Tác giả: Mặc Ngôn MộcEdit: BilunVương Bình Dương chọc chọc Đường Hướng Dương thấp giọng hỏi: "Ông cảm thấy Thời Phi có thể được thêm một cái 10 điểm tuyệt đối nữa không?"
Đường Hướng Dương nói: "Không rõ lắm, thi đấu mà thôi, đừng quá tích cực, tận lực là được rồi."
Vương Bình Dương nhấc bàn tay đang nắm ống quần của Đường Hướng Dương, trên đó đã có một dấu tay, lòng bàn tay thì ướt mồ hôi, bĩu môi nói: "Còn tưởng ông thật sự bình tĩnh chứ."
Đường Hướng Dương lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Mặc kệ thế nào, Thời Phi có thể lấy được 10 điểm từ tay của Burt và Dương Vĩ Đông, vậy danh tiếng Mr J của thằng bé lại lần nữa thổi quét toàn bộ giới họa sĩ."
Vương Bình Dương gật đầu, tuổi còn nhỏ đã có được tài nghệ như vậy, quan trọng là tính cách còn không kiêu ngạo bộp chộp, đúng là một đứa trẻ hiếm có.
Lúc này Johan - vị giám khảo cuối cùng cũng công bố điểm mình cho, 9.9 điểm.
Johan cầm micro trên bàn, nói bằng tiếng Anh: "Thời Phi, hôm nay bạn thật sự cho tôi một niềm vui bất ngờ rất lớn, tôi không ngờ bạn chẳng những am hiểu tranh sơn dầu, mà còn am hiểu cả quốc họa của đất nước các bạn. Cả đời tôi đều theo đuổi lĩnh vực hội họa, luôn chê thời gian của mình quá ngắn không đủ học tập, trên thế giới này còn có rất nhiều họa sĩ tài ba đáng để tôi học hỏi. Từ hôm nay trở đi danh sách họa sĩ mà tôi cần học hỏi lại nhiều thêm một người là bạn. Không cho bạn 10 điểm là do tôi không muốn thành tựu tác phẩm của bạn dừng bước tại đây, trừ của bạn 0.1 điểm là hi vọng bạn có không gian để phát triển nhiều hơn."
Thời Phi vô cùng khiêm tốn dùng tiếng Anh đáp lại: "Cảm ơn sự khẳng định của ngài, tôi sẽ làm theo lời chỉ dạy của ngài hôm nay, tiếp tục cố gắng."
Cư dân mạng kích động không thôi, đặc biệt là các Tiểu phi tượng, đám người lúc trước không coi trọng idol nhà mình, bây giờ cả đám Tiểu phi tượng đều dương mi thổ khí.
[Cứu với, anh trai cư nhiên thật sự bắt được điểm tuyệt đối, tôi mặc kệ thiếu 0.1, tôi vẫn coi là điểm tuyệt đối.]
[Phi ca sao anh lại ưu tú như vậy, là Tiểu phi tượng bọn em kéo chân sau của anh.]
[Lúc trước ai nói Phi ca của chúng ta không biết vẽ quốc họa, mau ra đây nhận cái tát.]
[Tôi nhớ còn có người nói nếu câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng thắng, sẽ livestream ăn tường, người đâu?]
[Tôi đi lật xem một chút, tôi đã chụp màn hình người anh em muốn ăn tường kia rồi, đừng tưởng trốn tránh là không có chuyện gì.]
[Gấp cái gì, Thời Phi vẽ cái gì còn chưa nhìn thấy đâu, ai biết có phải giám khảo thiên vị hay không.]
Đám người nghi ngờ giám khảo thiên vị, rất nhanh đã bị cư dân mạng chửi tới mức cha mẹ không nhận, với địa vị của mấy vị giám khảo này mà cần phải làm loại việc như vậy sao?
Huống chi cho dù thật sự có thiên vị, thì những giám khảo này cũng là do câu lạc bộ văn học Túy Giang mời tới, muốn thiên vị thì cũng là thiên vị bên đó.
Lúc này nhân viên công tác quay bức tranh của Thời Phi đối diện với mặt mọi người.
Thời Phi vẽ một bức tranh hồ nước mùa thu, nhìn chính diện, bên trái là một mảnh hồ nước, bên phải là hàng cây bạch quả rậm rạp.
Thời Phi sử dụng phương pháp vẽ mực màu khiến cảnh hồ mùa thu khá chân thực.
Caroll nhìn thấy bức tranh này, đầu tiên là không phục, dùng tiếng nước H không thành thạo của mình nói: "Tôi thừa nhận Thời Phi vẽ bức tranh này không tồi, nhưng tôi cảm thấy thầy Diệp Thanh Thành vẽ cũng không kém cậu ta, dựa vào đâu cậu ta có thể được 10 điểm?".
Ngôn Tình Cổ ĐạiCaroll từng học qua quốc họa, lúc trước cũng từng thi đấu với Thời Phi, trình độ cũng không kém, anh ta nghi ngờ kết quả này cũng có thể chấp nhận được.
Tiết Vi làm người phiên dịch tạm thời dịch lời nói của Caroll ra.
Johan vuốt bộ râu của cười nói: "Làm phiền nhân viên công tác đảo ngược bức tranh lại 180 độ."
Nhân viên công tác đảo ngược 180 độ, mọi người phát hiện, đây cư nhiên là một bức tranh hai mặt, bầu trời xanh mây trắng ban đầu biên thành một hồ nước xanh biếc, trên mặt nước còn điểm ánh sáng trắng.
Mà mặt hồ hơi tối ban đầu bây giờ trông giống như một mảnh mây đen cuồn cuộn.
Cây cối trên mặt đất sau khi bị đảo ngược, lại trở thành ảnh ngược trên mặt nước.
"Đây là bức tranh hai mặt của Mr J, kỹ thuật vẽ tranh hai mặt độc đáo của cậu ấy." Có người kinh diễm kêu lên, vốn tưởng rằng chỉ có thể dùng sơn dầu mới vẽ ra được hiệu quả như này, thật không ngờ màu mực vẽ cũng có thể vẽ ra hiệu quả như vậy.
Dương Vĩ Đông nói: "Caroll, anh có thể làm được như vậy sao?"
Caroll nghẹn đỏ bừng mặt, thấp giọng nói: "Không thể."
Đáy mắt Johan tỏa sáng, không ngăn được kích động nói: "Thời Phi tiên sinh vẽ không chỉ mỗi vậy, làm phiền lại quay 90 độ."
Nhân viên công tác lại lần nữa quay 90 độ, lúc này tranh của cậu dựng lên.
Ranh giới giữa mặt hồ nước và mặt đất trở thành thân cây cổ thụ, ảnh ngược của cây cối trên mặt hồ và cây cối trên mặt đất trở thành cành cây hai bên đại thụ.
[Đây đây đây là một cái cây? Trời ơi, dựng đứng bức tranh này lên cư nhiên là một cây đại thụ che trời.]
[Trời ơi, sao Thời Phi làm được vậy?]
[Cậu ta còn là người à? Một bức tranh nhìn ba hướng thành ba phong cảnh khác nhau, đầu cậu ta chứa cái gì vậy?]
[Họa thần ở trên cao, xin hãy phù hộ con năm sau thi đỗ khoa mỹ thuật.]
[Giống như trên......]
Johan nói: "Dựng thẳng lên nhìn, bức tranh này cũng không coi là quá hoàn mỹ, thậm chí cây đại thụ này có vẻ bình thường, nhưng mọi người đừng quên đây là Thời Phi tiên sinh chỉ dùng chưa tới hai tiếng vẽ ra."
Nếu cho cậu đủ thời gian cân nhắc tỉ lệ đường cong gì đó của bức tranh này, tin rằng bức tranh này sẽ còn xuất sắc hơn.
Mặc kệ thế nào chỉ bằng cái này Thời Phi đã có thể vượt qua đám người bọn họ.
Lúc này Diệp Thanh Thành vẫn luôn im lặng mở miệng, nói ra một loạt tiếng phổ thông tiêu chuẩn, không nghe ra khẩu âm của địa phương nào: "Tài nghệ vẽ tranh của Mr J đúng là siêu phàm, nhưng tranh mực màu là một loại tranh mới dần hình thành ở nước H dưới ảnh hưởng của hội họa phương Tây. Nguồn gốc là từ phương Tây bọn tôi, chiến thắng này của cậu cũng không vinh quang."
Ý tứ của Diệp Thanh Thành chính là mực màu là xuất phát từ hội họa phương Tây, cũng không thể coi hoàn toàn là quốc họa.
Thời Phi cong khóe miệng, đáp lại: "Diệp Thanh Thành tiền bối, hôm nay ngài dùng giấy để vẽ tranh sao?"
Diệp Thanh Thành: "Vậy thì sao?"
Thời Phi đáp lại: "Sao ông có thể sử dụng giấy để vẽ tranh chứ? Giấy là một trong bốn phát minh vĩ đại của nước H chúng tôi, sau đó truyền tới phương Tây các vị, nhưng bắt nguồn là ở nước H chúng tôi, điểm 9.8 này của ông lấy cũng không quá vinh quang."
Diệp Thanh Thành cả giận nói: "Cậu đây là cưỡng từ đoạt lý."
Thời Phi đáp lại nói: "Tôi dùng giấy, bút, mực mà nước H chúng tôi chế tạo ra để vẽ, sao lại thắng không vinh quang? Hay là nói Galen tiên sinh là người thua không dám nhận?"
Diệp Thanh Thành: "Ai nói tôi thua không dám nhận, khi tôi ra ngoài vẽ tranh, cậu....."
Nói được một nửa, Diệp Thanh Thành mới phản ứng lại, mình bị Thời Phi gài bẫy, thân thể cứng đờ, trên cổ nổi đầy gân xanh: "Cậu gài tôi nói."
Tận đến lúc này, mọi người mới nhận ra, vị học viên hắc mã thần bí vẫn luôn đeo khẩu trang của câu lạc bộ văn học Túy Giang là Galen Nahum đại danh đỉnh đỉnh.
Ông ta là sư phụ của Caroll Hermann, cũng là một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, danh tiếng không hề kém Dương Vĩ Đông.
Kỳ thực cho dù ông ta lấy thân phận học viên của câu lạc bộ văn học Túy Giang để tham gia thi đấu hội họa cũng không có gì, quy tắc thi đấu cũng không yêu cầu nhiều như vậy.
Nhưng ông ta lại muốn tham gia thi đấu đánh bại Thời Phi, lại có chút cố kỵ thân phận của mình, mới nghĩ ra cách này.
Tự mình ra trận vẽ tranh, cũng giống như nguyên nhân lúc trước Đường Hướng Dương không tiện ra tay, vô duyên vô cớ lấy danh tiếng của mình nâng thân phận của đối phương.
Hiện tại đột nhiên bị Thời Phi vạch trần thân phận, còn bị vạch trần trong tình huống thua trận, khó trách ông ta lại tức giận như vậy.
Nếu tin tức hôm nay nếu truyền ra ngoài, sẽ biến thành đường đường là họa sĩ nổi tiếng Galen Nahum chạy tới tham gia cuộc thi mà Dương Vĩ Đông, Burt bọn họ làm giám khảo, cuối cùng còn thua dưới tay một tên nhóc 18 tuổi, hai thầy trò cùng thua trên tay một người.
Về sau chỉ cần có người nhắc tới Mr J hoặc là Thời Phi, đều sẽ liên tưởng đến giây phút lịch sử ngày hôm nay.
[Như vậy cũng được? Thật quá mất mặc, che mặt cải trang chạy tới thi đấu với Phi ca.]
[Hai thầy trò nhà này đều là người tính cách bốc mùi vô liêm sỉ, quan trọng là thua còn không dám nhận.]
[Sợ cái gì, dù sao người mất mặt là bọn họ, Phi ca đã dạy bọn họ cách làm người.]
[Phi ca, không, về sau em sẽ gọi anh là ba, Thời Phi ba ba vạn tuế, ba quá tuyệt vời.]
[Anh ấy tới anh ấy tới, Thời Phi ba ba mang theo tranh hai mặt, không đúng là tranh ba mặt tới.]
[Thần tượng một người chồng xuất sắc như vậy, quá buồn, tình địch càng ngày càng nhiều.]
[Mị đột nhiên có chút lo lắng, thần tượng xuất sắc như vậy, hình như không lăn lộn giới giải trí đi về vẽ tranh cũng rất khả quan.]
[Lầu trên đừng làm bạn sợ, Phi ca sẽ không không lăn lộn được ở giới giải trí liền trở về vẽ tranh đấy chứ?]
[Vốn dĩ rất vui vì Phi ca thắng, các thí chủ vừa nói như vậy, bần tăng đột nhiên sợ hãi.]
Cuối cùng thêm vào 29.9 điểm của Thời Phi, câu lạc bộ văn học Nhàn Mông bằng số điểm áp đảo chiến thắng trận thi đấu này.
Người của câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng vui vẻ hoan hô, cao hứng xông lên vây quanh Thời Phi: "Thời Phi, cậu quá lợi hại, cậu quá tuyệt vời, sau này cậu chính là thần tượng của tôi."
Đường Hướng Dương vội vã đi lên đài: "Mấy đứa ranh con này, đừng va chạm vào bức tranh này." Mau chóng cất bức tranh của Thời Phi vừa vẽ đi cẩn thận.
Tâm trạng của câu lạc bộ văn học Túy Giang bên kia không tốt cho lắm, sắc mặt Tiết Vi cực kỳ khó coi, cuối cùng Galen còn tức giận trực tiếp bỏ đi.
Caroll nhìn Thời Phi được vây xung quanh, đáy mắt hiện lên nồng đậm oán hận.
Khi Ngô Tự Cường nhìn thấy kết quả này, cả người đều ngây ra như phỗng, kết cục này không đúng.
Tại sao lại như vậy?
Đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, Ngô Tự Cường nhanh chóng cầm đi động liên hệ với tài khoản marketing và thủy quân lúc trước thuê viết bài dìm Thời Phi, để bọn họ mau chóng dừng việc trong tay lại.
Mới một thời gian ngắn như vậy, chắc là bọn họ chưa hành động đâu nhỉ, còn kịp rút lui.
Nhưng bên kia lại trả lời: "Yên tâm đi, chúng tôi làm việc rất hiệu quả, tuyệt đối không hỏng việc, một giây trước khi anh gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa gửi bài đi rồi."
Ngô Tự Cường lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, di động trượt khỏi tay rơi xuống, ngã ngồi trên ghế.