Chỉ là, cha của Lục Tấn Uyên là một con ma chết sớm, sớm đã không còn trên đời này, ông ta chỉ có thể đem mối hận này trút hết lên người của Lục Tấn Uyên.
Ban đầu ông ta tìm người đụng vào Ôn Ninh rồi mang cô đi, nghĩ đến việc khiến Ôn Ninh yêu người của ông ta, sau đó để Lục Tấn Uyên nếm mùi đau đớn.
Không thể ngờ, Đinh Thiên Vũ quá vô dụng, hoàn toàn không có thể làm cho Ôn Ninh yêu anh ta.
Bây giờ Lục Tấn Uyên sắp được hạnh phúc, ông ta gần như muốn phá hỏng đám cưới của Lục Tấn Uyên.
…
Cùng lúc đó, Hạ An Bình đang ở nước ngoài cũng nhìn thấy tin tức Lục Tấn Uyên sắp kết hôn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt không quen ở phía trên, anh ta có chút không khỏi giễu cợt, nhưng vừa nhìn thấy tên, liền sửng sốt.
“Ôn Ninh?”
“Sao có thể như thế được?”
Cô ấy không phải đã chết rồi sao?
Hạ An Bình không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ là anh ta hiểu rằng anh ta không thể cứ tro mắt nhìn chuyện này cứ như vậy xảy ra.
Ban đầu, Ôn Ninh chết, anh ta ôm một trái tim dầy vết thương, xuất ngoại tiếp tục sự nghiệp, để rồi một ngày có thể tiêu diệt được tập đoàn Lục gia khiến họ phải hối hận vì những gì mình đã làm.
Nhưng Ôn Ninh thật sự kết hôn với hån?
Việc này hình như lại nói với anh ta, ý tưởng của anh ta chẳng qua là tự mình đa tình thôi Nghĩ đến đây Hạ An Bình không thể ngồi yên nữa, lập tức đặt vé máy bay về nước. Anh ta muốn cùng Ôn Ninh gặp mặt. Anh ta muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao cô còn sống nhưng lại không đến tìm anh ta, cô không quan tâm đến anh ta sao?
Chỉ là Ôn Ninh vẫn chưa tới, thì Trân Ni tới rồi.
“An Bình, đừng tự dối mình nữa, bọn họ đã kết hôn rồi, anh và cô ấy sẽ không có kết quả đâu.”
“Tôi không tin, có thể cô ấy bị lừa, có thể cô ấy bị cưỡng chế…”
Hạ An Bình hoàn toàn không thể lắng nghe, anh ta cần một câu trả lời.
Một lúc sau, Ôn Ninh đi tới.
Không có gì ngạc nhiên khi thấy Hạ An Bình và Trân Ni. Trân Ni thích Hạ An Bình, điều này cô đã sớm biết rồi.
“An Bình, đã lâu không gặp.”
Cảm xúc của Hạ An Bình lập tức kích động.
“Làm sao em có thể hời hợt như vậy, em có biết rằng, anh còn tưởng rằng em đã chết, kết quả những ngày qua em sống cái kiểu gì?”
Ôn Ninh kinh ngạc, “Thực xin lỗi, nhưng mà, một khoảng thời gian lúc trước em bị mất trí nhớ, anh có thể thấy, khuôn mặt của em cũng biến dạng. Một thời gian trước, em có liên lạc với anh, nhưng không có phản hồi. Em nghĩ là do anh không có thời gian tìm em.”
Một dấu vết của sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt Trân Ni.
“Trân Ni, là em đã làm việc này?”
Hạ An Bình nhận ra ngay, nhưng trước mặt mọi người mà nổi giận với một người phụ nữ thì không tốt, nên anh ta chỉ có thể tạm thời kìm nén.
“Không nói việc này nữa, Ôn Ninh, em thật sự muốn cùng Lục Tấn Uyên kết hôn sao?”
Ôn Ninh gật đầu.
“Không, không nên, lúc trước hắn ta làm tổn thương em như thế nào, em đã quên rồi sao?”
Hạ An Bình lắc đầu hoài nghi.
“Em không có quên, những việc trong quá khứ, em sẽ không quên được, nhưng mà… sau khi trải qua sinh tử, em đã nhận ra trái tim mình, người mà em yêu thật sự là anh ấy.”
Hạ An Bình đột nhiên không nói nên lời.
Nói cái gì nữa đây, Ôn Ninh tự mình thừa nhận tình cảm của mình dành cho Lục Tấn Uyênkhiến anh ta đau đớn hơn.
Anh ta đã thua, thất bại hoàn toàn.
“Nhưng nhưng…”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hạ An Bình, Trân Ni cảm thấy trái tim mình như tan nát, lúc này đây, cô ta đã có một quyết định táo bạo.
“Ôn Ninh, tôi nghĩ cô hẳn là tò mò, tại sao An Bình, người ngay từ đầu gần như là xa lạ với cô lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Ôn Ninh gật đầu.
Hạ An Bình lập tức bừng tỉnh, “Không, đừng nói, Trân Ni, đi theo tôi!”
Sau đó, anh ta đưa Trân Ni và rời đi.
Chuyện đó chính là nút thắt trái tim anh, cả đời này anh ta cũng không muốn Ôn Ninh biết.
Nhưng Trân Ni đã giãy khỏi tay anh ta.
“Đối mặt với thực tế luôn hữu ích hơn là trốn tránh.”
“Năm đó, chị cô đụng người, không phải là ngoài ý muốn, mà nguyên nhân là do…… thóp của cô ta nằm trong tay của An Bình, An Bình yêu cầu cô ta đối phó Lục Tấn Uyên, chỉ cần thành công, anh ấy sẽ thả cô ta đi…”
Ôn Ninh sững sờ.
Cô không ngờ rằng Hạ An Bình, người luôn ở bên cạnh cô, như một hiệp sĩ hộ mệnh, sẽ đến bảo vệ cô theo cách này.
Vì vậy, nó là để chuộc tội? Ôn Ninh đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nhưng Trân Ni lại tiếp tục, “An Bình thực sự là anh em cùng cha khác mẹ của Lục Tấn Uyên, Diệp Uyển Tĩnh, cô biết đấy, bà ta đã làm rất nhiều điều quá đáng để đối phó với An Bình và mẹ anh ấy, vì vậy anh ấy sẽ không do dự muốn trả thù.”
“Tôi chỉ không ngờ rằng cô vô tội, lại trở thành nạn nhân.”
Sau khi Trân Ni nói xong, cô cúi đầu chào cô thay cho Hạ An Bình, “Chính là như vậy, tôi không mong cô tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi, nhưng … sự quan tâm của anh ấy dành cho cô không bao giờ là giả tạo, chỉ là việc anh ấy có thể làm bây giờ chính là chúc phúc cho cô. “
Ôn Ninh nghe xong, thật lâu không nói nên lời, “Tôi biết rồi, để tôi.. một mình suy nghĩ.
Hạ An Bình muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, anh ta không thể nói bất cứ điều gì.
Thật sự cũng không còn mặt mũi nào mà nói chuyện.
Trân Ni cưỡng bức kéo anh ta đi.
Ôn Ninh một mình ngồi ở nơi đó, ngẩn người.
Những chuyện trước đây, có cảm giác cứ như một giấc mơ.
Cô không biết mình có nên ghét Hạ An Bình hay không, ghét anh vì đã thay đổi cuộc đời cô.
Nhưng những điều anh ta làm cho cô không bao giờ là giả tạo.
Lục Tấn Uyên đợi Ôn Ninh ở nhà rất lâu, cũng không thấy có người trở lại, liền chủ động đi ra ngoài tìm, tìm đến quán cà phê, chỉ thấy cô đang hồn bay phách lạc ngồi đó một mình.
“Sao vậy? Ôn Ninh?”
Lục Tấn Uyên sửng sốt, sợ rằng cô sẽ gặp phải tai nạn nào đó.
“Tấn Uyên… Em…”
Ôn Ninh tỉnh táo lại, đột nhiên muốn ôm người nam nhân này, cũng muốn ôm Lục An Bảo.
“Anh yêu em, phải không?”
Ôn Ninh giọng nói có chút mờ mịt.
“Đương nhiên.”
Câu trả lời của Lục Tấn Uyên không hề do dự.
“Không vì bất kì lý do gì?”
“Chỉ vì em là em.”
Câu trả lời của Lục Tấn Uyên rất đơn giản và gọn gàng.
Ôn Ninh đột nhiên an tâm, “Em cũng yêu anh.”
Đây là lân đầu tiên cô bộc lộ nội tâm của mình một cách thẳng thắn như Vậy.
Lục Tấn Uyên ôm chặt lấy cô, như thể anh đang ôm bảo bối trân quý nhất của mình.
“Anh không biết điều gì đã làm cho em buồn như vậy, nhưng mà sau này sẽ không để em lại bị vậy nữa.”
Ôn Ninh gật đầu.
Nửa tháng sau, đám cưới thế kỷ được tổ chức như đã định.
Hạ An Bình không tham dự, nhưng gửi cho Ôn Ninh một bức thư.
Không có nhiều nội dung trong đó, “Anh xin lỗi, còn có anh mong em hạnh phúc.
Ôn Ninh cất kỹ lá thư đi rồi gửi lại cho Hạ An Bình một tin nhắn, “Cảm ơn anh, và … em không trách anh.”
Ngồi trên xe đi đến sân bay, Hạ An Bình đột nhiên nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt lại có chút ẩm ướt.
Anh ta đã nghĩ đến cảnh giảng hòa với Ôn Ninh không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trong đám cưới của cô.
Số phận làm nên con người, chỉ là như vậy.
Nhưng sau tất cả, anh không hối hận khi gặp cô một lần, nhưng từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ có cô trong sinh mệnh của anh nữa.
Còn cô, sẽ có người đàn ông khác bảo vệ cô.
nhà, phải sống thật tốt.”
Diệp Uyển Tĩnh lên tiếng rồi lại nhìn Ôn Ninh, “Mẹ biết, đối với mẹ con vẫn có cái dâm trong tim. Chuyện này là bình thường. Những gì mẹ làm trước đây thực sự là sai. Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, đứng như thế này nói thì không có hại gì, nhưng mẹ hy vọng con có thể sống tốt với Tấn Uyên và đừng vì chuyện của mẹ mà trì hoãn tương lai của hai đứa.”
Ôn Ninh nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh, nguyên bản ngày hôm qua Diệp Uyển Tĩnh không tới nhận kính rượu, cô còn tưởng rằng bà cố ý làm xấu hổ cô, nhưng bây giờ cô nhìn thấy thì hình như không có chuyện như vậy.
“Con sẽ sống thật tốt với Tấn Uyên, và An Bảo, con sẽ chăm sóc họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT