Doãn Phong ngồi xuống trước mặt của Trầm Ô, tựa như bằng hữu lâu ngày mới gặp, câu được câu không cùng hắn hàn huyên.

Dù cho mỗi một lần đều nhận được thái độ không mấy thân thiện.
Rốt cuộc, đã uống xong ly trà thứ ba, ngay khi Doãn Phong không kịp phòng ngừa, Trầm Ô lại bỗng dưng chủ động nói chuyện với hắn :“Doãn Phong có đúng không?”
“Về sau, ngươi phải chiếu cố Uyển Dư cho thật tốt, có biết không? Nàng là một nữ tử tốt, lại kiên cường.

Là ta tệ bạc, không xứng với nàng.”
Không ngờ được Trầm Ô lại nói ra được những lời như vậy, Doãn Phong liền kinh ngạc nâng mắt.

Nhưng rất nhanh, liền đã bật cười, ứng thanh :“Dù cho huynh không nói, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho A Uyển.”
“Xùy, ta nói này, nam nhân liền phải nói được làm được, đừng chỉ giỏi khua môi múa mép.” Nhìn thấy Doãn Phong nhẹ nhàng đáp ứng như vậy, Trầm Ô liền khinh thường quăng cho hắn một cái bạch nhãn.
Ở trước mặt hắn nói lời đường mật, đơn giản cũng cùng múa rìu qua mắt thợ không có gì khác nhau.
Chỉ là, đúng lúc này, giọng nói yêu kiều của Uyển Dư cũng liền đã từ sau lưng vang lên, đem sự chú ý của hai nam nhân kéo trở về.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Ngoái đầu, nhìn thấy Trầm Ngân, sắc mặt hống hách của Trầm Ô trong nháy mắt liền thay đổi một trăm tám mươi độ, nhanh chóng chạy tới, như muốn hóa thành vật trang sức trêи người của y.
“Ngân, làm gì nói chuyện lâu như vậy chứ, mới không gặp ngươi một lát, ta liền đã cảm thấy tâm thần khó yên.”
Mặc kệ nam nhân không biết xấu hổ bám chặt vào người mình, Trầm Ngân liền liếc nhìn Uyển Dư cùng Doãn Phong, gật đầu cảm tạ :“Như vậy, mọi chuyện xin nhờ các ngươi, ta và hắn phải trở về.”
“Được, Trầm công tử, lên đường bình an.”
Trầm Ô cùng Trầm Ngân đến nhanh, đi cũng nhanh.
Một nhà ba người của Uyển Dư cũng đứng ở trước cửa rào, nhìn xem xe ngựa chậm rãi khuất xa.

Lúc này, Doãn Thiên Vũ liền ngây thơ ngẩng đầu, hỏi thăm mẫu thân của mình :“Nương, nghĩa phụ cùng Trầm thúc thúc bao giờ mới tới thăm chúng ta nữa?”
“Thiên Vũ ngoan, nghĩa phụ cùng thúc thúc một đoạn thời gian nữa sẽ đến thăm chúng ta.” Đưa tay xoa đầu Doãn Thiên Vũ, Uyển Dư cũng không đem sự thật nói cho một đứa trẻ như hắn biết, mà chỉ ôn thanh dặn dò.
“Thiên Vũ, con phải nhớ cho kĩ, thúc thúc cùng nghĩa phụ là ân nhân của chúng ta, về sau phải biết báo đáp ân tình cho họ, có biết hay không?”
Đối diện với gương mặt dịu dàng, từ ái của mẫu thân, Doãn Thiên Vũ liền nghiêm nghị gật đầu, cái hiểu cái không hỏi :“Nương ơi, như vậy Thiên Vũ phải làm sao mới có thể báo ân?”
“Chuyện này sao?” Vốn chỉ định tùy tiện nói một chút, nhưng không ngờ rằng nhi tử lại thật sự nghe hiểu, Uyển Dư liền không khỏi sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, kinh ngạc liền đã bị cưng chiều thay thế.
“Thiên Vũ thật sự đã trưởng thành rồi.

Nếu con thật sự muốn báo đáp, vậy thì giúp thúc thúc cùng nghĩa phụ tìm đệ đệ về đi.”
Lớn đến từng tuổi này, nhưng đối với Doãn Thiên Vũ, hai từ ‘đệ đệ’ lại là một loại xưng hô rất lạ lẫm, khiến hắn không khỏi lẩm bẩm lặp lại :“Đệ đệ sao?”
“Ừ, đệ đệ chính là nhi tử của thúc thúc và nghĩa phụ.”
“Nương, vậy đệ đệ ở đâu? Tại sao lại phải đi tìm?” Ngoẹo đầu, Doãn Thiên Vũ liền nghi hoặc hỏi.
Lúc này, Uyển Dư mới rũ mi, chậm rãi ngồi xuống, đem Doãn Thiên Vũ ôm vào lòng, ôn nhu vuốt lưng cho hắn :“Đệ đệ bị người xấu bắt đi, cho nên phải đi tìm trở về.”
“Thiên Vũ, nhớ cho thật kĩ, đệ đệ tên là Trầm Minh, Minh trong thiên minh khứ.

Đây là một câu thơ trong bài thơ được nghĩa phụ con dùng Vãn Mặc viết ở sau gáy của đệ đệ.”
Nghiêm túc lắng nghe, Doãn Thiên Vũ liền ngoan ngoãn, kiên định đáp :“Vâng, Thiên Vũ nhất định sẽ tìm ra đệ đệ, bảo hộ đệ đệ chu toàn!”
-----------------------------
“Các ngươi là ai? Rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Trốn ở trong nhà, vụng trộm lắng nghe đối thoại của phụ mẫu cùng đám người nào đó ở bên ngoài, Doãn Thiên Vũ liền không khỏi nín thở.
Vì sao giọng nói của mẫu thân lại trở nên lạnh lẽo như vậy nha?
“Muốn làm gì? Uyển phi nương nương, ngươi cũng đừng tiếp tục giả vờ nữa, đừng tưởng rằng bản thân trốn đến nơi hoang sơn cùng cốc này, liền đã có thể thật sự trở thành phàm nhân.”
“Giao thứ đó ra đây, đến lúc đó, ngươi muốn giàu sang phú quý cũng được, muốn ẩn cư sơn lâm cũng tốt, bọn ta sẽ không lại làm phiền tới ngươi.”
“Nhưng nếu ngươi một mực không biết thức thời…” Giọng nói này là của một nam nhân xa lạ, chí ít, Doãn Thiên Vũ có thể xác nhận, bản thân chưa từng nghe qua lần nào.

Âm thanh vô cùng the thé, tựa như kim loại ma sát vào nhau, làm người lông tóc dựng đứng.
“Các ngươi dự định làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, trêи đời này, ta hận nhất chính là loại người như đám bạch nhãn lang các ngươi, chỉ dám ở trong cống rãnh giở trò quỷ.” Người nói, liền chính là phụ thân của Doãn Thiên Vũ.
Không biết lời nói của Doãn Phong đã chọc trúng vảy ngược nào của đối phương.

Chỉ nghe, đối phương lại đột ngột cười lạnh, ẩn hàm sát ý :“Đừng có cho mặt mũi mà không biết nhận.

Hai người các ngươi cho rằng bản thân là thứ đồ gì?”
“Một là giao ra, hai là tất cả đều đi chết.

Dù không có nó, giữ lấy nhi tử của bọn họ, ta vẫn có thể đạt thành mục đích của mình!”
Nhi tử của bọn họ? Là Trầm Minh đệ đệ sao? Người bên ngoài chính là đám người xấu đã bắt đệ đệ đi?
“Ha? Ngươi uy hϊế͙p͙ chúng ta? Các ngươi đừng quên, ta là như thế nào chạy khỏi Ma Giới, nếu như thật sợ, ta cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Hôm nay cho dù có chết, ta cũng tuyệt đối không đưa nó cho các ngươi.”
Uyển Dư lạnh giọng nói, trong nháy mắt, tiếng binh khí trượt ra khỏi vỏ liền đã truyền vào tai Doãn Thiên Vũ.

Ngay sau đó, hắn liền đã nghe thấy tiếng mẫu thân quát lớn :“Thiên Vũ, chạy mau, không được quay đầu lại!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play