Một giấc này ngủ Dương Tiểu Nguyên liền trò chuyện với chu công hết nữa ngày, một giấc không mộng mị.Mi mắt y nhẹ nhàng mà khẽ run, đôi đồng tử to tròn mở ra.Điều đầu tiên đập vào mắt y là cái cầm cương nghị của phu quân nhà mình.

Nhịn không được Tiểu Nguyên trêu chọc hắn, lấy tay sờ vào cầm Kỳ Vũ.Khiến cho hắn đang cưỡi ngựa mà giật mình, nước da ngâm không tránh khỏi có vài rạng mây hồng khả nghi.

" đừng nghịch " hắn không dám ngước xuống nhìn y mà vẫn mắt nhìn thẳng phía trước.

Dương Tiểu Nguyên cười ranh mãnh một cái, càng ngăn cản thì y lại càng muốn làm hơn.Khác với những người ở Thiên Châu, rất sợ thể hiện tình cảm bên ngoài.Vì cho rằng như vậy là không hợp lễ.

Nhưng dù sao y kiếp trước cũng là người của thế kỷ xxi, lối suy nghĩ cùng tư tưởng so với người Thiên Châu không giống nhau.Nên y cảm thấy việc vợ chồng thể hiện tình cảm với nhau là rất bình thường a.

Còn một cái nguyên nhân khác là Dương Tiểu Nguyên thích xem vẻ mặt ngại ngùng của tướng công mình.Một đại nam nhân cao to như vậy, khi ngại thật sự làm cho y thấy rất mới mẻ.

Y nghĩ liền làm, mạnh bạo mà hôn lên má hắn một cái.Triệt để làm hắn đơ người, chỉ biết máy móc mà thúc ngựa chạy về phía trước, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì cả.

" em...em....Nguyên Nhi...." hắn lắp bắp cả buổi cũng không nói được lời nào.

Nhìn gương mặt này, y lại càng thấy thích thú như trẻ con tìm được thứ đồ chơi mới mẻ.Y liền hôn hắn thêm hai cái, ai bảo Dương Tiểu Nguyên có một cái soái ca lão công làm gì.Không tận dụng triệt để thì thật uổng, người nam nhân này đúng là nhìn góc nào cũng không dìm hàng được a.

" mẫu thân, mau nói Nguyên Nhi giúp con " hắn cũng không biết làm gì, mắng y thì không nỡ, đẩy ra lại sợ y đau.Chỉ có thể giống như tiểu hài tử mà đi mách mẹ thôi.

Lí thị ngồi trong xe, vén rèm cửa lên.Bà nhìn con trai của mình lại nhìn qua đứa con dâu, đang hướng bà cười típ mắt.Từ sau khi Tư Duệ Kỳ Vũ đi tòng quân Lí thị chưa bao giờ thấy qua y cuốc vui vẻ vô tư như vậy, không phải luôn gánh vác cái gia đình này hay sao?.

Bà làm sao nỡ trách móc con dâu mình, chỉ sợ y buồn thì Lí thị cũng đau lòng.Nhiều năm sống chung, bà từ lâu đã không chỉ xem y là con dâu mà là con cái trong nhà.

" là phu quân mà không cho vợ hôn,để Tiểu Nguyên đi bỏ theo người khác rồi khóc với mẫu thân đây " Lí thị hận sắt không rèn thành thép, bà còn sợ hai đứa nhỏ lâu ngày gặp lại không thể sống hòa hợp đây này.Nhìn xem Tiểu Nguyên của bà đã chủ động như vậy, mà đứa con đầu gỗ này lại không hiểu a.

"...." Kỳ bị bỏ rơi Vũ, đang cảm thấy hoài nghi nhân sinh, hắn tự hỏi liệu bản thân có phải con ruột của mẫu thân mình hay không?.

Hắn chỉ đi mới có bảy năm mà y đã thu phục hết cả nhà rồi sao, nhìn kìa ánh mắt thổ tào cùng khinh bỉ của phụ thân lẫn đệ đệ, hắn liền chắc chắn mình là con ghẻ trong cái nhà này.

Nhưng suy nghĩ đến lời mẫu thân nói.Liền khai sáng cho Tư Duệ Kỳ Vũ, bọn họ là phu phu chuyện thể hiện tình cảm cũng đâu có gì là xấu hổ đâu?.Như vậy hắn có thể bày tỏ với y sao?.Nghĩ đến đây Kỳ bị thao túng tâm lí Vũ thấy mẫu thân nói cũng thật có lí.

Dương Tiểu Nguyên nhìn khuôn mặt suy tư của phu quân mình liền khó hiểu, có chuyện gì cần nghĩ nhiều như vậy sao?.Đương nhiên y không thể biết được, trò đùa dai của mình hôm nay sẽ làm y thê thảm sau này đâu?

" tẩu tẩu thật là bạo quá đó " lại là thanh niên đùa dai không sợ chết Mã Hồng Tuấn.

" vậy sao?" y cười tươi nói, là huynh đệ của phu quân y cũng sẽ đối đãi thật tốt.

Khi Dương Tiểu Nguyên cười lên đến người vô tâm vô phế như Mã Hồng Tuấn còn ngây ra trong giây lát, đương nhiên y không biết bản thân mình rất nổi bật.Chỉ là Tư Duệ Kỳ Vũ thì lại hiểu rất rõ, phu lang nhà mình nổi bật ra sao.Hắn liền âm thầm che chắn cho y, ánh mắt liếc ra phía sau cảnh cáo nữa.

Trưa hôm đó, bọn họ đúng xe nghỉ chân một lát.Dù sao cũng phải ăn uống cái đã, người trẻ thì không nói nhưng những lão nhân gia như hai đôi phu thê Tư Duệ hay Đường gia thì khổ cho người già bọn họ.

Vẫn như ngày thường y vẫn là nấu thuốc cho cha Tư Duệ.Nhưng ngoài ra Dương Tiểu Nguyên còn riềng nát dược thảo, làm thành thuốc viên như vậy đem theo đường đi uống tiện hơn.

" để đệ giúp đại tẩu " Tiểu Phong cũng phụ y một tay, thấy vậy Dương Ngọc Hoa cũng xông vào tiếp ca ca mình.

Y mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, cả ba liền cùng nhau làm thuốc viên.Khung cảnh vô cùng hòa hợp, mẹ Lí thấy mà trong lòng ấm áp một mảng.

Bà cũng không tiện quấy rầy bọn họ, Lí thị nhìn đại nhi tử của mình.Bây giờ chỉ có người trong nhà, cùng mấy người theo con trai.Cũng không phải chuyện gì khó nói, hơn nữa Lí thị cũng muốn nói lâu lắm rồi.Dù sao cũng phải cho Dương gia một lời công bằng.

" ông bà xui gia, bọn ta biết trong lòng mọi người ít nhiều có sự khó chịu với nhà Tư Duệ bọn ta" Lí thị khẽ thở dài nói.

Nghe đến đây Dương Khanh một đường đi đã quá dồn nén, hắn cũng vì ca ca đang ở không xa nên mới kìm nén lại.Khóe môi cong lên một nụ cười đầy chế giễu.

" nói cũng thật dễ nghe, chỉ có người ca ca ngốc của ta mới không quan tâm mà chăm sóc các ngươi"

" A Khanh con nói gì vậy " Đường thị lên tiếng ngăn thứ tử của mình.

" mẫu thân người không sót ca ca sao? con không nói người để ai nói bây giờ? người xem ca ca ngốc đó có lên tiếng nói thay bản thân không hả?" Dương Khanh không cho mẹ mình nói nữa, hắn hôm nay phải thay ca ca nói lên bất bình thay y.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play