Tạ Ký: “Cậu cảm thấy tôi giận à?”

Giang Tễ Sơ rũ mi mắt không nói lời nào. Truyện Hệ Thống

Tạ Ký: “Nghĩ đi đâu vậy, tôi biết từ khi vào trạm kiểm soát này, tâm trạng của cậu đã không tốt, tối hôm qua không phải cậu cố ý, có giận cũng là giận tên sát nhân kia, hoặc là nữ vương, boss của Tế Đàn thôi, tức với cậu làm gì.”

Nói rồi chuyển đề tài: “À ~ Chẳng lẽ cậu muốn mượn cơ đá tôi đi?”

Giang Tễ Sơ lập tức nói: “Không phải!” Cậu vội vàng ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Tạ Ký.

Tạ Ký nhét bánh vào trong tay Giang Tễ Sơ: “Tình cảm không mong manh đến vậy đâu, Giang Tễ Sơ, nếu cậu cảm thấy người này xứng đáng, khi gặp phải vấn đề, các cậu phải giải quyết vấn đề, chứ không phải người.”

Giang Tễ Sơ chớp chớp mắt, khó khăn tiếp nhận: “Là bởi vì chúng ta bị sổ sinh tử trói buộc sao…”

Tạ Ký không nhịn được mà bật cười, anh kiên nhẫn nói: “Không liên quan đến sổ sinh tử, là bởi bản thân cậu. Rõ ràng tối hôm qua chưa tới thời khắc cuối cùng, nếu tôi không ngăn cản cậu, cậu sẽ giết Ngô Ưng sao?”

Giang Tễ Sơ mím môi: “Tôi không biết.”

Tạ Ký: “Tôi cảm thấy cậu sẽ không làm thế.”

“Nếu có một ngày cậu thật sự không muốn tiếp tục tổ đội với tôi, có thể nói trực tiếp với tôi.” Tạ Ký khoác vai cậu, còn ôn hòa hơn với Ngô Ưng, “Nhưng đừng vì việc nhỏ này mà nghi ngờ tôi hoặc nghi ngờ bản thân. Tôi nói rồi, tôi sẽ không phản bội, cũng sẽ không từ bỏ, con đường phía trước còn rất dài, có lẽ chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề tương tự, nhưng chỉ cần sẵn lòng thì luôn có thể giải quyết từng việc một, hiểu không?”

Vô số ý nghĩ rườm rà hỗn tạp quẩn quanh trong đầu Giang Tễ Sơ, nổ tung giống như chùm pháo hoa, bên ngoài ồn ào, vừa là tiếng mưa rơi vừa là tiếng thảo luận rôm rả của mọi người bên dưới, nhưng cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Tạ Ký.

Bọn họ cách nhau gần đến vậy.

Giang Tễ Sơ nhỏ giọng nói: “Anh là người đầu tiên nói với tôi những điều này.”

Tạ Ký sờ đuôi tóc của cậu, rồi nhéo nhéo sau gáy cậu: “Chỉ có thể nói rằng cuộc sống của cậu trước kia không tốt, nhưng bây giờ gặp được tôi, bắt đầu của bĩ cực thái lai, đúng không?”

* Bĩ cực thái lai: ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến. Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.

Trong lòng Giang Tễ Sơ ấm áp, vừa định cảm động, Tạ Ký liền buông cậu ra rồi ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Chẳng quan xét việc cậu không tin tưởng tôi, không còn tuyết lê đường phèn.”

Giang Tễ Sơ: “?!”

Để cứu vớt tuyết lê đường phèn còn chưa được ăn của mình, Giang Tễ Sơ phản ứng cực nhanh: “Tối hôm qua tôi có được manh mối quan trọng, muốn lấy công chuộc tội!”

Tạ Ký: “Nói xem.”

“Ba giờ sáng, tôi lên tầng bảy tìm Ngô Ưng.” Sợ Tạ Ký hiểu lầm, Giang Tễ Sơ bổ sung, “Tôi không muốn giết nó.”

Tạ Ký vỗ vỗ vai cậu: “Tôi biết.”

Lúc này Giang Tễ Sơ mới tiếp tục nói: “Tối hôm qua sau khi về phòng tôi đã bình tĩnh lại, là tôi quá xúc động, không nên tranh cãi với anh, còn nói những lời đó. Cho nên tôi muốn đi xin lỗi Ngô Ưng.”

Tạ Ký nghe vậy nét mặt càng thêm nhu hòa.

Giang Tễ Sơ có thể bình tĩnh, suy xét lại trong khoảng thời gian ngắn, còn có thể cúi đầu đi xin lỗi Ngô Ưng, có thể thấy được bản chất thuần thiện của cậu.

Anh cổ vũ nói: “Sau đó thì sao?”

Giang Tễ Sơ: “Sau đó, tôi hỏi nó có phải còn tâm nguyện khác không, nó nói, có.”

Tạ Ký: “Tâm nguyện khác?”

Giang Tễ Sơ giơ tay sờ vách tường, cảm giác thô ráp lạnh cả người: “Một đứa bé ở trong tháp lâu như vậy, anh nói ngoại trừ việc tiêu diệt tên sát nhân, nó còn có nguyện vọng nào?”

Tạ Ký bừng tỉnh: “Ngô Ưng muốn ra ngoài.”

Ngô Ưng nhớ bầu trời và cơn mưa chân chính, nhớ thôn trang đã sinh sống sáu bảy năm, nhớ những người yêu thương che chở cậu bé.

Cậu bé muốn tự do.

Không phải Tạ Ký chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Hai giờ sau khi tên sát nhân bị giết, bọn họ vẫn chưa rời khỏi tháp, lúc ấy anh đã nghi ngờ nguyện vọng chân chính của Ngô Ưng, nhưng Ngô Ưng lại nhanh chóng lên tiếng, nói tên sát nhân đã dung hợp làm một với tòa tháp, là không thể giết chết, cho nên mọi người đương nhiên đều tập trung vào tên sát nhân.

Anh nhìn Giang Tễ Sơ: “Tại sao cậu lại nghĩ đến Ngô Ưng còn nguyện vọng khác?”

Giang Tễ Sơ nuốt miếng bánh, rút tờ khăn giấy thong thả ung dung lau tay: “Không có trạm kiểm soát nào không phá được, tôi chỉ đang tìm kiếm bằng chứng.”

Bằng chứng…

Bọn họ muốn giết tên sát nhân, phải thiêu hủy tòa tháp, nhưng bọn họ ở trong tháp, hình thành tử cục không thể phá giải.

Xuất phát từ giới hạn thời gian, có người không kìm nén được, lén phá pho tượng Ngô Ưng.

Tạ Ký: “Tối hôm qua cậu tìm Ngô Ưng khi nào, rời đi khi nào?”

Giang Tễ Sơ nhớ lại: “Đi tìm nó lúc ba giờ, bọn tôi nói chuyện khoảng mười phút, nhưng hầu hết thời gian chỉ mắt to trừng mắt nhỏ, không nói được mấy câu.”

Tạ Ký nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần bảy giờ.

Anh rời khỏi phòng khoảng sáu giờ, hành lang không có ai.

Giả sử Giang Tễ Sơ rời đi lúc ba giờ hai mươi thì pho tượng Ngô Ưng bị phá hư trong khoảng thời gian từ ba giờ hai mươi đến sáu giờ, tức là chậm nhất vẫn còn chưa đầy hai tiếng.

Giang Tễ Sơ bỗng nhiên nói: “Anh cảm thấy Ngô Ưng đã chết sao?”

Tạ Ký phủ nhận: “Nếu thằng bé chết dễ như vậy, đã sớm chết trong tay tên sát nhân, giống như việc tiêu diệt bản thể tên sát nhân nhưng không thể nào hoàn toàn giết chết nó, phá hủy pho tượng hùng ưng cũng không thể hoàn toàn giết chết Ngô Ưng. Chúng ta vẫn nên tìm cách thoát khỏi tòa tháp.”

Nói rồi anh nhăn mày: “Tôi không biết là ai phá hỏng pho tượng, nhưng hiển nhiên không thông minh lắm, tối hôm qua tên sát nhân ma không giết người, quả thực là kỳ tích.”

Anh đã nhắc nhở trước, tên sát nhân vẫn còn, pho tượng có thể trấn áp tên sát nhân ở một mức độ nhất định, nhưng vẫn có người bí quá hóa liều.

Kế tiếp, thời gian của bọn họ sẽ càng eo hẹp hơn.

Tạ Ký thì thầm điều kiện đã biết: “Tên sát nhân muốn rời khỏi tòa tháp, Ngô Ưng muốn hoàn toàn tiêu diệt tên sát nhân, bản thân cũng muốn ra ngoài…”

Trong đầu anh lướt qua thôn trang rách nát hoang vắng khi mới vào trạm kiểm soát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm nói: “Bị lá che mắt.”

* Trong câu 一叶障目,不见泰山 (bị lá che mắt, không thấy Thái Sơn): chỉ thấy bộ phận không thấy toàn cục, ví với bị mê hoặc bởi hiện tượng tạm thời hoặc toàn cục, không thể nhận thức được bản chất của vấn đề hoặc toàn diện sự vật.

Giang Tễ Sơ: “Nghĩ ra gì sao?”

Tạ Ký cong khóe môi: “Mục đích chúng ta tiến vào trạm kiểm soát là gì?”

Giang Tễ Sơ: “Vượt ải, sống sót rời khỏi.”

Tạ Ký đáp.

“Đúng vậy, mục đích cuối cùng của chúng ta ở mỗi trạm kiểm soát đều là rời khỏi trạm kiểm soát, nhưng trong cửa này chúng ta chỉ nghĩ đến tên sát nhân, nghĩ về tòa tháp, tư duy của chúng ta đi lầm hướng.”

“Ở ải tân thủ, rời khỏi thôn Ngưu Gia sẽ bị trừng phạt, bên ngoài nhà tang lễ tầng thứ nhất là hư vô, thôn Ngưu Gia, nhà tang lễ là toàn bộ phạm vi hoạt động của chúng ta, nhưng cửa ải này thì khác, chúng ta không ở trong tòa tháp từ khi mở mắt mà là ở thôn trang bên ngoài.”

“Lúc trước tôi đã thắc mắc, nếu sớm muộn gì cũng bị nhốt trong tháp, tại sao không trực tiếp thả chúng ta ở trong tháp, mà lại thừa thãi ném ở thôn trang.”

Giang Tễ Sơ bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì thôn trang cũng là không gian hoạt động của chúng ta.”

Tạ Ký gật đầu.

“Không sai, thôn trang cũng là không gian hoạt động của chúng ta, chúng ta luôn muốn rời khỏi tòa tháp, nhưng rời khỏi tòa tháp cũng không hoàn toàn là kết thúc trạm kiểm soát.

“Nói cách khác, rời khỏi tháp cao không phải bước cuối cùng, nó chỉ là điều kiện tiên quyết để kết thúc.”

“Nghĩ theo cách này, cậu còn cảm thấy tòa tháp này kiên cố không phá vỡ nổi nữa không?”

“Bị lá che mắt… Biện pháp rời khỏi ở ngay trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không để ý đến.”

Giang Tễ Sơ hiểu ý Tạ Ký, cậu nắm chặt trường đao: “Thử một lần sẽ biết.”

Tạ Ký đè cậu lại: “Không vội, đưa pho tượng cho tôi, để xem có thể gọi Ngô Ưng ra không.”

Giang Tễ Sơ lấy pho tượng đã nứt làm đôi đặt lên bàn, ngón cái tay phải đặt trên đỉnh chuôi đao, tức thì thân đao vạch ra từng mảng lớn, trên lưỡi đao bóng loáng hiện lên nửa khuôn mặt non nớt suy yếu.

Ngô Ưng còn sống.

Hơn nữa còn đi bên cạnh bọn họ.

Bên cạnh luôn có một con quỷ nhỏ lơ lửng nhìn không thấy sờ không được, đáng lẽ ra phải bị dọa cho nhảy dựng, nhưng hai người thậm chí không có chút kinh ngạc.

Tạ Ký nhìn về hướng lưỡi đao phản chiếu, nơi đó trống rỗng, nhưng anh vẫn tin vào trình độ của đạo cụ cao cấp của Giang Tễ Sơ, nói với hư không: “Ngô Ưng, em có khỏe không? Ở đây chỉ có anh và anh Giang, đừng sợ.”

Gió bắt đầu tụ tập, nhưng uy lực và cái lạnh nó mang đến kém hơn nhiều so với lần trước Tạ Ký gặp.

Giây lát sau, Ngô Ưng khóc như hoa lê đái vũ, nhào vào lòng Tạ Ký mếu máo: “Hu hu hu, có người bổ pho tượng của con.”

Tạ Ký xoa xoa đầu Ngô Ưng: “Em có thấy là ai không?”

Ngô Ưng quyết đoán cáo trạng: “Là cái người tên Phùng Dị, hôm qua chú đó còn bôi nhọ anh Giang!”

Giang Tễ Sơ không có phản ứng gì.

Cậu không thèm để ý đến việc người khác nói cậu thế nào, chỉ là lúc ấy cậu thật sự sợ Tạ Ký hiểu lầm, nếu Tạ Ký tin tưởng cậu, vậy người khác có nói như thế nào cũng không đáng quan tâm.

Tạ Ký dỗ Ngô Ưng: “Vậy lát nữa anh sẽ báo thù cho em và anh Giang được không?”

Ngô Ưng lau lau nước mắt, ra sức “Dạ” một tiếng: “Cảm ơn chú Tạ! Chú Tạ tuyệt nhất!”

Tạ Ký: “?!”

Sao lại thành chú rồi?!

Đầu sỏ gây tội xem vào đề tài: “Tôi có thể thử mở cửa, nhưng sau đó còn một vấn đề.”

Tạ Ký ngắt lời: “Từ từ, Giang Tễ Sơ, có phải tối hôm qua cậu nói gì đó với Ngô Ưng không?”

Giang Tễ Sơ làm như không nghe thấy: “Rời khỏi tòa tháp cũng không phải mục đích cuối cùng, chúng ta vẫn phải giải quyết tên sát nhân.”

Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ! Là cậu đúng không!”

Giang Tễ Sơ lấy một thanh chocolate từ trong ba lô ra đưa cho Tạ Ký, gương mặt bất động thanh sắc, tay vẫn ân cần giúp xé bao bì: “Vừa rồi anh không ăn nhiều, ăn thêm chút đi, lát nữa còn phải làm việc.”

Tạ Ký chộp lấy chocolate: “Hay cho tên mày rậm mắt to nhà cậu, pudding dưa hấu đã hứa không còn!”

* Mày rậm mắt to: chỉ người mặt mày có thần. Mình cũng không biết nên dùng từ gì cho hợp nữa.

Giang Tễ Sơ: “!!!”

Ngô Ưng ôm đùi Tạ Ký, đôi mắt to chớp chớp nhìn thanh chocolate.

Tạ Ký nhẹ giọng hỏi: “Em có thể ăn sao?”

Ngô Ưng gật đầu lia lịa.

Tạ Ký lấy một thanh chocolate mới từ trong ba lô đưa cho Ngô Ưng, hai người lớn một quỷ nhỏ không có việc gì làm, ngồi lại ăn với nhau.

Lâu lắm rồi Ngô Ưng mới được ăn, chocolate bình thường giống như bảo vật hiếm có gì đó, thậm chí còn không nỡ ăn.

Tạ Ký trực tiếp đưa ba lô cho Ngô Ưng: “Yên tâm ăn đi.”

Ngô Ưng: “Vậy hai người ăn cái gì?”

Tạ Ký: “Bọn anh định rời đi trong hôm nay.”

Ngô Ưng: “Nhưng… Nhưng… Mọi người định đi như thế nào?”

Tạ Ký: “Không phải vừa rồi em nghe thấy hết rồi sao.”

Ngô Ưng: “Không thể phá hủy tháp Trấn Ác! Tháp Trấn Ác hạn chế thực lực của tên sát nhân, lúc trước khi chiến đấu với các anh, hắn không phát huy toàn bộ thực lực, nếu như tháp Trấn Ác bị phá hủy, hắn có thể đi ra ngoài một khoảng cách nhất định, chờ đến khi hắn ra ngoài sẽ lập tức trở nên cực kỳ nguy hiểm! Mọi người không chắc có thể đánh thắng được!”

Tạ Ký và Giang Tễ Sơ nhìn nhau, không ai chọn lùi bước.

Anh lại nhẹ nhàng xoa tóc Ngô Ưng: “Không cần lo lắng cho bọn anh, sớm muộn gì cũng có ngày chuyện này phải được giải quyết, bây giờ chính lúc đó. Nó sẽ phải trả giá đắt, còn em, cũng sẽ có được sự tự do mình nên có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play