Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Chương trình cho bọn họ một túi tiền, bên trong vừa đủ 1.000 tệ, nói là tài chính cho nhiệm vụ lần này, hơn nữa quy định trong lúc làm nhiệm vụ không được dùng tiền của bản thân.

Cố Việt Trạch hỏi: "1.000 tệ làm năm bộ Hán phục? Phí tài liệu cũng ở đây sao?"

Ngụy Vĩ Đống căng da đầu: "Đúng vậy."

Dư Văn Văn hỏi: "1.000 tệ có đủ không?" Cô cũng không hiểu biết về Hán phục nhiều lắm.

Lý Hồng lắc đầu nói: "Không rõ chi phí cho lắm, nhưng trước kia khi chụp tạp chí, bộ Hán phục mà tôi mặc có giá mấy chục nghìn."

Tròng mắt Giang Dục sắp rơi cả ra: "Mấy chục nghìn?"

Đối với minh tinh bọn họ mà nói, bộ quần áo mấy chục nghìn rất bình thường, nhưng hiện tại làm nhiệm vụ, dùng 1.000 tệ mua tài liệu biến thành năm bộ giá trị mấy chục nghìn, đây căn bản vô kế khả thi có được không.

Ngụy Vĩ Đống nói: "Không khoa trương như vậy, quần áo có đắt có rẻ, đương nhiên Hán phục cũng như vậy."

Thời Phi nói: "Vải may Hán phục có vải voan, cotton, lụa, Jacquard v.v, cho dù chúng ta không tính chi phí thuê tạo mẫu chỉ tính tiền mua vải, vải voan rẻ nhất cũng phải trên dưới 300 tệ. Mà Hán phục bình thường phải mặc mấy lớp, ví dụ như váy dài đến ngực, quần áo bên trong, áo trên, váy lót."

Túm cái quần lại, đây là một việc vừa tốn tiền vừa tốn vải, 1.000 tệ căn bản không đủ.

Dư Văn Văn chớp chớp mắt hỏi: "Sao cậu biết những điều này?"

Thời Phi cầm lấy di động, mặt không đỏ tim không đập nói: "Vừa mới tra."

Ngụy Vĩ Đống cười khà khà nói: "Thử thách ấy mà, cũng phải có một chút khó khăn."

Mọi người rất muốn kéo người này ra ngoài đánh cho một trận, đây đâu chỉ là một chút khó khăn, quả thực là rất rất khó.

Nhưng quên đi, rất nhiều chương trình thực tế vốn dĩ muốn ghi lại quá trình bọn họ vượt qua khó khăn, có không cam tâm tình nguyện cũng không được.

Sau đó bọn họ phát hiện việc đáng sợ hơn còn ở phía sau, bọn họ phát hiện đường Thang Dương cách hẻm Thập Bát nơi họ đang đứng cần 40 phút đi đường.

Vốn dĩ thời gian đã không đủ dùng, còn phải lãng phí thời gian ở trên đường, đây là ép bọn họ tiêu tiền thuê xe sao, ngân sách lại giảm bớt.

Huống chi hiện tại đang là mùa hè, trời nắng chói chang, nếu thật sự phải đi bộ 40 phút, mồ hôi chảy xuống sống lưng, trang điểm trên mặt cũng nhem nhuốc, đến lúc đó chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen tối trong cuộc đời sự nghiệp của bọn họ.

Dư Văn Văn nghĩ: "Nếu thật không được, chúng ta cứ làm đi. Nên tiêu tiền thì phải tiêu."

Lý Hồng cũng gật đầu: "Đúng vậy, chị tán thành."

Giang Dục tán thành, Thời Phi không ý kiến.

Cuối cùng có người nói phải tìm một người quản lý số tiền này, vốn dĩ mọi người đều đề nghị Lý Hồng.

Lý Hồng nghe xong lập tức lắc đầu, "Không được không được, sau khi sinh đầu óc tôi giảm xuống rất nhiều, chẳng may tôi ném tiền bừa bãi ở đâu thì không hay."

Dư Văn Văn nghĩ nghĩ nói: "Vậy thì để Cố Việt Trạch đi, trí nhớ anh ấy tốt nhất."

Lúc trước mọi người học tập quốc họa ở câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng, từng chứng kiến trí nhớ kinh người của Cố Việt Trạch, nên khá là yên tâm về hắn.

Tuy Giang Dục luôn oán Cố Việt Trạch cướp vị trí bên cạnh sư phụ của y, nhưng cũng phải khâm phục trí nhớ của Cố Việt Trạch.

Vốn tưởng Cố Việt Trạch có lẽ sẽ từ chối, không ngờ lần này hắn lại khá sảng khoái đồng y.

Cuối cùng mọi người tiêu 60 tệ thuê hai chiếc xe đi tới mục đích.

Sau khi tới nơi, từ xa mọi người đã nhìn thấy một hàng toàn phụ nữ ở ngã tư.

Trên người mặc áo váy giao lãnh, thân trên là màu trắng, cổ áo có hoa văn đám mây màu lam, dưới thân là váy dài thắt eo màu xanh lơ, một cái đai lưng màu xanh biển quấn quanh vòng eo khiến eo của đối phương rất mảnh mai.

Tóc rối tung, đỉnh đầu có thắt bím, cài một bông hoa bằng nhung lam.

Mặt tròn tròn, kết hợp với cách ăn mặc như này thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.

Với cách ăn mặc của cô cùng với nội dung thẻ bài trong tay, lập tức khiến người ta biết cô là người phụ trách dẫn dắt bọn họ lần này, Điền Tư Hàm.

"Cô chính là người phụ trách Điền Tư Hàm?" Lý Hồng tiến lên chào hỏi.

"Đúng đúng đúng, cuối cùng các vị cũng tới." Điền Tư Hàm cao hứng chào hỏi với từng người một lần: "Đúng là đại minh tinh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đại minh tinh ngoài đời, các vị đều rất gầy rất cao rất đẹp trai xinh gái nha."

Thời Phi lễ phép nói: "Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi." Dù sao thời gian của bọn họ không dư dả cho lắm.

Điền Tư Hàm nói: "Đúng đúng, không sai, vậy chúng ta đi thôi, trên đường tôi sẽ giới thiệu cho các vị một chút về phòng làm việc của tôi."

Điền Tư Hàm thực sảng khoái nói: "Phòng làm việc này của tôi tên là 'Mộc Hề Các', bên trong chia thành bộ phận thiết kế, bộ phận quảng cáo, bộ phận sản xuất, bộ phận bán hàng, bộ phận hậu cần....chủ yêu chế tác Hán phục, sau đó bán cho người yêu thích Hán phục."

Dư Văn Văn khích lệ: "Oa, nghe thôi đã thấy phòng làm việc này rất lớn."

Mặt Điền Tư Hàm đỏ lên, nói: "Còn tạm, chủ yếu là tôi thích nó."

Thới Phi chú ý con đường này, đường được lát đá xanh, nhà ở hai bên trông có hơi giống những con đường hoài cổ thời cổ đại.

Tường trắng ngói đen, có vách tường còn vẽ tranh, đại khái là nghe nói có minh tinh muốn tới, có không ít cửa nhà đều mở ra, có người kích động chụp ảnh.

Thời Phi chú ý tới cửa nhà bọn họ, bên trên đều có ngạch cửa, đây đều là kiểu nhà được xây theo phong cách cổ điển, nhìn dáng vẻ những ngôi nhà này, không giống như những ngôi nhà ở hẻm Thập Bát lúc trước, có lẽ thật sự là nhà cũ.

Cậu nhìn Cố Việt Trạch ở bên cạnh cũng đang yên lặng quan sát, Thời Phi ghé sát vào thấp giọng nói: "Anh thấy sao?"

Cố Việt Trạch nói: "Lần này sợ là sẽ có khiêu chiến không nhỏ."

Thời Phi gật đầu cũng cho là như vậy.

Giang Dục đầu óc đơn thuần lại cảm thấy thực mới mẻ, nghe được hai người đối thoại hỏi: "Cái gì khiêu chiến không nhỏ?"

Thời Phi nói: "Lát nữa anh sẽ biết."

"Phía trước là tới rồi." Điền Tư Hàm vẻ mặt cao hứng dẫn mọi người tới nơi, mọi người nhìn thấy một ngôi nhà có dán số 18 đường Thang Dương trước cửa.

Nhìn ngôi nhà này, sao không giống với dự đoán cho lắm nhỉ.

Chẳng lẽ phòng làm việc không phải rất trang trọng sao? Nhìn căn nhà cổ xưa, đổ nát trước mắt này có vẻ không giống lắm.

Nếu những ngôi nhà trước đó là cấp B, thì căn nhà này chính là cấp F.

Cửa gỗ bị gió mưa ăn mòn thời gian dài, đã xuất hiện nhiều chỗ bị mối mọt, thậm chí dưới cửa còn bị thủng một lỗ rất lớn.

Mọi người vô cùng nghi hoặc, chỉ cần nằm sấp xuống đất là có thể nhìn thấy tình huống bên trong, trên cửa lớn treo một cái khóa sắt to.

"Các vị chờ một chút nhé, tôi mở cửa trước đã, hiện tại ăn trộm quá nhiều, tôi ra ngoài liền khóa lại." Điền Tư Hàm vừa lấy cái túi tiền nhỏ đeo trên eo lấy ra một cái chìa khóa vừa giải thích.

Tiếng kẽo kẹt khi đẩy cửa gỗ vang lên: "Nào nào nào, vào thôi, đừng khách khí nhé."

Từ cửa chính đi vào, đầu tiên là một không gian mở được lát thêm đá cuội, hai bên đặt hai chậu cây xanh, phía trước là đường, bên trên để một cái bàn vuông bày cam, táo, hạt dưa....còn có một lư hương nhỏ, đằng trước đặt một khung ảnh.

"Cái này là gì vậy?" Giang Dục chỉ vào bức ảnh hỏi, vừa có ảnh vừa có lư hương vừa có trái cây, không phải là thờ cúng đấy chứ.

"Cái này là ảnh của thần tượng của tôi, đẹp trai chứ." Vừa nói tới cái này, Điền Tư Hàm liền hưng phấn nói.

Khóe miệng Giang Dục hơi giật giật, là một người mặc áo hoodie màu đen ngồi trên sô pha, ngoài cái gáy ra thì không lộ ra cái gì, có thể nhìn ra đẹp trai hay không gì chứ?

Điền Tư Hàm lại ở nơi đó cao hứng giới thiệu: "Đây là thần tượng của tôi, anh ấy tên Ivey, chắc các vị cũng từng nghe nói đến rồi nhỉ, là nhà thiết kế Ivey của Lan Liên Phường, anh ấy là một nhà thiết kế thiên tài." Điền Tư Hàm nói đến thần tượng của mình, hai mắt tỏa sáng, cảm xúc vô cùng kích động: "Bốn năm trước nhà thiết kế Ivey ngang trời xuất thế, thiết kế hệ liệt quần áo đầu tiên liền được đăng trên tạp chí《 Y Mỹ 》....."

Bên dưới là rút gọn mười nghìn chữ ca ngợi Ivey của Điền Tư Hàm.

Loại vẻ mặt như này Thời Phi cũng gặp qua rất nhiều lần, chính là ở trên người những fan hâm mộ của mình.

Giới giải trí và giới thời trang có vách ngăn, có điều nhiều ít cũng có quan hệ, Lan Liên Phường là thương hiệu trang phục phát triển rất mạnh mấy năm gần đây. Quần áo mỗi mùa đều là niềm yêu thích của các quý bà và quý cô.

Trang phục của bọn họ đều có kiểu dáng mới mẻ độc đáo thời thượng, có vai trò dẫn đầu xu hướng thời trang.

Lan Liên Phường không chỉ thiết kế trang phục, nghe nói về sau còn nhúng tay vào giới Hán phục, vốn tưởng rằng đây là một hồi chê cười, kết quả người ta đã đưa ra ý tưởng thiết kế sáng tạo chinh phục giới Hán phục.

Đương nhiên những điều mà bọn họ biết về Hán phục cũng chỉ có bấy nhiêu.

Mà nghe nói nhà thiết kế Ivey là nhà thiết kế chính của Lan Liên Phường, từ lúc Lan Liên Phương bắt đầu xuất hiện chưa có ai biết đến bây giờ trở thành thương hiệu nổi tiếng, có thể nói Ivey là khai quốc công thần.

Đối mặt với một đống những lời tâng bốc của Điền Tư Hàm, Thời Phi sờ sờ mũi, có chút không biết nói gì mới được.

Dư Văn Văn hỏi: "Cô sùng bái thần tượng liền phải thờ cúng người ta?"

Điền Tư Hàm đầy tự nhiên nói: "Đúng vậy, đại thần Ivey có sức mạnh kỳ diệu, lúc trước tôi có mấy người chị em sau khi thờ anh ấy, việc làm ăn của cửa hàng Hán phục bọn họ liền càng ngày càng tốt."

Thời Phi: "......Kỳ thực không cần, anh ta không lợi hại như vậy."

Điền Tư Hàm: "Rất cần, cậu không hiểu, cậu không phải đại thần Ivey, không biết sự lợi hại của anh ấy."

Thời Phi: "......" Cậu muốn về nhà, không muốn ghi hình.

Sau đó Điền Tư Hàm dẫn mọi người đi quanh căn nhà cổ này, bên trong căn nhà có tổng cộng ba phòng.

Một phòng là phòng ngủ của Điền Tư Hàm, một phòng khác nhìn có vẻ là phòng làm việc, bên trong đặt một cái máy may, còn treo vài bộ Hán phục, một phòng cuối cùng xem như phòng chứa đồ linh tinh.

Đi hết một vòng, Giang Dục hỏi: "Không phải cố nói phòng làm việc có rất nhiều phòng ban sao? Những người khác đâu?"

Điền Tư Hàm vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt tự tin nói: "Tôi đây."

Đột nhiên Giang Dục có loại cảm giác không ổn: "Không phải cô muốn nói.....?"

Điền Tư Hàm cười lộ ra một hàm răng trắng nói: "Bởi vì văn phòng mới sáng lập không lâu, kinh tế eo hẹp, cho nên trước mắt chỉ có mình tôi vừa là nhà thiết kế, vừa quảng cáo kiêm luôn nhân viên bán hàng."

Giang Dục vỗ trán: "Cô đây chỉ sợ không phải kinh tế eo hẹp bình thường, còn eo hẹp hơn cả chúng tôi."

Lý Hồng nói: "Vốn đang trông cậy nhờ cô tiếp tế chúng tôi, cái này xem ra không có hi vọng rồi."

Nghèo càng thêm nghèo, chương trình đúng là đủ tàn nhẫn.

Thời Phi bất đắc dĩ nở nụ cười, vừa lúc đối diện với Cố Việt Trạch, trong mắt hai người đều có cảm giác 'quả nhiên là thế'.

Sự việc đã đến nước này, mọi người cũng chỉ có thể ăn cơm trưa trước sau đó lại tính tiếp.

Bởi vì kinh tế của Mộc Hề Các eo hẹp, Điền Tư Hàm chỉ có thể dẫn mấy ngôi sao lớn tới quận Sa ăn đồ ăn vặt.

Đây đại khái là lần đầu tiên mấy vị minh tinh bình dân như vậy nhỉ.

Kết quả khi bọn họ ăn cơm xong, có không ít fan vây kín tiệm cơm, may mà chương trình đã sớm suy xét tới việc này, mang theo vệ sĩ ngăn cản fan lại.

Nơi này đại khái ngoài Thời Phi ra, những người khác đều chưa ăn qua thứ này, bàn đầu còn lo ăn không quen, kết quả mấy người này cũng không có những tật xấu khó tính đó.

Đặc biệt là đồ tham ăn Dư Văn Văn, ăn rất là vui vẻ.

Ăn một bát hoành thánh, hai lồng sủi cảo hấp, ba cái đùi gà, Điền Tư Hàm nhìn mà ngây ngẩn cả người, mau chóng xoay người nhìn trộm tiền trong túi của mình một chút, không biết có đủ trả không nữa, hình như vượt dự chi rồi.

Mắt trông mong nhìn Dư Văn Văn, hỏi: "Không phải minh tinh các vị đều phải giữ dáng sao? Cô ăn nhiều như vậy được chứ?"

Dư Văn Văn nuốt đồ ăn trong miệng xuống nói: "Không sao, thể chất của tôi là ăn không béo."

Điền Tư Hàm phồng khuôn mặt tròn tròn lên nói: "Tôi quyết định bắt đầu ghét cô, bởi vì tôi uống nước lã cũng béo." Đối với thể chất này của mình, ghen tị hâm mộ nhất với kiểu người như Dư Văn Văn.

Khuôn mặt nhỏ kia tròn tròn phồng lên, cũng khá đáng yêu.

Mọi người không khỏi bật cười.

............

Ăn cơm xong, mọi người phải về nghe Điền Tư Hàm giảng bài, tìm hiểu văn họa và phân loại Hán phục.

Điền Tư Hàm thực nghiêm túc giới thiệu, phát tài liệu liên quan cho bọn họ nói: "Chủng loại Hán phục rất nhiều, trong đây là tư liệu và kiểu dáng Hán phục tôi phải chọn lọc cả đêm đấy, thời gian có hạn, những điều này không thể nói trong một sớm một chiều, lát nữa mọi người cứ xem xem mình thích phong cách nào, sau đó vẽ thiết kế ra."

"Còn phải thiết kế nữa á? Tôi không được, tôi vẽ tranh rất kém, không có thiên phú." Dư Văn Văn nhanh chóng lắc đầu.

"Trình độ của tôi chỉ ở mức mầm non." Giang Dục hiểu rất rõ trình độ vẽ tranh của bản thân.

Điền Tư Hàm tiếp tục nói: "Không biết vẽ tranh cũng không sao, có thể đi tới chỗ họa sĩ bên kia, nói yêu cầu của các vị ra để đối phương vẽ cho, nhưng như vậy sẽ nhiều thêm một chút tiền phí bản quyền cho bức vẽ."

Giang Dục hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Điền Tư Hàm nói: "Từ mấy trăm tới hơn một nghìn, bình thường thì phải coi năng lực của họa sĩ."

Dư Văn Văn kinh ngạc nói: "Mấy trăm đến hơn một nghìn, chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?" Bọn họ tổng cộng mới có 1.000 tệ, hết 60 tệ tiền thuê xe, một bản vẽ thiết kế liền tốn hơn 1.000, bọn họ có tận năm người đấy.

Huống hồ sau đó còn phải mua nguyên luyện may quần áo.

Cuối cùng mọi người cũng hiểu, lần này chương trình định chỉnh chết bọn họ.

Điền Tư Hàm nói: "Tôi vẽ tranh cũng không tốt mấy, trong số mọi người có ai giỏi vẽ tranh không? Như vậy chúng ta sẽ tiết kiệm được một chút phí thuê họa sĩ."

Lời này vừa nói ra, mấy người Lý Hồng Dư Văn Văn nhất trí nhìn về phía Thời Phi, ánh mắt phát sáng.

Giang Dục cũng hưng phấn nói: "Đúng vậy, chúng ta có gì mà phải lo chứ? Chúng ta có một họa sĩ hàng đầu ở đây."

Lý Hồng nói: "Xuýt nữa thì tôi quên mất, Thời Phi chịu trách nhiệm gian khổ vẽ thiết kế, chị giao cho cậu."

Thời Phi mím môi nói: "Thiết kế với vẽ tranh có chỗ khác nhau, vẽ tranh đẹp không nhất định sẽ biết vẽ thiết kế." Lại nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người nói: "Được rồi, cho dù em chắp vá có thể vẽ thiết kế, nhưng tiền vật liệu thì sao. Hơn 900 tệ căn bản không đủ dùng."

Cố Việt Trạch lúc này bình tĩnh mở miệng nói: "Tiền không thành vấn đề, để tôi giải quyết."

Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, anh giải quyết như thế nào?

Thời Phi rất yên tâm về Cố Việt Trạch, hắn đường đường chính chính là chủ tịch tập đoàn Cố thị, có lẽ trong thời gian ngắn kiếm tiền là điểm mạnh của anh ta, nói với mọi người: "Nếu Cố Việt Trạch đã nói để cho anh ấy giải quyết, tôi tin anh ấy có thể."

Cố Việt Trạch nghiêng đầu nhìn Thời Phi một cái, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại vui mừng kinh ngạc.

Cậu ấy tin tưởng mình như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play