Tạ Vô Song, cô câm miệng ngay cho tôi. Ai cho phép cô nhắc đến em gái tôi hả? Cô nghĩ bản thân mình đủ tư cách sao?
Phong Bác Thần lửa giận chiếm lĩnh đôi mắt sâu thẳm. Hắn bước tới đẩy Tạ Vô Song ngã xuống sàn nhà. Vì lực quá mạnh, thân thể cô không khỏi đau nhức.
- Đồ phụ nữ độc ác. Tôi không ngờ rằng, cái miệng của cô có thể tung ra những lời cay đắng như vậy. Em gái tôi thật đáng thương nhưng cũng thật đáng trách. Nó chết, chết vì tại quá tin tưởng cô đấy.
Phong Bác Thần như muốn phát điên lên. Hắn nhìn Tạ Vô Song sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm trán mà lòng nhói. Cô chỉ là đang giả vờ tội nghiệp thôi, nhất định hắn không được mềm lòng. Tạ Vô Song co rúm người lại, cô cắn môi nhịn đau.
- Đừng diễn kịch nữa Tạ Vô Song. Thì ra, cô hay dùng cách này để hấp dẫn đám đàn ông ngoài đường. Nhưng với tôi, nó không có tác dụng gì đâu, cô nghe không.
Tạ Vô Song nhìn Phong Bác Thần.
- Cô nhìn cái gì? Có phải bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không. Tôi biết mà, loại đàn bà dâm đãng như cô đủ chiêu trò.
Âu Dương Dị đứng ở một góc tận mắt chứng kiến cảnh Phong Bác Thần dùng lời nói không hay với Tạ Vô Song. Anh ban đầu khá sốc nhưng sau đó ngầm hiểu ra mọi chuyện. Âu Dương Dị thấy Tạ Vô Song nằm trên sàn, gương mặt vô cùng kém sắc, anh vội vàng chạy đến đỡ cô dậy. Tạ Vô Song tuy đầu óc hơi mơ màng nhưng cô vẫn nhận ra anh là người tối đêm qua đưa Phong Bác Thần về nhà.
- Thằng kia, sao lại đẩy vợ mày hả?
Âu Dương Dị bế Tạ Vô Song ngay trước sự ngạc nhiên của Phong Bác Thần. Bạn thân hắn, sao lại xuất hiện ở đây. Còn từ căn phòng phát ra tiếng động đó chạy tới.
- Tạ Vô Song.
Hắn gọi nhỏ tên vợ mình.
- Mày đang hiểu lầm cô ấy đấy Thần. Tao nghe thấy hết rồi. Vợ mày không hề đem đàn ông về biệt thự. Mà là tao này, tối qua vì mày mệt gần chết nên mới xin ngủ nhờ.
Kiếm Hiệp HayÂu Dương Dị giải thích.
Phong Bác Thần nghe xong, nhanh chóng cướp lại Tạ Vô Song khỏi Âu Dương Dị. Chuyện hắn hiểu lầm cô đem đàn ông về biệt thự xem như hắn sai nhưng chuyện cô mắng em gái hắn, thật không dễ dàng bỏ qua. Tạ Vô Song bụng đau đến mức không dám cử động. Nhận thấy bản thân đang được Phong Bác Thần ôm, cô không còn sức để tránh né.
- Tạ Vô Song, cô bị đau chỗ nào sao?
Phong Bác Thần lo lắng hỏi.
Vừa rồi, hắn có hơi quá đáng. Bản thân hắn không ngờ, mình lại hành động như thế. Hắn đẩy ngã người con gái hắn yêu, hắn cũng đau lắm. Tạ Vô Song đau một, hắn đau gấp bội. Nhưng lòng tự trọng của Phong Bác Thần không cho phép hắn đỡ cô. Tạ Vô Song tay đặt trên bụng.
- Thiếu phu nhân, cô có phải bị đau dạ dày không? Lỗi do tôi, đáng lẽ tôi nên chăm sóc cho cô tốt. Không để cô nhịn đói từ đêm qua tới giờ. Tôi xin lỗi cô.
Dì Nguyệt lúc này lao tới, giọng gấp gáp.
- Dì, dì dám bỏ đói vợ tôi.
Phong Bác Thần đột nhiên tức giận.
Hắn nhìn Tạ Vô Song đang không ngừng run rẩy trong lòng mình rồi nhìn sang dì Nguyệt. Đau dạ dày, cô ấy mắc bệnh này từ khi nào. Tại sao hắn lại không hề hay biết. Dì Nguyệt đối diện cơn thịnh nộ của Phong Bác Thần, bản thân cảm thấy vô cùng oan ức. Đây là lần đầu tiên bà bị thiếu gia dùng giọng điệu đó trách móc.
- Không phải chính anh cấm cơm tôi sao hả? Hà cớ gì lại nổi giận vô lí với dì ấy.
Tạ Vô Song cười nhạt.
Phong Bác Thần cúi thấp đầu im lặng.
"Dì Nguyệt, tối nay cấm cơm cô ta."
- Buông tôi ra.
Tạ Vô Song cử động, mặc dù cô rất đau. Phong Bác Thần không nói gì, cứ vậy mà ôm chặt cô rời khỏi biệt thự. Âu Dương Dị thấy thế liền lái xe theo sau hắn. Trên đường đi, Phong Bác Thần ngàn vạn lần muốn xin lỗi Tạ Vô Song nhưng hắn không đủ can đảm. Hành động hắn dùng lực đẩy ngã cô, hắn thật sự hối hận lắm.
Bệnh viện.
- Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ?
Phong Bác Thần thấy bác sĩ khám xong cho Tạ Vô Song lập tức hỏi tình hình.
- Vợ anh không sao. Chú ý ăn uống thường xuyên là được, đặc biệt đừng bỏ bữa. Theo dõi hôm nay nếu không có gì, ngày mai bệnh nhân xuất viện được rồi.
Bác sĩ nói xong thì rời khỏi phòng bệnh. Phong Bác Thần kéo ghế ngồi bên cạnh Tạ Vô Song. Cô chán ghét quay lưng về phía hắn. Phong Bác Thần nằm thẳng lên giường, cánh tay ôm nhẹ vòng eo cô. Tạ Vô Song cực kỳ khó chịu liền ngồi bật dậy. Phong Bác Thần chống tay nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Tạ Vô Song thừa biết có đuổi thì hắn cũng không chịu xuống. Vì thế, cô đành tự mình di chuyển.
- Cô biết bản thân mình có bệnh dạ dày, tại sao lại không chống đối mệnh lệnh của tôi? Tôi cấm cơm cô, không đồng nghĩa tôi muốn bỏ đói chết vợ mình.
Phong Bác Thần nói.
- Tôi, chán cơm thèm phở.
Tạ Vô Song lạnh lùng trả lời.
Hắn là người thông minh chẳng thua kém gì cô, đương nhiên sẽ hiểu lời cô. Phong Bác Thần ngay lúc này không muốn gây chiến với Tạ Vô Song, hắn lại im lặng.
- Vợ chồng chúng ta không thể sống hòa thuận được sao? Tôi sẽ tha thứ cho cô, chỉ cần cô thành tâm xin lỗi em gái tôi.
- Chung sống hòa thuận? Nực cười! Phụ nữ trên thế giới chết hết rồi à. Anh muốn một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì ly hôn tôi đi. Tha thứ? Tôi không yêu anh, cần gì hai chữ tha thứ từ anh. Đồ thứ ảo tưởng!
- Tạ Vô Song. Tôi có chết, cũng không đặt bút kí vào đơn ly hôn đâu. Nếu cô không muốn sống hòa thuận với tôi, chẳng sao cả. Vậy thì, hai chúng ta cứ tiếp tục cuộc hôn nhân đau khổ này đến cuối đời đi.
Khóe mắt Phong Bác Thần cay cay.
Tạ Vô Song thừa biết hắn yêu cô mà. Biết hắn có thể vì tình yêu mà tha thứ lỗi lầm cho cô. Biết hắn vì hạnh phúc phía trước mà không tính toán chuyện cũ. Nhưng tại sao, tại sao cô không chịu thỏa thuận.
- Được thôi. Để tôi xem, trái tim của anh chịu đựng được tình cảnh này bao lâu.
- Anh dám cá cược với tôi không?
- Anh, sẽ là kẻ phải hối hận cả đời, phải đi cầu xin tôi tha thứ. Tôi sẵn tiện nói thẳng luôn, tránh trường hợp tôi biến mất. Tôi, Tạ Vô Song hận anh. Tôi, rất hận anh.
Phong Bác Thần gần như chết lặng. Hơi thở hắn vì những lời cô mà trở nên hấp hối. Hắn cảm nhận tim mình đau nhói. Tạ Vô Song hận hắn nhưng hắn lại yêu cô.
- Tạ Vô Song, cô lắng tai nghe cho kỹ đây. Chỉ cần cô hận tôi một ngày. Chỉ cần thế thôi, tôi lại yêu cô thêm một năm nữa.
Hắn dứt lời. Quay người nén đau bỏ đi.