Lục Tấn Uyên giơ tay với lấy tập tài liệu rồi anh mở ra một cách chậm rãi, bản thỏa thuận có tổng cộng khoảng mười trang, nhưng anh chỉ lật tạm mấy tờ rồi đóng lại ngay, hoàn toàn không hề xem chút thông tin gì bên trong.

Vậy nhưng những người của Gia tộc Horton lại không nhìn thấy rõ động tác này của anh.

Khóe miệng của anh cong lên rất nhẹ khiến nụ cười trở nên mơ hồ rồi nói: “Không cần lo về thỏa thuận vội, ông Hisan này, hay là trước tiên các người thử nói về việc phân chia lợi nhuận một chút xem sao?”

Lục Tấn Uyên cũng chẳng muốn tốn nhiều thời gian như thế để đi xem mười tờ trong bản thỏa thuận, mà anh cũng lười để đi tìm những điều khoản liên quan đến phân chia lợi nhuận trong đó vậy nên cứ hỏi thẳng là nhanh nhất.

Hisan sững sờ, sau đó ông ta lập tức cười khẽ rồi nói: “Đương nhiên là sẽ phân chia theo lợi ích của hai bên, ý của Gia tộc Horton chúng tôi là, chia ba/ bảy.”

Lục Tấn Uyên khẽ nhíu mày, bản thỏa thuận này rõ ràng không cần phải xem thêm nữa.

Dù là đồ ngu thì cũng biết nếu Gia tộc Horton nói phân chia ba bảy thì đó là nhà Horton chiếm bảy phần còn Tập đoàn Lục Thị chiến ba phần.

Trong đôi mắt của An Minh đứng ở bên cạnh anh cũng thoáng qua sự trào phúng, ngoài anh ra thì trong mấy vị cổ đông của Tập đoàn Lục Thị có vài người không giữ được bình tĩnh mà khẽ hừ một tiếng vẻ mỉa mai, mấy người đó rõ ràng là không đồng ý về chuyện phân chia như thế này.

Sắc mặt của Lục Tấn Uyên vẫn thản nhiên như cũ, khóe môi của anh vẫn cong lên như chứa ý cười, nhưng chỉ là…

“Chia ba/ bảy à, được lắm, mấy người ba phần, chúng tôi bảy phần, rất được đấy.” Chỉ với một câu nói mà anh đã khiến sắc mặt của những người nhà Horton bỗng thay đổi trong chốc lát.

Cơ thể Hisan bỗng trở nên cứng ngắc, ông ta khẽ nhếch khóe miệng đáp: “Tổng giám đốc Lục, ý của Gia tộc Horton chúng tôi tất nhiên là phía gia tộc tôi chiếm bảy phần, anh thật biết nói đùa.”

Anh khẽ gật gù ra điều đã hiểu rồi nói: “Thì ra là như vậy, các người chiếm bảy phần sao? Những người trong Gia tộc Horton các ông cũng thích nói đùa nhỉ, những lời này nực cười thật đấy.” Anh nói xong thì tiện tay ném tập tài liệu ở trước mặt đi, giống như đang vứt bỏ rác rưởi.

Nụ cười của Hisan không thể duy trì thêm được nữa, mà sắc mặt của những người khác của nhà Horton cũng trở nên xám đi.

Phil cũng ở bên trong, tuy rằng Hisan đã dạy dỗ lại cô ta nhưng xem ra vẫn còn vẻ xem thường đất nước này, nên đối với cô ta thì để Tập đoàn Lục Thị chiếm ba phần mười đã là cho quá bên đó nhiều lợi nhuận rồi.

Vậy mà bây giờ Tập đoàn Lục Thị lại không đồng ý thỏa thuận vì cảm thấy ít lợi nhuận, đúng là loại không biết điều, cô ta cảm thấy rất tức giận nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Hisan nên vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.

Hisan híp mắt lại nói: “Tổng giám đốc Lục này, Gia tộc Horton chúng tôi hợp tác với Tập đoàn Lục Thị cũng chỉ là muốn mượn đường để tiến vào phần thị trường mà Tập đoàn nắm giữ thôi, một khi hợp tác thành công thì Tập đoàn Lục Thị không cần làm gì mà cũng có thể hưởng ba phần mười lợi nhuận mỗi năm. Tôi cảm thấy đây là một vụ làm ăn có lời đấy.”

“Tổng giám đốc Lục cũng đã thấy doanh số bán hàng hiệu của Gia tộc Horton chúng tôi rồi mà, có ba phần mười lợi nhuận cũng đâu phải là ít.”

Ngón tay thon dài của Lục Tấn Uyên nhẹ gõ lên mặt bàn với vẻ nhàn nhã, anh khẽ lắc đầu cười rồi đáp: “Ông Hisan này, chuyện làm ăn đâu thể tính như vậy được.”

“Gia tộc Horton muốn nắm giữ thị trường thời trang trong nước tôi thì phải cần đến con đường trên tay tôi, nói cách khác, nếu không có tôi cung cấp con đường này thì dù các ông có thiết kế được quần áo, dù số lượng tiêu thụ ở nước Mỹ khá cao nhưng cũng không xâm chiếm được thị trường trong nước đâu.”

“Mà nếu các ông muốn Tập đoàn Lục Thị chia sẻ con đường đó với mình thì phải xem tấm thẻ đánh bài nhà Horton có hấp dẫn tôi hay không.”

“Với điều kiện tiên quyết này, lợi nhuận ba phần mười…” Anh còn chưa nói xong câu tiếp theo nhưng những người có mặt ở đây đều hiểu ý nghĩ đằng sau.

Sắc mặt của Hisan dần trầm xuống, ông ta vẫn chưa lên tiếng thì Phil ở bên cạnh đã không kìm được mà đáp lại với vẻ tức giận: “Có gì hay mà phải đắc ý chứ, với người khác thì lợi nhuận ba phần mười là đã nhiều rồi, anh thật sự cho rằng Gia tộc Horton chúng tôi chỉ có thể hợp tác với các anh thôi à?”

Lục Tấn Uyên khẽ nhún vai, anh giơ tay ra hiệu rồi nói: “Nếu đã như vậy thì xin mời.”

“Câm miệng” Hisan trợn mắt nhìn Phil một cái với vẻ dữ tợn. Lần trước ông ta đã nói rõ mọi chuyện rồi, bên họ chỉ có thể hợp tác với Tập đoàn Lục Thị, nếu còn có thể lựa chọn một doanh nghiệp khác thì Gia tộc Horton danh tiếng của ông ta đã không phải ở phía bị động rồi.

Đến bảy mươi đến tám mươi phần trăm thị trường thời trang trong nước là do Tập đoàn Lục Thị nắm giữ, cho nên với tình hình đó thì Gia tộc Horton chỉ có thể lựa chọn Tập đoàn Lục Thị mà thôi.

Hisan nhìn Lục Tấn Uyên với vẻ thâm trầm rồi nói tiếp: “Vậy theo ý của Tổng giám đốc Lục thì không biết anh có thể hứng thú với mức bao nhiêu phần trăm lợi nhuận đây.”

“Tôi cũng không muốn làm khó ông Hisan đây, chỉ cần bốn/ sáu là được rồi.” Anh thuận miệng đáp.

Bốn/ sáu sao?

Hisan có vẻ trầm ngâm, nếu Tập đoàn Lục Thị chiếm bốn phần trăm thì cũng chỉ cao hơn mười phần trăm so với kế hoạch vừa nãy của bọn họ mà thôi, điều này vẫn có thể chấp nhận được.

Suy nghĩ này cứ lòng vòng ở trong trí óc của ông ta một lúc, nhưng Lục Tấn Uyên lại bỗng nói thêm vào một câu: “Tập đoàn Lục Thị chiếm sáu phần mười.”

Gì cơ?

Sau khi Hisan kịp phản ứng lại thì ông ta không kìm được mà đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt rất nhăn nhó rồi đáp lời không chút do dự: “Chuyện này không thể được.”

Tập đoàn Lục Thị chiếm sáu phần mười, vậy thì chẳng phải Gia tộc Horton chỉ có thể chiếm bốn phần mười còn lại hay sao? Làm sao có thể có chuyện này được, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đinh Vô Ưu vẫn luôn yên tĩnh làm người vô hình ngồi ở bên cạnh Lục Tấn Uyên bỗng bị dọa sợ hết hồn vì sự xuất hiện đột ngột của Hisan, đợi sau khi nhịp tim trở lại như bình thường thì lại yên lặng làm một người vô hình như cũ.

Hóa ra đàm phán là như vậy, thật sự là vừa kích thích vừa mạo hiểm, mà Lục Tấn Uyên trong đôi mắt của cô thì đều mang theo nụ cười nhẹ nhõm trong suốt cả quá trình, đối với anh thì cuộc đàm phán này chẳng khác gì việc tán gẫu bình thường khiến cô cảm thấy vô cùng khâm phục.

Đinh Vô Ưu không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn anh, đúng lúc đó Lục Tấn Uyên lại đột nhiên quay đầu đối diện với ánh mắt của cô rồi nở nụ cười mê hoặc với cô. Cô lập tức thu ánh mắt lại, nhịp tim trong lồng ngực bỗng tăng nhanh, hơn nữa đôi tai của cô cũng đỏ ửng.

Mà tâm trạng của Lục Tấn Uyên vừa đùa giỡn với vợ mình lại trở nên rất tốt.

Một vị cổ đông của Tập đoàn Lục Thị bên này bỗng lên tiếng với vẻ giễu cợt: “Có gì mà không thể, mấy người nhà Horton các ông trước có thể đồng ý ba/ bảy mà giờ thì có gì mà không chấp nhận được bốn/ sáu chứ.”

“Với cả, trước giờ thị trường chủ yếu của nhà Horton là ở nước Mỹ, hiện tại muốn mở rộng thị trường ở nước tôi thì lại không muốn như một chút máu để ăn thịt à? Làm gì mà có chuyện tốt như thế.”

“Với tôi mà nói ý, bốn/ sáu là vẫn còn ít đấy, vẫn nên áp dụng ba/ bảy thì hơn và Tập đoàn Lục Thị chúng tôi chiếm bảy phần mới được.”

Các cổ động của Tập đoàn Lục Thị cứ kẻ tung người hứng mỗi người một câu khiến cho gương mặt của những người của Gia tộc Horton bên kia đều đỏ ửng lên, dáng vẻ vô cùng tức giận.

Lông mày Hisan nhắn lại rất chặt, ông ta nói: “Tổng giám đốc Lục, Horton chúng tôi nắm giữ mấy thương hiệu thời trang lớn và tiếng tăm ở các quốc gia khác như thế nào thì chắc trong lòng anh cũng đã biết rõ.

“Tập đoàn Lục Thị chỉ là nơi cung cấp tuyến đường mà thôi, thậm chí các anh còn không chịu bất kỳ rủi ro do lượng tiêu thụ mang đến nào, trong tình hình như vậy mà Tổng giám đốc Lục đây vẫn cảm thấy việc phân chia lợi nhuận chưa thỏa đáng sao?”

Lục Tấn Uyên tao nhã thay đổi tư thế ngồi, anh đáp: “Thật ra tuyến đường trong tay tôi nếu như có thể sáp nhập với thương hiệu thời trang của Gia tộc Horton thì cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.”

Hisan càng nhăn chặt mày hơn, ông ta nói: “Không biết ý của Tổng giám đốc Lục như thế nào?”

“Tôi chỉ muốn nói rằng, Gia tộc Horton của ông cũng rất rõ ràng những lĩnh vực mà Tập đoàn Lục Thị của chúng tôi nắm giữ, ngoài mảng thời trang này ra thì chúng tôi còn làm chủ rất nhiều doanh nghiệp khác nữa.”

“Tập đoàn Lục Thị cũng không chỉ dựa vào mỗi mảng thời trang này, nếu có thể hợp tác với thương hiệu nổi tiếng toàn thế giới thì tiếng tăm sẽ càng vang dội hơn, nhưng ngược lại nếu không hợp tác thì cũng chúng tôi chẳng ảnh hưởng gì cả.”

“Nếu Gia tộc Horton không hài lòng với tỈ lệ phân chia lợi nhuận của Tập đoàn Lục Thị, vậy thì Lục Tấn Uyên tôi cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với lý tưởng vĩ đại và kế hoạch to lớn muốn mở rộng lĩnh vực của Gia tộc ông mà thôi.”

Đương nhiên đây là lời giải thích trong miệng của Lục Tấn Uyên, nhưng với tình hình thực tế thì anh còn rõ ràng hơn bất cứ người nào khác, đó là lời này vừa đúng nhưng lại vừa không đúng.

Những lĩnh vực đa dạng mà Tập đoàn Lục Thị đang nắm giữ trải rộng toàn đất nước quả thật không có gì là Sai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play