Trên màn hình điện thoại di động của Ngụy Vĩ Đống, một đường màu đỏ đi lên.
Giang Dục không hiểu biết về cổ phiếu cho lắm, chỉ biết màu đỏ tăng, màu xanh giảm. Nhìn đường màu đỏ của Ngụy Vĩ Đống giống như một vách đá dựng đứng, vừa nhìn là biết tăng mạnh.
Trên di động của phó đạo diễn cũng biểu hiện một loại cổ phiếu khác, cũng là đường đỏ leo lên.
"Đây là hai loại cổ phiếu hôm qua Cố Việt Trạch đề cử cho các anh mua sao?" Giang Dục không dám tin hỏi.
Ngụy Vĩ Đống kích động nói không nên lời, vẫn luôn gật đầu như tỏi.
"Tăng bao nhiêu tiền?" Dư Văn Văn chen qua tò mò hỏi.
"Có một cổ phiếu tăng hơn lúc mua 11 lần, một loại khác tăng khoảng 15 lần so với lúc mua." Ngụy Vĩ Đống cắn ngón tay của mình kích động không biết nói gì, đây chính là cổ phiếu tuyệt vời.
"11 lần 15 lần?" Giang Dục nhanh chóng tính toán trong đầu: "Dựa theo lúc trước ông đầu tư vào 1 triệu, vậy chẳng phải một ngày ông đã kiếm lời hơn 10 triệu?"
Ngụy Vĩ Đống cười như bắt được vàng: "Lúc trước sợ các cậu chê cười, tôi mới nói chỉ đầu tư 50.000 tiền riêng, kỳ thực tôi đầu tư 1.050.000, cùng với 1 triệu vay Thời Phi, tổng cộng là 2.050.000."
Miệng Giang Dục há to như quả trứng gà: "Cái đệt." Ngoài từ này ra, thật sự Giang Dục không biết phải nói gì, điều đó có nghĩa là một ngày kiếm lời hơn 20 triệu.
Cho dù là một đỉnh lưu hàng đầu, một siêu sao hàng đầu cũng không có năng lực hút tiền như vậy nha.
Giang Dục đều đỏ mắt.
Bên kia phó đạo diễn cũng kích động nói: "Ngày hôm qua tôi cũng mua 800.000, bây giờ kiếm được hơn 10 triệu. Biết vậy tôi nên đầu tư nhiều một chút." May mà anh ta cũng tin vào năng lực của Cố Việt Trạch, quăng hết tiền tiết kiệm mấy năm nay của mình vào, ban đầu tâm tình còn thấp thỏm, nhìn xu hướng tăng lên này, có lẽ sau này địa vị trong nhà sẽ lên một phen.
Bên cạnh có mấy người của chương trình lên tiếng: "Tôi cũng mua 30.000, đây là tiền cưới vợ của tôi, không cần lấy của ba mẹ, thật tốt quá."
"Ha ha ha ha ha ha ha tôi mua 10.000, tôi có tiền cho con đi du học rồi."
Người mua đều vui sướng muốn nhảy tại chỗ, có người thầm hận bản thân ngày hôm qua nên mua nhiều một chút.
Người không mua thì vỗ đùi thở ngắn than dài.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc về khả năng thần toán của Cố Việt Trạch, chỉ có Thời Phi và Cố Việt Trạch ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Thời Phi không hề bất ngờ về việc cổ phiếu sẽ tăng, đường đường là chủ tịch tập đoàn Cố thị, nếu chút năng lực này còn không có, thì quản lý một công ty lớn như vậy kiểu gì.
Rất nhiều cổ phiếu tăng hoặc giảm đều có liên quan tới quản lý nội bộ trong công ty, so với tin tức của những công ty đó, ai có thể biết nhiều hơn Cố Việt Trạch được chứ.
Cố Việt Trạch bình tĩnh ăn cơm, thừa dịp mọi người đều đang kinh ngạc cổ phiếu tăng, còn lén gắp một miếng thịt đặt vào bát Thời Phi, để cậu ăn.
Thời Phi gắp thịt lên ăn, mặt mang ý cười, thấy Cố Việt Trạch còn muốn lén gắp thịt, mau chóng ngăn cản: "Đủ rồi, tôi không ăn được nữa."
Cố Việt Trạch: "Ăn thêm một miếng, quá gầy."
Thời Phi: "......" Cái tên này đã bắt đầu thích quản lý?
Vẫn cho miếng thịt kia vào miệng ăn.
Sau khi ăn xong cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó lại lấy khăn giấy lau tay, nói với Ngụy Vĩ Đống đang kích động bên kia: "Đạo diễn Ngụy, đừng quên những gì đã hứa với tôi đấy nhé."
Ngụy Vĩ Đống cười híp mắt như sợi chỉ nói: "Sẽ không quên, yên tâm đi, chia đôi."
Vạy 1 triệu chỗ Thời Phi, tương đương với tay không bắt sói, cho dù chia đôi với Thời Phi ông ta vẫn còn kiếm lời mấy triệu.
Giang Dục đột nhiên quay đầu lại, lập tức bổ nhào tới cạnh Cố Việt Trạch, vươn tay ngăn hắn lại, lãnh đạm nói: "Dừng."
Giang Dục cười đến là tươi, giống như ở phía trước có một đống tiền cho y nhặt vậy.
"Cố Việt Trạch, anh Cố, ba Cố, lúc trước tôi sai rồi, coi thường anh. Tôi thật không biết anh là một vị thần chứng khoán ẩn giấu trong giới giải trí. Kế tiếp ngài nói xem, ngài bảo tôi nên mua loại cổ phiếu nào."
Cố Việt Trạch không để ý tới y, cầm lấy khăn giấy ưu nhã chấm khóe miệng: "Hết rồi."
Giang Dục: "Sao lại hết rồi? Anh xem trên thị trường còn nhiều cổ phiếu như vậy cơ mà."
Đám người Lý Hồng, Dư Văn Văn cũng trông mong nhìn Cố Việt Trạch, đặc biệt là Điền Tư Hàm, hai mắt như tia laze, nơi này cô là người nghèo nhất nha. Nghèo đến mức phòng làm việc 'Mộc Hề Các' chỉ có duy nhất một mình cô làm.
Người của chương trình cũng trộm dựng lỗ tai nghe lén, những người hôm qua bỏ lỡ mua cổ phiếu nghĩ lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ nữa.
Cố Việt Trạch nhìn Thời Phi, nếu là thường ngày hắn không muốn nói thì có thể trực tiếp từ chối, hiện tại hắn không biết Thời Phi suy nghĩ gì, cậu cũng muốn mua tiếp sao?
Thời Phi một tay chống đầu, giải vây giúp hắn: "Cổ phiếu là thứ thay đổi trong nháy mắt, đừng nói Cố Việt Trạch chỉ đoán trúng hai loại cổ phiếu, cho dù anh ta thật sự là thần cổ phiếu thì cũng không thể nói cổ phiếu nào thì cổ phiếu đấy tăng đúng không."
Mọi người vừa nghe, nhiệt tình thoáng giảm xuống một chút, lập tức cũng lý trí hơn.
Cô gái nghèo Điền Tư Hàm chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy hai loại cổ phiếu hôm qua thì sao, còn tiếp tục tăng không?"
Ngụy Vĩ Đống cũng hai mắt tỏa sáng hỏi: "Đúng vậy, hai loại cổ phiếu này của chúng ta khi nào bán thì hợp lý?" Dựa theo hiện tại tính toán, đã tăng rất cao rồi, tung ra có thể kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng lại lo cổ phiếu này còn sẽ tăng lên nữa, đến lúc đó còn có thể kiếm càng nhiều hơn.
Cố Việt Trạch nhìn mọi người nhìn mình với ánh mắt chờ mong, cuối cùng vẫn nói: "Dự tính đêm nay sẽ còn tăng, sáng mai sẽ tăng khoảng 24-25 lần, để bảo đảm thì 22 lần nên bán đi."
Ngụ ý rất rõ ràng, những người hối hận không mua, hiện tại mua còn kịp.
Mọi người lập tức cầm lấy di động bắt đầu mua hai loại cổ phiếu này.
Để đề phòng bọn họ điên cuồng mua, Thời Phi nhắc nhở: "Mọi người đừng điên cuồng quá, chẳng may Cố Việt Trạch nói không chính xác, thì không bù được lỗ đâu."
Đề phòng bọn họ có vài người điên cuồng ném hết toàn bộ tài sản vào.
Một số người cuồng mua cổ phiếu sẽ làm như vậy.
Lúc này Tống Nhất Nguyên gọi điện thoại tới, Thời Phi vừa thấy anh ta gọi tới liền biết anh ta muốn nói gì.
Quả nhiên vừa ấn nghe liền thấy bên kia gào to: "Thời Phi cậu nói thật cho tôi biết, hai cổ phiếu hôm qua cậu nói, có phải cậu có tin tức bên trong đúng không, hai cổ phiếu kia tăng mạnh rồi."
Thời Phi thuật lại một lần lời Cố Việt Trạch nói lúc nãy, sau đó mới cúp máy.
Việc cổ phiếu chiếm của họ một chút thời gian.
Chỉ còn chưa tới hai tiếng nữa là tới thời gian tụ hội Hán phục Hỉ Viên vào lúc 2 giờ chiều.
Mọi người ăn xong mau chóng trở về, mặc Hán phục vào.
Trước kia chưa từng có kinh nghiệm mặc Hán phục, bọn họ luống cuống tay chân, may mà Điền Tư Hàm vẫn luôn ở bên cạnh chỉ dạy.
Thời Phi và Cố Việt Trạch thì không cần hỗ trợ, tỏ vẻ lúc trước đã xem qua sách liên quan, bọn họ đều có thể làm ra Hán phục xinh đẹp, mọi người cũng tin bọn họ có thể.
Người mặc xong đầu tiên là Dư Văn Văn, phần thân trên là áo hai hàng khuy màu vàng nhạt, bên dưới là hai tà váy dài ngang ngực màu tím nhạt, được chia thành nhiều lớp, nhìn thôi đã thấy đẹp, đáng yêu như tinh linh.
Ngay sau đó là Lý Hồng, cô mặc một chiếc váy ngắn ngang eo thêu hoa thời Ngụy Tấn, thiết kế đai lưng khoe trọn vòng eo thon thả của Lý Hồng.
"Trời ơi, chị Lý Hồng, eo của chị thật sự không giống như vừa sinh con, khôi phục quá nhanh."
Dư Văn Văn hâm mộ nói: "Nếu về sau em có thể khôi phục nhanh giống chị thì tốt rồi."
"Nhanh như vậy đã muốn sinh con rồi sao?" Lý Hồng gõ một cái lên đầu Dư Văn Văn, nói: "Vậy em phải mau tìm một người bạn trai trước rồi nói sau."
Dư Văn Văn đỏ mặt, người từng trải Lý Hồng nhìn ra cô nàng này đã động tâm rồi, xem ra là có người yêu thích, có thể đang bí mật hẹn hò. Điều này cũng không liên quan tới cô, Lý Hồng sẽ không hỏi tới, chuyện bí mật yêu đương kết hôn ở giới giải trí là rất bình thường.
Ngay sau đó chính là Giang Dục, cái tên lúc trước vì lười, chọn màu nâu và xám đơn giản nhất.
Kết hợp với tóc ngắn vốn có, nếu không nhìn vào gương mặt đẹp trai kia, thực sự có một loại cảm giác người nông dân trong TV ập vào trước mặt.
Nhìn thấy hai người Dư Văn Văn và Lý Hồng, còn cố ý tiến lên đùa giỡn: "Hai vị tiểu nương tử, thật là xinh đẹp nha, đêm nay trở về cùng gia được không?"
Dư Văn Văn che miệng cười cười, sau đó chống tay lên eo ra vẻ nha hoàn đanh đá nói: "Phi, cái tên nghèo kiết hủ lậu từ đâu ra cũng dám mơ tưởng tới tiểu thư nhà ta, mau cút sang một bên, ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không?"
Lý Hồng cũng phối hợp diễn: "Văn Văn, chớ nên xuất khẩu tổn thương người, thôi, cho hắn hai lượng bạc rồi đuổi đi."
Giang Dục lập tức ra vẻ thương tâm, chỉ vào Lý Hồng nói: "Ngươi ngươi thế mà lại đối xử với ta như vậy, mệt ta còn đối với ngươi một mảnh chân thành."
Ba người bọn họ ở đó tấu hề như thật, hoàn toàn mặc kệ diễn có liên quan đến nhau hay không.
Náo loạn một hồi, Dư Văn Văn thấy Giang Dục ngắm nghía trước gương, không khỏi đả kích: "Giang Dục, anh đừng soi nữa, dù sao đến lúc đó chắc chắn anh không đẹp trai bằng Thời Phi và Cố Việt Trạch đâu. Ai bảo anh lúc trước lười, chọn kiểu đơn giản nhất."
Giang Dục cũng không thèm quan tâm, ngón trỏ ngón cái vuông góc đặt dưới cằm: "Đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp. Hơn nữa, quần áo có đẹp đến đâu thì cũng phải nhìn người mặc."
Đúng lúc này cửa phòng bên kia mở ra, Thời Phi dẫn đầu đi ra.
Cậu mặc một bộ Hán phục màu đen.
Cổ áo giao lãnh màu đen, áo váy thắt eo, vạt áo nửa đen nửa đỏ, bên trên còn thêu hoa bỉ ngạn màu đỏ rực, bên ngoài lại khoác một chiếc áo khoác màu đen, tay áo và phần lưng đều có hoa văn hoa bỉ ngạn.
Lúc này Thời Phi cầm một cây quạt đen trong tay, khi cậu bước đi, cây quạt vung mở ra, đôi mắt sáng như sao trời, nở nụ cười xinh đẹp câu nhân, môi cong lên tạo nên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Đây quả thực chính là một nam yêu tinh hại nước hại dân.
"Đây chẳng lẽ là nam hồ ly trong truyền thuyết?" Điền Tư Hàm vừa thay quần áo xong, hai mắt hoa si nhìn Thời Phi: "Đẹp trai quá."
Đừng nói con gái như Điền Tư Hàm, ngay cả đám người đạo diễn và khiêng máy quay bên cạnh đại đa số là nam, cũng bị dáng vẻ này của Thời Phi làm cho kinh diễm.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng Cố Việt Trạch thay quần áo cũng mở ra.
Cố Việt Trạch mặc một bộ Hán phục cổ giao lãnh màu trắng.
Kỳ thực kiểu dáng của hắn và Thời Phi có chút tương tự, đều là cổ áo giao lãnh, áo váy thắt eo, chỉ là trang phục của hắn là màu trắng.
Nhưng trên cổ áo lại thêu hoa lan màu xanh lam, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng, cả người lộ ra dáng vẻ lạnh nhạt như tuyết, khí chất cao lãnh trầm ổn.
Đúng là một mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
"Đây là ngày thần thánh gì vậy, một phát nhìn thấy hai vị tiên tử, sao tôi chịu được chứ." Hán phục khống Điền Tư Hàm, nhìn thấy Hán phục đẹp căn bản không nhịn được phát hoa si, huống chi là Hán phục đẹp mặt trên người đẹp trai như vậy nữa.
Giang Dục nhìn hai người đối diện, nhìn nhìn lại bản thân, vừa rồi cảm thấy mình rất đẹp trai, đột nhiên cảm thấy mình là cục đất.
Kêu to: "Tôi muốn thay quần áo."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT