Đã trải qua mấy ngày, lúc này, bên trong ngục giam, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh đều đang tiều tụy tựa vào trên vách tường, xung quanh là rơm cỏ vương vãi, ánh mặt trời cũng yếu ớt đến đáng thương.
Bởi vì mặt ngoài đang giả vờ bị Triệt Linh Khóa phong cấm linh lực, biến thành người thường.

Nên sau mấy ngày bị bỏ đói, dù đã sớm dùng tích cốc đan từ trước, cả hai vẫn phải giả vờ thành bộ dạng không có tinh thần này.
Nhưng may mắn, cũng không để bọn họ phải diễn xuất quá lâu, một ngày này, cửa phòng giam rốt cuộc cũng đã được người mở ra.
Hai tên vệ binh tiến vào, không chút kiêng nể liền đi tới, tựa như lôi một bao cát liền đem cả hai lôi dậy, vừa đi còn vừa liên tục quát mắng :"Đi mau! Lề mề cái gì!"
Bị đẩy, cả hai vẫn không lộ ra một chút bất mãn nào.

Rất nhanh liền đã rời khỏi nhà lao tối tăm u ám, lần nữa tiến vào dưới ánh mặt trời.
Chỉ là, cũng không để cả hai sưởi nắng quá lâu, lúc này, hai tên vệ binh đã đem bọn họ áp giải lên một chiếc xe ngựa với thùng xe làm bằng sắt.
Sau khi đem cả hai đẩy vào trong, hai tên cận vệ liền nhanh chóng đem thùng xe khóa kỹ, đồng thời lại nghiêm túc canh gác ở bên ngoài, nửa tấc không rời.
Bị nhốt trong thùng xe, bốn phía gần như không có ánh sáng, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh cũng chỉ có thể thông qua xốc nảy để suy đoán, đội ngũ có lẽ đã bắt đầu lên đường, tiến về địa lao.
Trong thùng xe không phân rõ ngày đêm, cũng không phân rõ thời gian.

Vì để Quân Du Ninh không sợ, Dạ Minh liền cẩn thận từng chút một bò về phía hắn.
Bởi vì kiếp trước là người mù, nên việc không có ánh sáng, đối với Dạ Minh cũng không tính là trở ngại gì.

Vô cùng quen thuộc với bóng tối, y liền đã nhanh chóng tìm tới bên người của hắn.
Lúc này, trạng thái tinh thần của Quân Du Ninh tựa hồ cũng không quá tốt.

Đây cũng nằm trong dự liệu của Dạ Minh.
Dù sao, không giống y, Quân Du Ninh cũng không có ký ức của tiền thế.

Hắn không phải là người từng cùng y phiêu bạt hơn mấy mươi năm, mà chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám.

Tâm cảnh khẳng định sẽ không bằng kiếp trước.
Cảm nhận được Dạ Minh tới gần, tựa hồ vừa ngủ thiếp đi, Quân Du Ninh liền có hơi giật mình mà tỉnh giấc.

Ngay sau đó, bàn tay của hắn liền đã được một bàn tay khác luồn vào, chậm rãi đan xen.
"Có sợ không?"
Cảm nhận được hơi ấm của y, cảm giác ủ rũ của Quân Du Ninh trong nháy mắt liền giống như tro tàn bị gió thổi bay, kiên định lắc đầu :"Không, ta không sợ."
"Đúng, không có gì phải sợ cả.

Chỉ cần kiên trì, sớm muộn sẽ có thể vượt qua."
Lời này của Dạ Minh cũng không phải chỉ dành để an ủi Quân Du Ninh, trái lại, lại là lời nói thật.

Bởi vì kiếp trước, dù xảy ra nhiều chuyện khó khăn hơn cả hiện tại, bọn họ đều đã có thể vượt qua.
Thì hiện tại, chút trở ngại này vẫn như cũ có thể...
"Nếu mệt mỏi, liền cứ nhắm mắt lại đi, tựa vào đầu vai của ta này."
Vô thức nắm chặt bàn tay của Dạ Minh, Quân Du Ninh liền từ từ nhắm mắt, lại theo lời nói của y mà nghiêng đầu xuống.
Chỉ là, chưa để hắn kịp tựa vào, lúc này, cửa sắt liền đã đột ngột bị người đẩy ra.

Ngay tức khắc, ánh sáng liền xua tan bóng đêm, một lần nữa chiếu rọi vào mắt bọn họ, khiến cả hai nhất thời đều có chút không thích ứng.
"Vốn tưởng rằng các ngươi nhất định đã mau phát điên.

Nhưng không ngờ rằng, cư nhiên vẫn còn có thể ở đây tình ý triền miên.

Xem ra, các ngươi vẫn chưa có nhận thức về thân phận hiện tại của mình là gì."
Đây là một giọng nam tương đối trầm khàn, hoàn toàn trái ngược với giọng nói thanh lãnh, từ tính của Quân Du Ninh.

Quan trọng nhất, còn là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
Theo ánh mắt dần dần thích nghi với quang minh, Dạ Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy được chân diện mục của kẻ đang nói chuyện.
Ấn tượng đầu tiên của y chính là, tuổi tác của đối phương giống như cùng y không sai biệt lắm.

Nhiều nhất là lớn hơn ba, bốn tuổi.
Chỉ là, lúc này, thần thái ác liệt xen lẫn hận ý vặn vẹo trong mắt đối phương, lại cùng dung mạo ôn nhuận, nhẹ nhàng đó của gã lộ ra không hợp.
"Ngươi là ai?" Dạ Minh có chút cảnh giác hỏi, đồng thời lại có điểm nghi hoặc, hai kiếp của y đều chưa từng quen biết kẻ này, vì sao hắn lại lộ ra nét mặt đáng sợ như vậy với y kia chứ?
Thế nhưng, chợt phản ứng lại, Dạ Minh liền đoán được, cái tên này có lẽ chính là người của An gia đã cắn câu trong kế hoạch của bọn họ.
Mà nếu đã là người của An gia, thì căm ghét y, đó cũng là điều vô cùng bình thường.

Dù sao, gia tộc bọn họ là bị chính vị phụ vương chưa từng gặp mặt của y trục xuất khỏi Ma Giới.
Không biết trong lòng Dạ Minh đã suy nghĩ nhiều như vậy, lúc này, nam tử đó đã trực tiếp bước vào trong thùng xe.

Một bên cười gằn, một bên lại không chút trở ngại nắm lấy cổ áo trước ngực Dạ Minh, đem y lôi lên.
"Ta là ai? Ha ha, sư đệ của ta, ngươi thật sự không biết ta là ai sao?"
"Ta chính là Doãn Thiên Vũ, là ác quỷ dưới địa ngục bò ra, đến đòi nợ đám súc sinh các ngươi!!!"
Nghe thấy lời này, lại nhìn gương mặt phẫn nộ đến biến dạng của Doãn Thiên Vũ.

Trong nháy mắt, Dạ Minh liền nghĩ tới một chuyện vô cùng hoang đường.

Thậm chí là hoang đường đến mức, bản thân y đều không dám tin tưởng.
"Ngươi là An Sơ Vũ?!!"
**Plot twist 1~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play