Editor: Solitude
======* Khởi thi: người sau khi chết đứng lên xông loạn khắp hơi, làm hại người sống.
Lông mi Giang Tễ Sơ khẽ run lên, từ trong đám hơi nước mờ mịt ngẩng đầu: “Tôi…”
Tạ Ký chậm rãi đợi đáp án của Giang Tễ Sơ, kết quả mới nghe xong từ ‘tôi’, liền thấy biểu cảm không đáng kể của Giang Tễ Sơ đột nhiên cứng lại, nâng cằm chỉ chỉ phía sau lưng anh.
Tạ Ký theo bản năng quay đầu lại, nghênh đón trực diện một cổ thi thể ngồi thẳng.
?!
Thi thể là hôm nay vừa mới đưa vào, lại trải qua xử lý, còn ở trong trạng thái phi thường mới mẻ.
Chẳng qua thi thể này hẳn là chết trong nước, cả người sưng vù, tản mát mùi nước hôi tanh nồng nặc, đặc biệt là hai cái mí trên, sau khi mở ra lớn hơn người thường gấp đôi có thừa.
Tạ Ký phản ứng cực nhanh mà quất chăn vào trên mặt thi thể, nhảy xuống khỏi giường xác, cũng không biết là nói với thi thể hay là Giang Tễ Sơ: “Không thể phát ra xíu âm thanh sao!”
Dị biến không chỉ phát sinh ở mỗi chỗ bọn họ này, Diêu Thuận bên kia cũng hô lớn: “Cứu mạng!”
Diêu Thuận cất bước lê chân chạy đến bên cạnh Tạ Ký muốn ôm cánh tay Tạ Ký, nhưng mà Giang Tễ Sơ đã bước lên trước một bước, vừa vặn cản y lại, cánh tay vươn ra lại bị bách rút về.
Hai tay Diêu Thuận ôm chặt chính mình: “Khởi khởi khởi thi kìa!”
Ánh đèn trên trần nhà đột nhiên chập chờn như kết nối kém.
Nhưng cái này chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, tất cả bóng đèn lại liên tiếp lóe lên, cầu chì có thể đứt bất cứ lúc nào.
Chỗ máy điều hòa không khí giống như bị đờm chặn lại, sau tiếng khàn khàn nức nở thì gió lạnh chợt dừng lại.
Trong nhà xác trở nên an tĩnh dị thường, chỉ còn lại hô hấp cùng nhịp tim của ba người bọn họ.
Tạ Ký nhìn thi thể ngồi thẳng, chờ đợi bước hành động tiếp theo của đối phương.
Giọng nói bình tĩnh của Giang Tễ Sơ vang lên bên tai anh: “Tất cả đều ngồi dậy.”
Một cổ nối tiếp một cổ từ xa tới gần, tạo động tác ngồi thẳng nhất trí cùng với tần suất ánh đèn lập lòe.
Chờ đến khi đến gần bọn họ, đột nhiên phát ra một tiếng ‘bụp’.
—— Thi thể bị Giang Tễ Sơ đẩy vào chung một cái giường song song té xuống giường, bốn chân thẳng đứng chống đầu hình thành một hình tam giác chưa khép kín.
Tình huống khủng bố bắt đầu trở nên buồn cười.
Diêu Thuận: “Phụt…”
Tạ Ký cũng đùa theo: “Xem chuyện tốt cậu làm nè, người ta muốn ngủ cũng chẳng có chỗ ngồi ngủ, cái này khẳng định phải tính sổ với cậu.”
Giang Tễ Sơ: “Mới nãy anh lại không lên giường ngồi.”
Sau khi loạt thi thể cuối cùng ngồi thẳng, ánh đèn trên đỉnh đầu khôi phục bình thường.
Diêu Thuận ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Hai người nói coi chúng nó có khi chỉ muốn duỗi thân vận động không…”
Như để đáp lại Diêu Thuận, ba giây sau khi giọng nói dứt, tất cả thi thể cùng nhìn ba người bọn họ từ nhiều góc độ khác nhau.
Có bị thiêu đến cháy xém, có bị ngập nước sưng vù, có thiếu cánh tay cẳng chân, điểm tương đồng duy nhất chính là tròng mắt màu xám trắng, tất cả đều không chớp mắt.
Tứ chi của thi thể bị đông lại đã lâu cứng đờ, sau khi ngồi thẳng dậy lại chậm rãi rời khỏi giường xác đi xuống đất với tư thế quái dị.
Tạ Ký: “Xem ra là tập thể muốn tập thể dục theo đài.”
Diêu Thuận: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Nếu không chúng ta chạy đi!!”
Tạ Ký: “Bạn học nghệ thuật gia ơi, phiền cậu đi xem cửa có thể mở không.”
“Anh có thể trực tiếp gọi tên tôi.” Giang Tễ Sơ vừa mới bước ra nửa bước, nhóm thi thể cũng theo đó vặn đầu.
Nhưng cậu làm như không thấy, hãy còn thử vặn mở cửa khóa.
Vặn không đi.
Cậu lắc đầu với Tạ Ký.
Diêu Thuận: “Để tôi thử cho, nói không chừng là sức của cậu không đủ.”
Tạ Ký: “Nếu cậu ấy đã không vặn được, cậu đi cũng như nhau. Hẳn là quy tắc cưỡng chế của trạm kiểm soát, ví dụ như không được phép rời đi trong ca đêm.”
Giang Tễ Sơ nói móc nói: “Nói không chừng là tại anh phá khóa phá hư cửa.”
Tạ Ký: “Đồng chí Tiểu Giang, cậu đang nghi ngờ trình độ kỹ thuật của tôi.”
Diêu Thuận sốt ruột đến bốc hỏa: “Đã lúc nào rồi, hai người còn đùa giỡn! Chúng nó sắp tới kìa!”
Tạ Ký nói chuyện với Giang Tễ Sơ cũng đồng thời vẫn luôn quan sát tình huống của thi thể, không biết có phải vừa mới tỉnh dậy hay không, hành động của thi thể đều tương đối chậm.
Nhưng cho dù chậm, số lượng cũng có năm mươi tư, trong không gian bịt kín như nhà xác này hoàn toàn có thể hình thành vòng vây vây khốn bọn họ.
Hai người trực ca đêm tối qua hẳn cũng gặp được tình huống tương đồng, thi thể sống lại, cửa đóng chặt, cuối cùng chỉ có thể phóng hỏa đồng quy vu tận.
Mỗi ngày hai người trực ban, mười người năm ngày liền chết ngắt hết, trạm kiểm soát không có khả năng đơn thuần muốn mượn ca đêm để thỏa mục đích giết người, nhất định có phương pháp bình yên vượt qua.
Thi thể di từng bước đến gần bọn họ, Tạ Ký che chắn Diêu Thuận lui về phía sau, nhanh chóng tự hỏi đối sách.
Giang Tễ Sơ đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào thành một cái giường xác, khối thiết lớn mấy chục cân cọ xát xuống sàn nhà chói tai, hung hăng đập vào một đám thi thể gần nhất.
Sau lưng Tạ Ký đụng phải vách tường, trong tầm tay là ô đựng đồ hình vuông.
Anh linh quang chợt lóe: “Tễ Sơ! Kéo quái một chút! Tôi muốn đi mở ngăn chứa đồ trên mặt tường bắc!”
Giang Tễ Sơ khẽ liếc nhìn Tạ Ký một cái.
Chuyện vặt thì gọi cậu là bạn học nghệ thuật gia, tranh cãi thì gọi đồng chí Tiểu Giang, hiện tại có phiền toái còn lược bỏ họ, gọi thẳng Tễ Sơ, không biết còn tưởng rằng bọn họ rất thân thiết.
Nhưng trước mắt thi thể vờn quanh, cậu không tính toán so đo với Tạ Ký.
Cậu nện một quyền vào ngực thi thể gần nhất, nghiêng người né tránh chất lỏng phun ra từ miệng xác chết, sải bước lên giường xác sau đó trở tay túm chặt cổ áo thi thể, dùng sức ném thi thể về phía nam xa nhất.
Có Giang Tễ Sơ mở đường, Tạ Ký giải quyết bộ phận nhỏ thi thể còn sót lại, bên giải thích bên chạy về phía bức tường phía bắc: “Tôi nhớ rõ tài liệu trong phòng thông tin có ghi, Ann thành lập nhà tang lễ này ở vùng ngoại thành để cho người chết được yên bình, chúng ta phải để chúng nó được yên bình.”
Tạ Ký đến đích một cách an toàn, kéo ra ô đựng đồ lớn nhất, bên trong là các loại vật phẩm mai táng.
Giang Tễ Sơ đang muốn hỏi làm thế nào để thi thể an bình, liền thấy Tạ Ký lấy ra một thứ kim quang lấp lánh từ ô chứa đồ… Nhạc cụ?
Giang Tễ Sơ: “Yên bình?”
Tạ Ký lắc lắc kèn xô na trong tay: “Thời điểm hạ táng Ngưu Khố Ngân cũng có người chơi nó bên cạnh, ô đựng đồ cũng chỉ có cái này.”
Giang Tễ Sơ muốn ngăn cản: “Không được…”
Nhưng giữa cậu và Tạ Ký có một khoảng cách, không đợi cậu bước ra một bước, Tạ Ký đã căng ngực thổi ra âm tiết đầu tiên.
“Woo —— La ——”
Thành tựu về âm nhạc của Tạ Ký tỉ lệ nghịch với thành tựu thương nghiệp của anh.
Rõ ràng là cùng một món đồ, trái phải cũng chỉ có nhiêu đó âm điệu, dừng trong tay Tạ Ký luôn có thể bày biện ra một loại khí thể hủy diệt tinh thần.
Nhất là khi chọn một nhạc cụ có sức xuyên thấu cuốn hút nhất lưu như vậy, lại ở trong không gian kín, trình độ âm nhạc có thể được phát huy tối đa.
Người khác thổ kèn xô na là đưa ma cho người chết, Tạ Ký thổi kèn xô na là khiến người sống đi chết.
Sóng âm liên miên không dứt vang vọng khắp các vách tường, mỗi lúc một dữ dội hơn, mỗi lúc một cao hơn.
Diêu Thuận nghe được lấy tay che ngực, đến cả Giang Tễ Sơ cũng lộ ra vẻ khổ sở hiếm thấy, cậu thậm chí nhịn không được muốn nhắm mắt lại, rồi tìm thứ gì đó lấp lỗ tai.
May mắn thay Tạ Ký dù có lợi hại đến mức nào cũng là một con người, bản thân cũng không thành thạo kỹ năng chơi kèn xô na.
Anh cần thở.
Giai điệu rốt cuộc có một khoảng ngừng ngắn ngủi.
Diêu Thuận há mồm thở dốc, như thể bò từ địa ngục trở về, trên mặt mang theo kinh hỉ gấp bội khi tìm được đường sống trong chỗ chết: “Ngừng! Anh Tạ ngừng đi! Thi thể cũng ngừng rồi! Ngừng hết rồi! Anh Tạ cừ lắm!”
Ngay sau đó, năm mươi tư cổ thi thể lao về phía Tạ Ký với tốc độ chưa từng có từ sau khi tỉnh dậy, tay không cứng chân không run, xem còn nhanh hơn người bình thường như Diêu Thuận.
Giang Tễ Sơ: “…”
Đúng là cừ lắm.
Tạ Ký một tay dùng kèn xô na đánh gục thi thể chạy đến trước mặt xuống đất, rất là không vui nói: “Không biết thưởng thức!”
Anh khéo léo tránh thoát năm cổ thi thể, dùng sức ném một cái giường xác đè lên mấy thi thể, lại chống vai thi thể bên phải nhảy lên trên một chiếc giường xác khác, nhạc cụ dân tộc của người ta rơi vào tay anh không khác giác gì cây gậy gộc một đầu nở hoa, nhiều lần xé gió rơi xuống trên người thi thể.
Anh băng qua bể thi thể khổng lồ, không tóc vô thương đáp xuống bên cạnh Giang Tễ Sơ, đồng thời phát huy giá trị cuối cùng của kèn xô na vỡ không thể dùng, ném vào giữa mày một cổ thi thể nào đó, đập thi thể nằm ngưỡng mặt nằm trong khí lạnh còn chưa tan hết.
Tạ Ký: “Không phải tôi không tôn trọng di thể, là chúng nó không tôn trọng tôi trước.”
Mặc dù đúng là thi thể công kích bọn họ trước, bọn họ bất đắc dĩ phải phản kích, nhưng lời này nhả ra từ trong miệng Tạ Ký bây giờ lại mang một nghĩa khác.
Giang Tễ Sơ nhịn không được: “Rốt cuộc ai là người không tôn trọng trước?”
Tạ Ký rũ mắt nhìn cậu: “Cậu một giuộc với ai?”
Giang Tễ Sơ: “Anh sẽ nhận được đáp án khác nhau nếu anh thổi và không thổi.”
Diêu Thuận suy yếu nói: “Anh Tạ, vừa rồi anh làm gì vậy…”
Tạ Ký: “Tiễn đưa cho chúng nó đấy, không phải trong đám tang đều có kèn xô na sao?”
Diêu Thuận: “Nhưng người ta không có dùng kèn xô na chơi bài Little Star trong đám tang.”
Giang Tễ Sơ kinh ngạc: “Anh có thể nghe ra anh ta thổi bài Little Star?”
Tạ Ký: “Cậu không nghe ra?”
Giang Tễ Sơ: “Anh…”
Diêu Thuận: “Hai vị đại lão, chúng nó lại lên kìa!”
Giang Tễ Sơ kìm nén cảm xúc.
Suy nghĩ của Tạ Ký là đúng, Ann thành lập nhà tang lễ chính là để người chết tìm được sự yên bình, nhưng Tạ Ký chơi xô na hiển nhiên sẽ cho tác dụng ngược.
Tạ Ký: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, văn không được tới võ.”
Diêu Thuận: “Chẳng lẽ phải đánh với chúng nó cả đêm sao?” Hai người này đánh được, nhưng y đánh không được!
Tạ Ký: “Lửa.”
Diêu Thuận: “Nhưng hai người chết tối hôm qua đều do dùng lửa.”
Tạ Ký: “Chúng ta có thể sử dụng nó theo cách khác.”
Thi thể có tính công kích, nhưng sức chiến đấu lại rất bình thường, về cơ bản không chứa trí lực, toàn dựa vào số lượng giành chiến thắng.
Dưới sự chỉ huy của Tạ Ký, ba người một bên ngăn cản thi thể công kích, một bên di chuyển giường xác làm thành một vòng tròn.
Tạ Ký: “Ban đầu Ngưu Khố Ngân công kích chúng ta, là bởi vì chỉ có thể nghe được âm thanh, những thi thể kia hướng tới yên bình, vậy tại sao chúng nó lại tấn công chúng ta?”
Giang Tễ Sơ: “Bởi vì chúng ta là người… Lửa… Nhiệt độ!”
Tạ Ký đáp.
“Đúng. Chúng ta có, bọn họ cũng đều có, nhưng chúng ta là người, có nhiệt độ cơ thể của người, ở một nơi lạnh như nhà xác, càng đánh nhau với bọn họ, nhiệt lượng thân thể tỏa ra càng nhiều, còn bọn họ cũng đang càng ngày càng sinh động.”
“Sáng sớm khi đến nhà xác tôi quan sát thấy, hai đồng nghiệp trực ca đêm không phải bị thi thể giết chết, mà là ngạt khói do hỏa hoạn sinh ra.”
“Bọn họ chết ở cạnh cửa, cũng là vị trí ít khói lửa nhất, nhưng thi thể lại nằm ở nơi thế lửa lớn nhất.”
“Thi thể không có trí lực, nhưng có bản năng công kích, tại sao lại không công kích, mà là thiêu thân lao đầu vào lửa?”
Yên bình mà nhà tang lễ cung cấp, chính là nhập thổ vi an sau hỏa táng, hỏa táng cùng xuống mồ đều là mấu chốt của yên bình.
Nhà xác không có phần mộ, nhưng người lại có thân nhiệt đại biểu cho ‘sự tồn tại’, tạo ra ngọn lửa lấn át độ ấm của người, tạo điều kiện yên bình tất yếu.
Diêu Thuận: “Vậy chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị thiêu chết sao?!”
Tạ Ký: “Hai người hôm qua là do thế lửa quá lớn, chúng ta chỉ cần tạo lửa hấp dẫn lực chú ý của chúng nó là được.”
Diêu Thuận: “Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của anh.”
Tạ Ký: “Có phải sự thật hay không phải thử xem mới biết được, cậu có cách nào tốt hơn không?”
Diêu Thuận hậm hực câm miệng.
Tạ Ký lại nhìn về phía Giang Tễ Sơ.
Giang Tễ Sơ: “Tôi nhớ ô đựng đồ còn có không ít đuốc.”
Tạ Ký cười nói: “Nể mặt sự ủng hộ của cậu dành cho tôi, tôi quyết định sẽ báo đáp cậu.”
Trong lòng Giang Tễ Sơ sinh ra dự cảm không lành.
======Chương trướcChương sauMục lụcChương 24: Tâm sự29 THÁNG BA, 2023BÌNH LUẬN VỀ BÀI VIẾT NÀYTác giả: Hải Để Dật Văn
Editor: Solitude
======Tạ Ký mở bình giữ ấm, tùy ý để hơi nóng vờn quanh gương mặt.
Đêm nay anh đến đây có ba mục đích.
Thứ nhất, tính nguy hiểm của ca đêm quá cao, anh không yên tâm để Giang Tễ Sơ một mình. Sức chiến đấu của Diêu Thuận không đáng kể, còn có bệnh tim, không trông cậy vào được.
Thứ hai, anh muốn xem xem đến tột cùng nhà xác vào ban đêm sẽ phát sinh cái gì, có thể có đầu mối mới hay không.
Thứ ba, anh bỗng nhiên phát hiện Giang Tễ Sơ rất hiểu biết về anh, mà anh không hay biết gì về Giang Tễ Sơ, cái này bất lợi cho việc câu thông tình cảm.
Còn gì tuyệt hơn ôm bình giữ ấm trong chăn tâm sự nói chuyện phiếm ở không gian rét lạnh!
Tạ Ký quyết định bắt đầu trò chuyện từ trạm kiểm soát cơ sở nhất, anh gom chăn lại.
“Nói về cửa này đi, thi thể tương ứng với mỗi người chúng ta đều ở trong mối quan hệ cá nhân của từng người, càng ít người được đề cập trong mối quan hệ thì càng dễ dàng khóa mục tiêu, nếu xuất hiện nhiều hơn hai thi thể nhân vật, khó khăn sẽ tăng gấp bội.”
“Tôi không có ảo tưởng gì với Tế Đàn, nếu hôm nay có thể đưa tới hai mươi cái, ngày mai cũng có thể đưa tới hai mươi cái, vậy thì di thể được đề cập trong quan hệ cá nhân khẳng định có ít nhất hai.”
Giang Tễ Sơ: “Nếu quá phiền toái, không bằng xuất phát từ tâm nguyện của boss, suy luận ngược.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tạ Ký, “Cậu có cảm thấy lời nói của bình tro cốt rất mơ hồ không.”
Bình tro cốt nói là “Người phụ trách hy vọng, mỗi nhân viên có thể chôn tro cốt của thi thể tương ứng với mình vào phần mộ”, không phải ‘yêu cầu’, mà là hy vọng.
Trong ải tân thủ, chú Ngưu cứng nhắc yêu cầu hạ táng Ngưu Khố Ngân cũng túc trực bên linh cữu ba ngày, mà cách dùng từ của bình tro cốt còn mơ hồ hơn.
Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân là hút máu của Ngưu Nhị duy trì sinh mệnh, tâm nguyện của người phụ trách nhà tang lễ Ann là cái gì?
Giang Tễ Sơ: “Ý anh là, chôn tro cốt tương ứng vào phần mộ không phải là điều kiện tất yếu?”
“Ngược lại, tôi cảm thấy nó phải.” Tạ Ký, “Tôi có một phỏng đoán, nhưng phải chờ xem đêm nay nhà xác phát sinh cái gì mới có thể xác định.”
Số lượng người sống trong nhà xác từ hai thành ba, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại trò chuyện như không có việc gì, Diêu Thuận cũng bị ảnh hưởng, trong lòng cũng không sợ hãi như trước, khoác chăn rời xa giường xác quan sát vách tường.
Y trượt ngã sau khi nghe những lời Tạ Ký nói sau lưng: “Vị đại ca này…”
Tạ Ký: “Tôi họ Tạ, Tạ Ký.”
Diêu Thuận: “Tạ đại ca, ý anh là đêm nay khẳng định sẽ phát sinh gì đó?”
Tạ Ký: “Đây mới là bình thường không phải sao?”
Diêu Thuận: “Nghe thế nào cũng thấy anh rất chờ mong…”
Tạ Ký ôm bình giữ ấm cười tủm tỉm: “Thường mà.”
Diêu Thuận: “Vậy bình thường, trực giác của anh đều rất linh nghiệm hả?
Tạ Ký: “Rất nhiều thời điểm trực giác đều là manh mối mà bản thân có ý thức hoặc vô ý thức phát hiện được, đại não tự động xử lý trong tình huống cậu không hề hay biết cũng căn cứ vào manh mối đưa ra phán đoán, cho nên, trực giác của tôi vẫn rất linh.”
Cảm xúc khó khăn lắm mới hòa hoãn của Diêu Thuận bị lời nói như vậy của Tạ Ký làm cho sóng gió nổi lên, khoác chăn muốn lại gần, lại cố kỵ Giang Tễ Sơ nên vẫn do dự tại chỗ.
“Cậu sợ như vậy thì cũng lại đây đi.” Tạ Ký khoác vai Giang Tễ Sơ: “Vị tiểu soái ca này thật ra cũng khá tốt, chỉ là không thích nói chuyện.”
Diêu Thuận trong lòng nói chắc tui tin, cái người hồi cơm chiều không nói hai lời đã đánh Trương Minh thành mắt gấu trúc đối xứng chắc không phải tiểu soái ca ‘khá tốt’ này hả!
Nhưng biểu hiện của Tạ Ký quá mức chân thành, ở trong nhà xác quỷ dị như thế này quá mức thản nhiên tự nhiên, khiến cho người ta không tự giác mà tin tưởng, như thể có anh mọi thứ đều không thành vấn đề.
Diêu Thuận mặc dù không có trình độ gì, nhưng có ánh mắt, hai người người ta là đồng đội, hơn nữa vừa thấy đã biết quan hệ rất tốt, nói cái gì cũng là đương nhiên.
Nếu đang nói về trạm kiểm soát, không chừng còn sẽ nói ra cơ mật có giá trị gì, nếu y nghe được, có chính là coi cọp.
Nhỡ đâu chốc lát xảy ra chuyện gì, cái cậu tiểu soái ca mặt lạnh kia không chừng sẽ mượn cơ hội ‘giết người diệt khẩu’.
Nếu là đang nói việc tư, y càng không có tư cách để nghe! Xác suất bị mượn cơ hội ‘giết người diệt khẩu’ càng cao!
Y sờ sờ cái mũi, ngây ngô cười nói: “Không sao, có anh Tạ với tiểu soái ca, tôi còn sợ gì nữa?”
Diêu Thuận xem xét trái phải, nhìn thấy trong góc có cái ghế nhựa, dứt khoát ôm chăn đi qua đó ngồi chờ đêm qua.
Thấy Diêu Thuận đi xa, Tạ Ký cũng không giữ.
Không có người ngoài, vừa lúc anh có thể trò chuyện với Giang Tễ Sơ về chuyện khác.
Khuỷu tay Tạ Ký nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay Giang Tễ Sơ: “Có trạm kiểm soát phó bản Tế Đàn nào có trình độ khoa học kỹ thuật vượt qua thế giới hiện thực không?”
Giang Tễ Sơ: “Tôi chưa từng gặp qua.”
Một câu kết thúc cuộc trò chuyện.
Tạ Ký biết rõ Giang Tễ Sơ là cái hũ nút, hỏi một câu trả lời đúng một câu, vì thế tiếp tục nói: “Ca đêm sẽ trực đến sáu giờ sáng mai, hiện tại còn chưa đến mười hai giờ, tâm sự chút không?”
Giang Tễ Sơ đối với ai cũng là cho một ánh mắt đều cảm thấy thừa thãi, đối với Tạ Ký lại kỳ tích phá lệ kiên nhẫn, thậm chí phối hợp nói: “Nói cái gì?”
Tạ Ký liếc mắt nhìn túi của Giang Tễ Sơ, nơi đó có một chỗ phồng rất nhỏ, trong đó là chiếc đồng hồ Giang Tễ Sơ quý trọng nhất: “Cậu muốn nói cái gì thì nói cái đó, nếu không ngại, tâm sự về anh cậu thì sao? Có một số việc nói ra sẽ dễ chịu chút, tưởng niệm cũng được.”
Hô hấp của Giang Tễ Sơ đình trệ trong chớp mắt, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, cậu móc đồng hồ ra, lòng bàn tay vuốt ve bề mặt.
“Anh ấy là một người rất ưu tú, là người anh có năng lực nhất trên đời này.”
“Nếu không có anh ấy, tôi đã không sống đến hiện tại.”
Tạ Ký: “Hai người có từng cãi nhau chưa?”
Giang Tễ Sơ trầm mặc một lúc: “Tính tình anh ấy rất tốt, chỉ có một lần mất bình tĩnh sau trạm kiểm soát nào đó.”
Tạ Ký: “Tại sao?”
Giang Tễ Sơ: “Đó là một trạm kiểm soát văn hóa ngoại quốc, thời điểm cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc, để qua cửa, tôi tự mình mang theo thuốc nổ cho nổ mấy con búp bê ma. Sau khi rời khỏi đó anh ấy rất không vui.”
Tạ Ký: “Anh cậu hẳn xót cậu không biết trân trọng chính mình.”
Giang Tễ Sơ: “Tôi biết.”
Tạ Ký: “Cậu biết còn không biết sửa à, trước đó còn cắt cổ tay cho Ngưu Nhị ăn nhiều máu như vậy.”
Giang Tễ Sơ hơi hơi nhấp môi, không nói nữa.
Tạ Ký: “Về sau, nếu chúng ta gặp lại loại trường hợp này trong lúc vượt ải, hy vọng cậu có thể ngẫm lại anh của cậu, có thể thương lượng ra biện pháp khác thì đừng lấy thân mạo hiểm. Tuy rằng tôi không phải anh cậu, nhưng tôi có nhân tính, không cần cậu đối mặt một mình.”
Giang Tễ Sơ chỉ yên lặng uống nước ấm, cũng không biết đã nghe vào bao nhiêu lời anh nói.
Thôi đi.
Tính cách ăn sâu bén rễ muốn sửa nào có đơn giản như vậy, anh trai người ta còn sửa không được, anh càng đừng nghĩ việc một ngày đã sửa về bình thường.
Bọn họ sóng vai ngồi trên một cái giường, bất luận làm ra động tĩnh gì đều khó giấu diếm được đối phương.
Tạ Ký nhìn rõ ràng tay Giang Tễ Sơ đang bưng ly nước, một cái tay khác đút vào trong túi, hẳn là tìm cái đồng hồ bị anh không cẩn thận làm hư.
Đồng hồ bảy chữ số kia là phiên bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc đã có được, cộng thêm cách nói năng cử chỉ ngày thường, có thể thấy được gia thế của Giang Tễ Sơ sẽ không kém.
Nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố Z Tạ Ký đều gặp qua, dù có chưa gặp, chỉ với vẻ bề ngoài của Giang Tễ Sơ, trong giới cũng nên có người nói qua mấy câu linh tinh như “Tiểu công tử nhà XX lớn lên rất đẹp”.
Nhưng anh dành cả buổi tối một mình ở ký túc xác lướt qua những người từng biết trong đầu, làm sao cũng không nhớ được có một người như vậy.
Tạ Ký bỗng nhiên lên tiếng: “Trong thế giới hiện thực, có phải cậu biết tôi trước rồi không.”