tuổi, có thể làm lễ trưởng thành rồi đúng không?" Nhớ lại tiểu hài tử yếu ớt, nhỏ bé ngày nào bản thân nhặt được, nay đều đã sắp trưởng thành, trên môi Liễu Chính vẫn là không nhịn được hiện lên một nụ cười ôn hòa.

Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.

Tuy không biết vì sao Liễu Chính lại nhắc tới việc này, nhưng Dạ Minh vẫn là lập tức gật đầu, khóe mắt đã bắt đầu có chút ửng đỏ.

Được y xác nhận, Liễu Chính liền thở dài một hơi, khí tức trên thân phát ra cũng càng thêm mỏng manh, tựa như ngọn đèn treo trước gió, lúc nào cũng có thể dập tắt.

"Chỉ tiếc, vi sư lại không thể tận mắt chứng kiến ngươi thành gia lập thất, cưới vợ sinh con..."

**Lúc này ta mới phát hiện, ngoại trừ Thái Ly trong truyện Ma Sư thì cho đến giờ trong truyện ta viết, kết cục đều chưa từng có nhân vật phụ quan trọng nào chết cả.
Nhưng bây giờ thì chắc phải có rồi...

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play