Vũ Thúy Ngọc và Tố Linh đều bị câu nói của Yến Nhi làm cho giật mình rồi.
Mới hôm nào còn tìm cô gây sự,. vậy mà bây giờ lại đứng ra bênh vực cô. Tố Linh nhíu mày nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, trong lòng cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm. Liệu hôm nay... Huỳnh Yến Nhi có uống lộn thuốc không nhỉ... Đọc 𝒕ruyện hay 𝒕ại _ TRÙ𝙈TR𝖴𝘠 ỆN.Vn _
Vũ Thúy Ngọc nhìn Huỳnh Yến Nhi rồi lại đưa mắt nhìn sang cô. Cô ta bật cười, chỉ tay vào Huỳnh Yến Nhi rồi nói.
"Mày... Thất tình nên điên sao hả? Mới hôm trước đòi đánh nó, giờ lại đứng ra bênh vực nó sao?"
"Ha... Tao thích! Mày làm gì được tao?"
Vũ Thúy Ngọc và Huỳnh Yến Nhi đối đầu nhau. Cảnh tượng này làm cho đám nữ sinh kia có chút choáng váng.
Hai người này là hai chị lớn của khối 11 và 12. Họ trước nay nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ lại vì một Lâm Tố Linh mà đối đầu nhau... chuyện này thật chưa từng nghĩ tới.
Tố Linh nhìn thấy hai người họ như thế, trong lòng cũng không thấy vui vẻ gì.
"Thôi đi! Đây là chuyện của tôi với cậu ấy. Tôi không muốn liên lụy đến cậu."
Cô kéo tay Huỳnh Yến Nhi rồi nhỏ giọng nói với cô ấy. Nào ngờ đâu, cô ấy lại nhếch môi cười rồi trả lời cô rằng.
"Chuyện này... tao nhất định phải xen vào."
Quay sang nhìn đám nữ sinh trước mặt, Huỳnh Yến Nhi lớn tiếng nói.
"Từ hôm nay trở đi, Lâm Tố Linh là chị em tốt của tao. Đứa nào đụng tới nó tức là đối đầu với tao."
"Huỳnh Yến Nhi! Mày thật sự muốn đối đầu với tao sao?"
"Đúng vậy! Sao hả? Sợ rồi?"
Vũ Thúy Ngọc im lặng, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía hai người. Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tầng sát khí, cô ta lạnh giọng nói.
"Nếu như mày đã muốn như vậy... thì tao sẽ cho mày toại nguyện."
"Các người quậy đủ chưa?"
Một giọng nam lạnh lùng vang lên. Không cần nhìn thì cũng biết người đến là ai.
Lục Thiên Vũ đùng đùng sát khí, lạnh lùng lướt qua đám nữ sinh kia rồi đi đến trước mặt cô. Đôi mắt anh hiện rõ sự tức giận, vậy nhưng lúc nhìn cô lại vô cùng dịu dàng. Cẩn thận quan sát cô một lượt, anh hỏi.
"Cậu không sao chứ? Cậu ta có làm gì cậu không?"
Tố Linh thở dài lẩn tránh đi ánh mắt của anh.
"Chuyện của tôi, không cần cậu lo."
"Lâm Tố Linh..."
"Sau này hy vọng... chúng ta sẽ bớt gặp nhau. Như vậy thì tôi sẽ không gặp phải phiền phức nữa."
Lời cô nói, nhẹ nhàng đến đau lòng. Chẳng biết cô cảm thấy thế nào, riêng đối với anh, thì lời đó còn sắc bén hơn cả lưỡi dao nhọn, một nhát đâm thẳng vào tim anh. Đau lắm...
Người này chưa đi, người khác đã đến. Đường Duy Khánh từ xa chạy đến, nhìn thấy cô đang bị vây lấy bên trong thì lập tức lao về phía cô. Đôi mắt dịu dàng mang theo sự tức giận nhìn cô, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Tố Linh! Em có sao không?"
Vũ Thúy Ngọc nhìn thấy Đường Duy Khánh quan tâm cô như thế, trong lòng lại càng thêm tức giận. Đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, cô ta lạnh giọng nói.
"Rành rành trước mặt mà mày còn nói không biết gì sao?"
Đường Duy Khánh quay lại, anh nhíu chặt mày nhìn cô ta. Ánh mắt nhìn Tố Linh dịu dàng bao nhiêu, thì lúc nhìn cô ta lại mang theo bấy nhiêu bực dọc.
"Vũ Thúy Ngọc! Cậu đang làm cái trò gì vậy?"
"Duy Khánh! Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi đang hỏi cậu làm gì với em ấy?"
Đường Duy Khánh trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thúy Ngọc. Bị anh nhìn như thế, Thúy Ngọc cảm thấy có chút sợ rồi.
"Có phải cậu lại muốn ức hiếp em ấy có đúng không?"
"Mình... Đúng vậy đó! Mình muốn dạy nó một bài học, vậy thì sao hả? Ai bảo nó lại dám câu dẫn cậu?"
"Vũ Thúy Ngọc! Mình cảnh cáo cậu, từ nay về sau, không được đến làm phiền em ấy nữa. Nếu không mình sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."
Vũ Thúy Ngọc sững sờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Người trước mặt này là người mà cô ấy đơn phương suốt ba năm trời... Vậy mà hôm nay, anh lại đứng ra để bảo vệ một cô gái khác...
Đau!
Đau lòng quá!
"Đường Duy Khánh! Mình thích cậu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không biết sao?"
"Mình biết! Nhưng xin lỗi! Mình không thích cậu."
Tình cảm ba năm giấu kín trong lòng. Bây giờ nói ra lại bị người ta thẳng thừng từ chối. Cảm giác đó... biết phải nói thế nào đây...
Vũ Thúy Ngọc bật cười, nụ cười nghe không ra là đang cười hay đang khóc. Chỉ là lúc đó, đôi mắt cô ấy đỏ hoe, nơi đáy mắt còn có vài giọt nước trực chờ chảy ra.
Có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng khiến cô muốn nói mà lại chẳng thể nói thành câu. Hít vào một hơi thật sâu, cố nén lại sự đau lòng ở nơi sâu nhất của mình, Thúy Ngọc ngậm ngùi nói.
"Được! Xem như là mình đã biết câu trả lời rồi. Cậu yên tâm, từ này về sau mình sẽ không tìm Lâm Tố Linh nữa. Mình... cũng sẽ... Không thích cậu nữa."
Không thích cậu nữa... Nghĩa là buông rồi sao...
Vậy thử hỏi, buông tay một người liệu có dễ dàng như vậy hay không...
Khẽ chớp mắt đẩy hai dòng lệ rơi xuống, cô ấy ngoảnh mặt quay lưng đi. Những nữ sinh đi cùng cô ấy cũng đi mất, không gian bỗng dưng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Xoay người bước vội về phía Tố Linh, Đường Duy Khánh lo lắng hỏi.
"Tố Linh! Em không sao chứ?"
Tố Linh nhìn hai cậu nam sinh trước mặt, trong đôi mắt lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Khẽ thở dài một hơi, cô nhỏ giọng nói.
"Sau này hai người đừng đến tìm tôi nữa. Chỉ cần không liên quan đến hai người thì tôi nhất định sẽ được yên ổn."
Nói rồi, cô không để tâm đến phản ứng của họ nữa mà kéo tay Huỳnh Yến Nhi bỏ đi không quay đầu lại...