Sản nghiệp của tập đoàn Lục Thị không chỉ trải rộng ở nhiều nước, mà trong mỗi một lĩnh vực bọn họ đều nhúng tay vào. Gia tộc Horton của bọn họ thì khác, hầu như 70-80% sản lượng kinh doanh chủ yếu thuộc về ngành thời trang.

Nếu thật sự nghiêm túc tính toán kỹ càng thì mức độ tăng trưởng hằng năm của gia tộc Horton không thể nào sánh được với tập đoàn Lục Thị.

Muốn nuốt được miếng bánh thị trường thời trang trong nước vô cùng béo bở này, cách nhanh gọn nhất, đơn giản nhất chính là đoạt lại từ tay của tập đoàn Lục Thị. Bởi vì tập đoàn Lục Thị đang nắm giữ phần lớn thị trường sản xuất thời trang trong nước.

Hai mắt Hisan chợt lóe sáng. Ông ta nhìn sang cháu gái nhà mình, giọng điệu bình tĩnh mang theo sự uy nghiêm ẩn hiện: “Phil, mọi chuyện có thật như lời của cậu nhỏ nhà họ Lục nói không?”

Phil còn đang sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần. Thấy ông chú nhà mình không những không giúp đỡ, lại còn chất vấn mình như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy cực kỳ tức giận. Thế nhưng cô ta cũng phải kẻ ngốc, tự tin tràn trề phản bác lại.

“Đương nhiên là không phải. Cháu chính là cô cả của gia tộc Horton, sao có thể nói ra những lời thô tục như vậy được?”

Cô ta nói xong lại mỉa mai nhìn sang Lục An Bảo: “Trẻ con trợn mắt nói dối như thế này là chuyện thường xuyên xảy ra, ai sẽ tin chứ? Với thân phận của cháu mà còn cần phải so đo với nó nữa sao?”

Hisan lại nhìn Lục An Bảo, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn nhiều, còn mang theo ý cười nồng đậm: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục à! Tuổi cháu còn nhỏ, có lẽ cháu không biết là nói bất cứ điều gì, làm bất cứ chuyện gì cũng đều cần phải có chứng cứ xác thực.”

Lục An Bảo chứng kiến hai người bọn họ tung hứng diễn trò với nhau, trợn mắt khinh thường. Cậu nhóc không thèm lên tiếng nói chuyện, ung dung lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra. Cậu nhóc thành thạo ấn công tắc mở, còn điều chỉnh âm lượng lên to nhất.

Giây tiếp theo, tiếng thở hổn hển của Phil lập tức truyền ra vang vọng cá phòng họp, dư âm còn đọng lại trong không khí.

Cả căn phòng chỉ còn lại giọng nói của Phil. Cô ta nhấn mạnh về việc muốn có được túi xách của Vô Ưu như nào, mấy câu mắng chửi cậu nhóc của cô ta, tất cả được phát lặp lại mấy lần liền.

Mấy chữ “thằng nhóc khốn khiếp” kia không ngừng vang lên, khiến cho người nghe không khỏi biến sắc.

Nghe người khác kể lại và chính tai mình nghe thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sắc mặt của Lục Tấn Uyên đã trở nên lạnh như băng.

Cá gương mặt của Phil đều tái mét lại, biến đổi vô cùng đặc sắc. Cô ta không thể ngờ được bản thân lại sơ ý bị bọn họ ghi âm lại như vậy.

Sắc mặt của Hisan đã đen đến không thể đen hơn. Lúc này, ông ta chẳng thể nói một lời nào. Đoạn ghi âm rõ ràng như vậy rồi, còn cần phải giải thích gì nữa sao? Rõ ràng từ nãy tới giờ Phil đều đang nói dối.

Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng là câu mắng chửi kia quá mức kinh người, khiến ông ta cảm thấy mặt mũi đều mất hết. Phil mắng con trai của Lục Tấn Uyên ngay trước mặt anh, nhìn thế nào cũng là bọn họ bị thiệt.

Gia tộc Horton thật sự rất cần hợp tác với tập đoàn Lục Thị, ngoài mặt trong lòng đều không thể trở mặt với nhau. Kết quả thì sao, còn chưa bàn đến chuyện hợp tác, đứa cháu gái này của ông ta đã đắc tội lớn với người ta rồi.

Ông ta tức giận lườm Phil một cái, suýt chút nữa đã bị sự ngu ngốc của cô ta làm cho tức chết.

Đương nhiên, ở trong mắt ông ta, kiêu ngạo không có gì sai trái. Thế nhưng nếu muốn chiếm lý về mình, bọn họ không thể bị đối phương bắt được điểm yếu. Thế nhưng hiện giờ cả hai thứ này đều bị đối phương nắm trọn trong tay rồi, hừ.

“Cô Phil thật có bản lĩnh. Cô gọi con trai tôi là gì? Vừa nãy tôi chưa nghe rõ, chi bằng cô hãy nhắc lại một lần cho tôi nghe thử xem?” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi gằn từng chữ.

Phil nhìn thẳng vào hai mắt của anh, trong nháy mắt liền cảm thấy như đang bị bóp chặt cổ mà không biết tại sao. Giờ phút này, thái độ ngang ngược ngày thường đã biến mất không còn bóng dáng.

Trái tim của cô ta mãnh liệt co rút lại, không kìm được vô thức lùi về sau một bước. Khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, một dòng khí lạnh chợt truyền đến từ lòng bàn chân, khiến lòng cô ta thấp thỏm không yên một cách khó hiểu.

“Chú, chú ơi…” Cô ta nhìn sang Hisan cầu cứu.

Hisan đứng đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi run rẩy. Ông ta nhìn thấy ánh mắt tối sầm lại của Lục Tấn Uyên, khóe miệng cứng đờ khẽ giật giật: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này đều là lỗi của cháu gái tôi. Nó còn trẻ, khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ. Mong cậu đừng chấp nhặt với nó.”

Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn sang ông ta, lạnh lùng nhếch môi: “Nếu đã không biết nặng nhẹ như vậy, tôi thấy cũng không cần phải cho ra ngoài làm gì. Ông Hisan vẫn nên mang người về nhà dạy bảo lại đi.”

“Dù sao thì có rất nhiều chuyện không thể chỉ dùng một câu không biết nặng nhẹ là có thể tùy tiện bỏ qua được. Một gia tộc lớn như Horton mà lại dạy ra loại người như này, đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.”

Khuôn mặt già nua của Hisan căng cứng lại. Đã lâu lắm rồi ông ta không bị người khác hạ thấp mặt mũi đến mức này, trong lòng lửa giận sôi trào. Thế nhưng ông ta chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. “Tổng giám đốc Lục, chúng tôi xin phép cáo từ, hẹn cậu hai ngày sau gặp lại trên bàn đàm phán.”

Nói xong, ông ta làm mặt lạnh dẫn theo người của mình nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng dứt khoát ấy cũng có thể thấy được lửa giận bùng cháy hừng hực.

Mấy người bọn họ vừa mới ra người, Lục An Bảo liền vỗ tay hoan hô: “Yeah, mụ điên đã đi rồi.”

Cậu nhóc nói rất lớn tiếng, đám người của gia tộc Horton còn chưa đi được bao xa, đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng. Đinh Vô Ưu cảm thấy bất lực. Cô dám chắc là con trai nhà mình cố ý.

Nhưng cô cũng được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật lòng mà nói, tình huống vừa rồi thực sự đã dọa cô sợ hãi không thôi, thậm chí còn tưởng bọn họ sắp to tiếng cãi nhau đến nơi rồi.

“Tôi đã từng nghe nói về nhãn hiệu phục trang của gia tộc Horton. Ở Hoa Kỳ và các nước lân cận, nhãn hiệu này rất có tiếng tăm. Nếu đã muốn hợp tác với nhau, hiện giờ lại xảy ra chuyện này, chắc là sẽ có ảnh hưởng không nhỏ phải không?” Cô lo lắng nói.

Lục Tấn Uyên nghe vậy nhướn mày, duỗi cánh tay dài của mình ra ôm vai cô, nở nụ cười xấu xa: “Đây là em đang quan tâm anh đúng không?”

Đinh Vô Ưu bị câu nói của anh làm nghẹn họng, hai gò má lập tức đỏ bừng. Cô né tránh cánh tay của anh dứt khoát đứng bật dậy: “Ai thèm quan tâm anh. Chẳng qua là tôi muốn thảo luận một chút mà thôi, tốt xấu gì tôi cũng là nhân viên của tập đoàn Lục Thị cơ mà.”

Dứt lời, cô định nhấc chân rời đi. Thế nhưng Lục Tấn Uyên đã gọi cô lại.

Lục Tấn Uyên lấy một tập tài liệu dày cộp từ trong ngăn kéo đưa cho cô: “Lý do giúp cho Phil rất được gia tộc Horton coi trọng là vì cô ta là một nhà thiết kế thời trang.”

“Cô ta bắt đầu sự nghiệp từ năm mười tám tuổi, mấy năm nay đã nhận được không ít giải thưởng lớn nhỏ. Đây là thông tin về cô ta, có cả bản thảo thiết kế giúp cô ta đoạt giải và được công bố trong mấy năm gần đây.”

Hai ngày sau, cuộc đàm phán hợp tác giữa tập đoàn Lục Thị và gia tộc Horton sẽ chính thức bắt đầu. Trong hai ngày này, em hãy cố gắng nghiên cứu nhiều vào. Đồng thời… hãy chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ đến lúc đó còn cần phải tổ chức một cuộc đọ sức vê thiết kế thời trang giữa hai bên.”

“Đương nhiên, đây chỉ là dự đoán của anh. Anh nói để em chuẩn bị trước thôi.”

Vô Ưu vô cùng kinh ngạc. Chuyện kinh doanh thì cô không biết rõ lắm.

Nhưng nếu Lục Tấn Uyên đã nói như vậy, còn cất công tìm tài liệu cho cô, rõ ràng chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra.

Cô gật đầu rồi lập tức cầm tập tài liệu rời đi. Cô phải tranh thủ tối đa khoảng thời gian này.

Lúc này, Vô Ưu vẫn chưa ý thức được, cô có thái độ tích cực nhiệt tình như vậy rốt cuộc là vì Lục Tấn Uyên nhiều hơn, hay chỉ là bởi cô là nhân viên của tập đoàn Lục Thị.

“Ba ơi, ba vẫn định hợp tác với gia tộc Horton gì đó sao? Con không thích mụ điên kia chút nào.”

Lục Tấn Uyên bế cậu nhóc đang ngồi trên bàn xuống, đặt ở trên đùi mình: “Con trai, con phải biết rằng, trong kinh doanh không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Có thể hợp tác với nhau hay không, chỉ được quyết định bởi hai chữ lợi ích mà thôi.”

Lục An Bảo cau mày hỏi: “Thế nếu như con vẫn không thích đối phương thì sao?”

Anh bật cười: “Vậy thì hãy cố gắng nghĩ cách giành lấy lợi ích của đối phương về phía mình.”

Cậu nhóc nghe ba mình nói một hồi, cái hiểu cái không, ngơ ngác gật đầu.

Nhưng cậu chỉ rối rắm trong phút chốc, sau đó hai mắt liền sáng ngời: “Ba, vừa nãy ba nói mụ điên kia là nhà thiết kế.

Mẹ cũng là nhà thiết kế. Có phải mẹ sẽ thi tài với mụ điên kia không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play