Lần cuối hai người gặp mặt đã cách đây hơn một tháng, thú thật Khương Lạc Thầm làm gì nghĩ đến cậu và Lâm Vị Nhiên sẽ gặp lại nhau ở đây.

Lần sau có chơi game "Trong vườn bách thú có cái gì" với đám bạn, nếu người khác nói "con hổ", "sư tử", "con voi", cậu mà nói "Lâm Vị Nhiên" thì chắc chắn sẽ bùng choáy luôn.

Khương Lạc Thầm: "Lâm..." Cậu ngắt ngứ vì không biết nên xưng hô với Lâm Vị Nhiên như thế nào. Nếu như gọi 'đạo diễn Lâm' thì có xa lạ quá không nhề? Còn nếu mà gọi là 'anh Lâm' thì hình như chưa thân đến mức ấy nhỉ. Cậu bèn đổi cách xưng hô mà người người trong giới đều dùng, "Thầy Lâm, sao thầy lại ở đây?"

Lâm Vị Nhiên bật cười. Da của anh rất trắng, thêm đôi má gầy hốc hác lại càng tô thêm điểm cho cặp mắt sâu thẳm kia. Với một người có vẻ bề ngoài như vậy, dù cho nhìn ai cũng giống như nhìn người yêu 'mà không có được' từ kiếp trước một cách thâm tình.

Lâm Vị Nhiên: "Tôi đến để phác hoạ." Anh ta nói đoạn lại nhìn về quyển sổ đang trong tay của Mông Hách, "Có thể trả lại cho tôi được chưa?"

Sắc mặt của Mông Hách tệ cực, hắn ném trả cuốn sổ lại luôn.

Khương Lạc Thầm cũng nhận ra Lâm Vị Nhiên vẽ mình. Mặt cậu vốn đã trát xi măng nên chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, thậm chí còn vui vẻ quấn lấy Lâm Vị Nhiên, hỏi anh ta có thể tặng bức tranh cho cậu không.

Tranh vẽ của mình được người khác yêu thích, Lâm Vị Nhiên vui là điều đương nhiên. Anh đang định xé tờ giấy vẽ kia ra, bỗng bị Khương Lạc Thầm vội vàng cản lại: "Đợi đã, anh ký tên cái đã!"

Lâm Vị Nhiên sững sờ: "Sao lại phải ký tên?"

"Tại được giá mà!" Khương Lạc Thầm không định che giấu kế hoạch nhỏ bé của mình, "Đợi ngày nào tôi nghèo đến cạp đất ăn, có thể bán bức tranh này với giá 180.000 tệ lận đó!"

Lâm Vị Nhiên: ".................."

Lâm Vị Nhiên: "Nếu y như cậu nói, thà đợi tôi chết rồi thì bức tranh càng này đáng tiền hơn."

Khương Lạc Thầm: "Vậy tôi cố gắng sống lâu chút, bét lắm cũng phải tèo sau anh cơ. Còn tôi mà chết trước thì bức tranh này bán không ra giá rồi."

"Anh bạn nhỏ," Lâm Vị Nhiên vốn không kiệm lời lúc này lại cạn moẹ lời, cuối cùng chỉ nói một câu, "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ [1]."

[1] Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ nhỏ không cần để ý.

Năm nay anh bước vào đầu U30, mà bạn học Tiểu Khương còn chưa tốt nghiệp đại học nên trong mắt anh chỉ là "anh bạn nhỏ". Lúc anh gọi "bạn nhỏ" bằng tiếng Quảng Đông, lại mang theo loại cảm giác dịu dàng bịn rịn khó nói.

Khi Mông Hách nghe được cách xưng hô này trong lòng hắn bỗng có hơi khó chịu, nhưng cũng không biết kiểu khó chịu này từ đâu ra.

Mông Hách hừ lạnh một tiếng: "Cậu ta đã 20 mấy tuổi rồi mà còn trẻ nhỏ khỉ gì nữa."

"Hê, con người cậu sao mà không tuân theo luật pháp gì thế vậy hả, còn kỳ thị tuổi tác đấy à?" Khương Lạc Thầm lí nhí: "Có ý kiến gì thì lên gửi thư lên Liên Hợp Quốc đi, có thể người ta sẽ nghe cậu đấy."

Mông Hách: "........"

"Tiểu Khương," Lâm Vị Nhiên cắt ngang cuộc cãi vã của hai người họ, anh hỏi: "Không biết người này là...?"

Lúc này Khương Lạc Thầm mới nhớ ra cậu còn chưa giới thiệu cho hai người bọn họ, cậu vội vàng nói: "Mông Hách, đây là thầy Lâm - Lâm Vị Nhiên. Lần trước anh ấy đã đến trường chúng ta làm đạo diễn quay phim, bọn tôi quen biết nhau từ lúc đó. Còn muốn biết chi tiết thì lên sợt Douban đi, cư dân mạng biết nhiều hơn tôi."

Lâm Vị Nhiên: "..."

Khương Lạc Thầm lại chỉ về phía Mông Hách: "Thầy Lâm, người này là Mông Hách, như anh đã thấy, cậu ta là tài xế xe ba bánh được sở thú phân đến cho tôi ấy."

Mông Hách: "..."

Hashtag người dùng Douban và Tài xế xe ba bánh bắt tay một cách qua loa, xem như đã quen biết.

Dù gì buổi chiều Khương Lạc Thầm cũng chả có chuyện gì làm, cậu dứt khoát dắt Lâm Vị Nhiên đi dạo sở thú. Mông Hách đi theo người bọn họ không rời nửa bước, ánh mắt cảnh giác liếc trái rồi liếc phải, rồi lại liếc từ phải sang trái.

Bình thường Lâm Vị Nhiên không dùng bất kỳ mạng xã hội nào, trong điện thoại đến Wechat cũng không có, đương nhiên sẽ không xem được chiếc video đang hot trên mạng của Khương Lạc Thầm [Cuộc chiến giữa loài người và gấu trúc đỏ]. Đúng thật là hôm nay anh chỉ đến phác hoạ thôi, cũng không ngờ đến việc gặp được Khương Lạc Thầm ở đây. Tuy là hai người chỉ có gặp mặt một lần lại cách đây hơn một tháng, song thanh niên lanh lợi và to gan này lại để cho anh một ấn tượng rất sâu.

Khương Lạc Thầm: "Hình như phim của anh đã đóng máy?"

"Đóng máy rồi, nhưng mà đó không phải là phim của tôi," Lâm Vị Nhiên trả lời, "Nói chính xác thì đó là phim của nhà đầu tư."

"Ò..." Khương Lạc Thầm rất hiểu chuyện gật đầu, "Tôi hiểu. Hệt như công việc hiện tại của bọn tôi không phải là của bọn tôi, mà là công việc của trưởng bộ phận việc làm. Công việc của anh là làm đẹp cho báo cáo doanh thu của nhà đầu tư, công việc của bọn tôi là làm đẹp cho báo cáo tỷ lệ việc làm sau tốt nghiệp của trường."

Mông Hách: "Khụ khụ khụ khụ."

Khương Lạc Thầm liếc hắn một cái: "Cậu ho cái gì? Không lẽ tôi nói sai sao. Lãnh đạo suốt ngày tìm tôi nói chuyện rồi làm công tác tư tưởng cho tôi: 'Tiểu Khương ơi, cháu đã nghĩ sau khi tốt nghiệp làm gì chưa? Cái gì cơ? Làm idol hả? Làm idol không ổn đâu, công việc của cháu bấp bênh quá. Điểm số của cháu tốt như thế có thể bảo lưu một năm nghiên cứu sinh, sau đó thi đầu vào công chức không được hở. Cháu bây giờ thuộc về bên làm việc linh hoạt, thế công ty các cháu có chế độ bảo hiểm [2] không? Nếu không ký được ba cái thì bên phía trường học cũng không có cách nào đóng dấu cho cháu.' Ngày nào cũng lải nhải với tôi, sao mà tôi không biết làm nhân viên công chức thì ổn định chứ. Nếu mà tôi thi đậu được công chức rồi chắc chắn sẽ không làm idol."

[2] 五险一金: Chế độ bảo hiểm của Trung Quốc gồm 5 cái: Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản.

Mông Hách nhíu mày: "Bên cố vấn nói như vậy thật sao? Sao ông ta chưa từng tìm tôi."

"Bởi vì sự nghiệp của cậu là thứ mà cả toàn viện không cần lo lắng nhất rồi! Cậu là Mã thiếu bang chủ, người ngồi trên nghìn mẫu thảo nguyên, hàng vạn con ngựa, tốt nghiệp một cái thì lên thẳng ngôi C vị thừa kế gia nghiệp. Trừ khi ba cậu có đứa con riêng từ trên trời rớt xuống, không thì cậu đúng là hoàng tộc chính hiệu, tuyển tú cũng không tiêu thụ hàng nội bộ bằng cậu."

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người khiến Lâm Vị Nhiên bật cười, bởi vì anh cũng là người "Tốt nghiệp một cái thì thừa kế gia nghiệp" trong miệng Khương Lạc Thầm. Cha của anh được gọi là 'Ông hoàng phim thương mại của đảo Hồng Kông', ai ai cũng nói hổ phụ sinh hổ tử, song chẳng ai từng hỏi: Con trai của hổ phụ rốt cuộc có muốn làm hổ phụ thật không.

Ba người vừa đi vừa nói, đương nhiên chủ yếu là Khương Lạc Thầm nói, còn hai người kia thật ra lại chẳng ai chen vào. Trên thế giới này có idol tham gia [Toàn minh tinh vận động hội], còn [Toàn minh tinh hài độc thoại] tại sao lại không có idol nào tham gia, làm cản trở ngôi quán quân của cậu ghê.

Vườn thú hoang dã rất lớn, chỉ nhờ vào đôi chân đi dạo chắc chắn là không nổi, dù gì vẫn nên có một lựa chọn.

Bạn học Tiểu Khương hỏi cụ thể thầy Lâm muốn xem động vật nào.

Lâm Vị Nhiên ngẫm nghĩ: "Tôi muốn xem thú dữ."

Và thế là Khương Lạc Thầm quyết định dắt bọn họ đi xem gấu trúc đỏ.

Lâm Vị Nhiên: "..."

Mông Hách: "..."

Khu của gấu trúc đỏ có một trạm bán hàng, đặc biệt bán táo gọt thành miếng, một túi táo đến tận 15 tệ. Mọi người ai cũng mua, bởi vì những bé gấu trúc đỏ này thông minh quá chừng, thấy được trái táo trong tay bạn mới chịu chơi với bạn.

Khương Lạc Thầm cõi lòng tan nát: Mấy quả táo này đều là hôm qua cậu cực khổ gọt đó, gọt đến nỗi lòng bàn tay cậu chai hết luôn rồi mà chớp mắt lại bị cậu mua về, muốn bào tiền cũng không có được bào vậy đâu nha.

Lâm Vị Nhiên trông thấy mặt cậu như chị Dậu mất con, chủ động bảo: "Tôi thanh toán cho."

Anh vừa nói vừa móc ví tiền ra.

Nhưng rồi ví tiền còn chưa kịp móc ra, Mông Hách đã nhanh hơn một bước dùng mã QR trên điện thoại thanh toán 6 túi táo.

Mông Hách liếc Lâm Vị Nhiên một cái, trong ánh mắt viết là: Đã là thời đại nào rồi mà thanh toán còn xài tiền mặt.

Bọn họ xách 6 túi táo bước vào khu vực của gấu trúc đỏ. Khi quả táo thơm ngon vừa được lấy ra, mấy nhóc động vật đáng yêu mềm mềm vẫy cái đuôi lớn màu cam lập tức nhao nhao vây lại.

Rõ là ồn ào náo nhiệt vờn quanh bên tai, nhưng ánh mắt của Khương Lạc Thầm vẫn vượt qua bầy lanh chanh lóc chóc trước mặt, rơi vào "gấu trúc đỏ Lạc Lạc" phía xa kia.

Nó không giống mấy con gấu trúc đỏ khác, nó không buồn nịnh nọt loài người mà một thân một gấu độc chiếm một chiếc xích đu nhỏ trên cao. Cái đuôi lông xù của nó rủ xuống, chóp đuôi ngoe nguẩy móc vào. Nó đang ôm một quả táo lớn vào trong ngực rồi cắn hai miếng liên tiếp. Lông của khuôn mặt vừa tròn vừa béo của nó xù sang hai bên, trông sờ cực kỳ thích, làm gì có ai nhìn ra nó là "giang hồ đáng yêu" tiếng tăm lừng lẫy.

Bên cạnh nơi mà nó ngồi có một cái bảng, bên trên viết một dãy số điện thoại.

Mới bắt đầu Khương Lạc Thầm còn tưởng đây là số điện thoại khiếu nại của sở thú, hoá ra sau này mới biết đó là số điện thoại của trung tâm tiêm tiệm ngừa chó dại gần sở thú nhất. (Phân trọng điểm: Gấu trúc đỏ cũng sẽ mang theo độc bệnh chó dại, bị cào thương tích cần tiêm thuốc ngừa chó dại).

...Cũng có thể xem như là một biện pháp phòng ngừa.

Mông Hách để ý đến tầm mắt của cậu nên hỏi: "Con gấu trúc đỏ đó là con đánh cậu khi trước đấy à?"

"Con người cậu sao mà nói chuyện khó nghe thế!" Khương Lạc Thầm uốn nắn hắn, "Tôi là một người đàn ông tốt đẹp cao 1m79, sao lại bị nhóc con cao chưa đến đầu gối mình đánh cho được? Chỉ là lần đầu tiên bọn tôi gặp mặt không được vui vẻ cho lắm thôi."

"Vậy có phải nó không?"

"...Phải."

"Nó làm cậu bị thương mà cậu còn nhìn nó chằm chằm làm gì?"

"Đàn ông luôn bị 'nốt chu sa' đầu tiên tổn thương khiến nhớ mãi không quên mà, không phải hở?" Khương Lạc Thầm thở dài một hơi, "Nói thẳng ra là, loài người chính là yêu bị ghét bỏ mà."

"..."

Loài người Lạc Lạc hèn mọn cầm táo đến đút Gấu trúc đỏ Lạc Lạc. Tiếc rằng gấu trúc đỏ Lạc Lạc cực kỳ chảnh gấu, ứ care cậu là ứ care.

Khuôn mặt nhiệt huyết của Khương Lạc Thầm bị ịn một cái đít lạnh (thậm chí còn chưa buồn ịn), chỉ đành mang táo đi tìm gấu trúc đỏ khác một cách ngượng ngùng.

Gấu trúc đỏ khác nhẹ nhàng vươn cái móng vuốt xù xù với cậu. Lý trí của loài người không có chút phản kháng nào trước mặt đám động vật màu cam mềm mềm. Bạn học Tiểu Khương rất nhanh đã bị lạc lối trong đám gấu trúc đỏ, cậu bị dụ đến thần trí mê man, túi táo trong tay đút hết sạch sẽ trong chốc lát. Thấy không còn món gì để vắt được từ con hàng này, đám gấu trúc đỏ hất đuôi xoay gấu rời đi.

Quả nhiên tình yêu mà không có vật chất cũng chỉ là hư vô, yêu chưa được hai phút đã giải tán.

Vào lúc Khương Lạc Thầm đang mê muội đám gấu trúc đỏ, cậu không hay biết rằng, ở một góc nào đó của thành phố này, có vài người đang theo dõi câu chuyện của cậu và gấu trúc đỏ.

- --

"Sếp Cố, tuyến thời gian của video [Cuộc chiến giữa loài người và gấu trúc đỏ] đã được tổng kết ra, ngài có xem luôn bây giờ không?"

Tại phòng họp, mấy thành viên tuyên truyền của bộ phận marketing đang ngồi qua hai bên của chiếc bàn dài, ánh mắt đang nhìn về phía người đàn ông ngồi chiếc ghế đầu tiên.

Cố Vũ Triết cả tuần nay đã dẫn nghệ sĩ đi Tuần lễ thời trang Paris một chuyến. Sáng hôm nay mới vừa xuống máy bay, jet lag vẫn còn đọng lại, dù người làm bằng sắt cũng khó mà chịu nổi.

Anh tháo kính xuống, xoa xoa ấn đường, nói: "Đọc hẳn lên luôn đi."

Giám đốc tuyên truyền gật đầu, cầm chiếc ipad bắt đầu nói: "Livestream của Khương Lạc Thầm được bắt đầu vào 3h chiều ngày X, 3h45p kết thúc. Video được cắt ghép đầu tiên là vào 4h30p được người hâm mộ đăng lên siêu thoại, nhưng vì fans trong siêu thoại không nhiều nên lượt share không cao. Vào 6h tối, video này đã được một blogger hài bốc lên, thêm tiêu đề [Người đàn ông nào đó bị gấu trúc đỏ tập kích] đăng lên Douyin, thu hút lượt chú ý đầu tiên. Lúc 8h tối, video sau khi được bốc lên nhiều lần đã leo lên hotsearch Weibo. 10h tối, nhiệt độ của video đã nhảy thẳng lên top1 B trạm...Tính đến ngày hôm nay, số lượng share của video gốc là 200.000, với lượt like mỗi app đã vượt hơn 10 triệu, Weibo của Khương Lạc Thầm đã tăng lên 180.000 fans, hình ảnh của sân khấu đợt trước cũng bị lôi lên luôn rồi."

Cố Vũ Triết: "Bên pr chúng ta không tham gia vào sao?"

"Không có, đều là cư dân mạng tự share." Giám đốc tuyên truyền lắc đầu, "Sự yêu thích của mọi người với video này hoàn toàn ngoài dự liệu, từ khoá hot cũng rất tích cực."

Giám đốc tuyên truyền lướt sang một trang báo cáo, thầm nghĩ tiêu đề [Loài người trong video hơi ngu ngu] cũng là một đánh giá tích cực nhỉ.

Các nhân viên của bộ phận tuyên truyền đều là sinh viên xuất sắc của chuyên ngành Marketing đến từ các trường đại học nổi tiếng, và không thiếu kinh nghiệm học tập ở nước ngoài. Bọn họ biết rất rõ, tâm thế lan truyền của công chúng là thứ khó điều khiển nhất. Bọn họ làm tuyên truyền đã bao nhiêu lâu, idol khác toàn là dựa vào nhan sắc, dựa vào tác phẩm, dựa vào khả năng thoát vòng, chỉ duy mỗi Khương Lạc Thầm đã bị gấu trúc đỏ đánh thoát vòng.

Không lẽ áp lực công việc của người hiện đại lớn quá, nên muốn xem cảnh tượng quý báu của loài người chiến đấu với động vật hoang dã?

Một buổi họp ngắn ngủi kết thúc, giám đốc tuyên truyền rời đi cùng cấp dưới. 10 phút sau Cố Vũ Triết còn một buổi họp khác.

Lần đi công tác này của Cố Vũ Triết quá lâu, đống công việc tồn động lại quá nhiều rồi.

Trong lúc rãnh rỗi của lịch trình kín kẽ, Cố Vũ Triết thỉnh thoảng sẽ mở Wechat lướt vòng bạn bè một chút.

Những người có độ tuổi khác nhau thì ý nghĩa của việc sử dụng vòng bạn bè cũng không giống nhau.

Đối với bên học sinh mà nói, vòng bạn bè là tự chụp album ảnh, chụp 5 phút photoshop 1 tiếng, bao nhiêu cái filter cũng không đủ để phát huy, nếu lượt like giảm xuống còn lo được lo mất.

Đối với nô lệ tư bản mà nói, vòng bạn bè phải được chia nhóm cẩn thận: Nhóm người thân luôn là năm tháng tĩnh lặng, nhóm công việc sẽ chia sẻ màn hình powerpoint kết hợp cốc cà phê, chỉ có nhóm bạn bè mới là bản thân thật sự.

Mà tới cấp bậc của Cố Vũ Triết, trong vòng bạn bè chỉ toàn là các vị máu mặt trong giới truyền thông, ông bà hoàng điện ảnh truyền hình, lâu lâu sẽ chia sẻ những tấm áp phích ăn mừng "Phim điện ảnh nào đó đạt một tỉ" "Phim truyền hình nào đó rating đạt 3", sau đó sẽ 'chỉ tay năm ngón' đưa ra những phương hướng phát triển của ngành trong tương lai, xen lẫn vào còn có những tấm ảnh kỉ niệm ngày cưới của cặp đôi chưa biết cưới chưa.

Thực ra thì Cố Vũ Triết rất thích xem vòng bạn bè, chỉ có điều đó giờ anh chưa từng đăng gì, anh thích làm người ngoài cuộc đi quan sát hơn.

Cũng khá trùng hợp, anh vừa mở vòng bạn bè ra đã thấy vài vị sản xuất chương trình giải trí lớn tuổi có quen biết, đã đăng một trạng thái mới.

@Người sản xuất: Vừa nãy bạn nhỏ bên dưới nói với tôi, ngoại cảnh mà đã liên hệ xong trước đó lại bất ngờ có trục trặc, không thể quay phim được nữa, mà các phương án khác cũng không thể tiến hành được vì thời gian gấp rút. Trong vòng bạn bè có cao nhân nào đó có thể giúp tôi đề cử ngoại cảnh nào đó thích hợp không? Yêu cầu: Ở Bắc Kinh, diện tích đủ lớn, không có quá nhiều khách du lịch, thú vị!

Sau khi đọc xong tin này, mắt của Cố Vũ Triết nhức lên một cái, đại não vốn bị lệch múi giờ đang buồn ngủ bỗng tỉnh táo ngay lập tức.

Anh cụp mắt xuống, ngẫm nghĩ một hồi rồi nhanh chóng hạ quyết tâm, mở cửa sổ trò chuyện riêng với vị tổng đạo diễn kia ra.

@Cố Vũ Triết: Anh muốn tìm một ngoại cảnh cho show thì vừa hay tôi biết một chỗ.

@Cố Vũ Triết: Vườn thú bán hoang dã ở ngoại thành thủ đô, anh thấy sao?

- -------------

Tâm sự chút, lúc đầu mình hơi ngại chọn mấy bộ giới giải trí vì mình không đu idol, không rành mấy thuật ngữ bên Cbiz. Lúc dịch cũng phải mệt bở hơi tai vì phải search baidu lẫn google liên tục. Lúc đầu mình pick bộ này vì thấy nó vui, sau đọc mới thấy bà tác giả cực kỳ thâm, châm biếm giới giải trí rất nhiều, mà cuộc đời này cũng cần những nghệ sĩ yêu đời như bạn Khương, nên mình cũng có động lực để xong bộ này, chúc mọi người đọc vui vẻ nhaaa 😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play