Cho dù có bán đi chăng nữa, Cố Vũ Triết sẽ không bán cho Khương Lạc Thầm.
Cứ như vậy, Khương Lạc Thầm chỉ có thể khóc thút thít chấp nhận sự sắp xếp của trường học, đến khu sở thú hoang dã cách nội thành tận 60km để báo cáo.
Đinh lớn Đinh bé chạy đến an ủi cậu ngay lập tức: "Lạc Lạc, tục ngữ nói đúng, trong cái rủi có cái may..."
Khương Lạc Thầm tức tối hỏi: "Vậy anh quăng cái may này cho hai đứa nhé, hai đứa có muốn không hả?"
Đinh lớn Đinh bé tất nhiên chê. Đơn vị thực tập của bọn họ là cái sở thú cũ kỹ Tây Trực Môn kia, nội dung công việc là soát vé vào cổng, vừa không cần hốt phân cho voi, cũng không bị chuột túi đấm sấp mặt. Mỗi ngày đúng 6 giờ đóng cửa, đóng xong còn có thể đi lượn vài vòng ở mấy khu trung tâm thương mại lớn kế bên, không biết được bao nhiêu bạn học hâm mộ nữa.
Còn đơn vị thực tập của Khương Lạc Thầm lại quá xa, mỗi ngày chạy đi chạy lại ký túc xá không thiết thực cho lắm, trường học bèn sắp xếp cho tất cả thực tập sinh ở ký túc xá tạm thời bên kia. Đàn chị trước bọn họ mấy khoá nói cho bọn họ biết, điều kiện của ký túc xá tạm thời đó cực kỳ kém, giường trên giường dưới thông nhau ghép thành một cái giường lớn, 32 người cùng một phòng, trong phòng lúc nào cũng tràn ngập một mùi hôi chân.
Người như Khương Lạc Thầm yêu sạch sẽ, bình thường tập nhảy từ công ty trở về, cho dù mệt bỏ xừ cũng sẽ ráng đi tắm rồi mới lên giường ngủ. Cậu vừa nghĩ đến hai tuần sau sẽ chen chúc ngủ chung với 31 đứa con trai bị hôi chân, thiếu điều muốn trải chăn trong chuồng ngủ luôn.
Nhưng oán thì oán chứ, vì tín chỉ, vì ngai vàng hạng nhất, vì GPA, cậu chỉ có thể đội nó lên đầu.
Khương Lạc Thầm vừa dọn một cái vali siêu to, ngoại trừ quần áo để thay ra, còn mang theo mặt nạ, mặt nạ mắt, kem dưỡng tóc, kem dưỡng da, kem dưỡng cổ, còn có tẩy tế bào chết chuyên dùng cho cùi chỏ và gót chân.
Cậu định vị bản thân rõ ràng: Cậu là idol dựa vào mặt kiếm ăn, cậu có thể hát không được nhảy không xong, nhưng mặt thì không thể xấu! Cậu có thể chấp nhận bản thân debut 5 năm, rồi lại trở về làm người bình thường. Nhưng không thể chấp nhận sau làm việc hai tuần ở sở thú hoang dã, vừa về biến thành động vật hoang dã hàng thật luôn.
Cậu vừa bỏ mấy cái chai lọ kia vào vali, vừa ngâm nga bài hát của nhóm bọn cậu. Đinh lớn Đinh bé đang đánh game trong phòng ngủ, hai anh em mồm bô bô mấy thuật ngữ trong game, ồn ào như hai con vẹt vừa hoá thành người.
Ba người đang sôi nổi, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.
Thanh niên cao tráng mặc chiếc áo ba lỗ xuất hiện ngoài cửa phòng, ánh mắt của hắn ngó qua bên hành lý đang mở toang của Khương Lạc Thầm một cái, nhìn rõ được chai lọ đầy chữ tiếng anh xong thì lập tức nhíu mày lại.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng hắn nghĩ gì đều được viết hết lên trên mặt rồi.
"Thiếu bang chủ, cậu quay lại rồi?" Đinh bé khéo đưa đẩy hơn anh cậu, cậu không chịu nổi không khí cứng ngắc ở trong phòng ngủ, chủ động chào hỏi Mông Hách.
Mông Hách "Ừ" một tiếng, trầm mặt đi đến bên cạnh giường ngủ của mình, lôi một chiếc balo lớn từ trong tủ ra, bỏ từng món từng món vào bên trong. Đồ đạc cá nhân của hắn rất ít, ba cái áo, hai cái quần, một đôi dép, một cái dao cạo râu, thêm vào mấy cái quần lót mặc xong giặt, thậm chí đến sữa rửa mặt cũng không có, từ đầu đến chân chỉ cần dùng một cục xà bông là có thể giải quyết.
Đinh bé hỏi: "Cậu không mang dầu gội đầu à?"
"Không cần." Tóc của Mông Hách rất ngắn, một năm bốn mùa mãi trung thành với đầu đinh, lộ ra ngũ quan mạnh mẽ cứng rắn. Đúng là đầu đinh chỉ là kiểu tóc dành riêng biệt cho mấy anh đẹp trai, hai bên ép phẳng, đỉnh đầu lông xồm xoàm như viên hạt dẻ, không có tóc mái và thay đổi tóc mai, hoàn toàn là kiểu tự nhiên. Ai xấu mà để kiểu đầu đinh này trông không khác gì vừa ra tù, người đẹp trai để kiểu tóc này như một kích nhan sắc chí mạng.
Tóc ngắn như vậy, đứng gội đầu vô cùng thuận tiện, gội xong rồi cũng không cần sấy, phơi nắng chút là khô.
Mông Hách nhét xà phòng vào trong túi nilon, nói lời ám chỉ: "Đàn ông gội đầu cũng không cần kỹ lưỡng thế đâu."
Khương Lạc Thầm đang nỗ lực nhét dầu gội chuyên dụng cho tóc nhuộm, tinh dầu dưỡng tóc, máy sấy tóc muốn rách hành lý nghe xong kiểu: "...."
Mông Hách tiếp tục nói: "Gội một cái đầu lằng nhà lằng nhằng hơn 30 phút, trừ con gái ra chỉ có thể là mấy đứa con trai tính hướng không bình thường thôi."
Đinh lớn nghe không lọt tai nữa, quăng tay cầm game đi, đứng bật dậy ngay lập tức: "Ông có ý gì hả Mông Hách? Lúc nào lời nói cũng sặc mùi cà khịa, ông nói rõ ra cho tôi!"
Trong mắt của cặp sinh đôi này, trên thế giới không có ai tốt hơn Khương Lạc Thầm cả. Năm năm đại học, chỉ cần có tiết 8 giờ sáng, Khương Lạc Thầm cũng sẽ chạy đến phòng học đầu tiên giành chỗ cho mọi người. Bài thi cuối kỳ cậu cũng không giấu giếm, miễn là người khác hỏi mượn, cậu sẽ hào phóng chia sẻ. Trước khi thi CET cấp 6, Khương Lạc Thầm còn soạn ra hẳn một bản mẫu luận văn toàn năng, gánh hai anh em họ từ dưới đáy đi lên. Càng chưa nói đến mỗi lần Khương Lạc Thầm được phát lương, sẽ luôn mời Đinh lớn bé đi ăn cơm...
Khương Lạc Thầm yêu dưỡng da yêu trang điểm, vậy là có liên quan đến nghề nghiệp của cậu. Mông Hách mang lăng kính phiến diện nhìn người, vậy là có liên quan đến nhân phẩm của hắn!
Đinh lớn giấu không được cơn nóng nảy, độ cọc max thằng thừng tới sát trước mặt Mông Hách.
Nhưng cậu quên béng một chuyện--- Đinh lớn thân là người miền Nam, chiều cao chỉ mới nhích khỏi 1m7, mà Mông Hách từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên người cao gần 1m9.
Tia tử ngoại trên thảo nguyên chiếu mãnh liệt, làm cho cả người Mông Hách có cơ bắp màu lúa mì. Đợt hắn vừa mới nhập học, còn có người tưởng hắn là sinh viên năng khiếu thể dục cơ.
Mông · nam cơ bắp da đen · Hách: "...."
Đinh · con gà luộc ốm yếu · lớn: "..."
Đinh lớn muốn thử túm cổ áo của Mông Hách, nhưng hôm nay Mông Hách mặc áo ba lỗ, tay của Đinh lớn phí cả công bắt lấy một khoảng không trên áo.
Đinh bé: "..."
Khương Lạc Thầm: "..."
Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Sau nửa phút yên tĩnh kia, Đinh lớn hung dữ nói: "Mông Hách ông nghe kỹ cho tôi, nếu không phải em trai tôi kéo tôi, hôm nay tôi nhất định phải khiến cho ông trả giá cho cái miệng nghiệp của ông đó!"
Đinh bé ngáo ngơ: "Ơ? Anh, em đâu có kéo anh đâu."
Khương Lạc Thầm vội vã bước đến, tay trái kéo Đinh lớn, tay phải kéo Đinh bé, ba người dính chung với nhau hệt như bóng đèn mắc nối tiếp. Khương Lạc Thầm: "Ai nói không kéo, bây giờ tụi mình kéo dính rồi nè."
Mông Hách: "...."
Một trận bão ký túc cứ trôi qua một cách vô hình như vậy.
Mông Hách lười phản ứng với ba tên bóng đèn nối tiếp kia, tiếp tục cúi đầu dọn hành lý. Đồ vật của hắn ít, dọn nhanh, một cái balo là vừa đủ, trong kẻ hở còn đủ nhét thêm mấy đôi vớ trắng vận động.
Hắn vừa đi, Đinh lớn bắt đầu oán giận: "Lạc Lạc, tính tình anh tốt quá rồi đó. Anh nói xem trong bốn năm nay, nhóc Mông Hách kia có vui vẻ với anh chút nào chưa? Lần trước em nói rồi, tụi mình ba người kết hợp tìm dì quản lý ký túc, đá thằng quỷ này ra ngoài."
Đinh bé tốt tính hơn anh trai chút, lúc này lo lắng đáp: "Đúng á, hơn nữa đợt thực tập này anh cũng được phân công cùng nơi với nó, anh cẩn thận nó nán chân anh đấy."
Ngược lại Khương Lạc Thầm rất lạc quan: "Không sao, tuy lời Mông Hách nói rất khó nghe, nhưng hắn không có làm chuyện xấu ở sau lưng."
"Hơn nữa----" Bạn học Tiểu Khương dừng lại một chút, thần bí nói, "----Da đen, đầu đinh, mang vớ trắng, hai người ai giống gay hơn cũng chưa chắc đâu à nha."
- ---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mông Hách: Tên gay phiền nhất.
Bạn học Tiểu Khương: Tên xì trây phiền nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT