Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng tránh phía sau tầng mây, thỉnh thoảng lộ ra một góc chiếu sáng thành phố.

Cố Việt Trạch trở lại khách sạn nghỉ ngơi đã là rạng sáng, kết thúc một ngày làm việc, trên mặt hơi có chút mệt mỏi, hơi vặn vặn cổ của mình một chút.

Cởi áo vest màu đen ra, tùy tay ném lên ghế sô pha màu xám.

Đối với hắn mà nói đã sớm quen với cường độ công việc mỗi ngày, trong cuộc đời của hắn ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc, tận đến hơn một năm trước nhìn thấy người nào đó.

Ban đầu từ tò mò dần dần chuyển biến thành tình yêu hiện tại.

Hôm nay làm việc có hơi muộn, theo tiến độ như vậy, hành trình 10 ngày có thể giảm xuống còn 7 ngày, còn vài ngày nữa là có thể trở về gặp người nào đó.

Rõ ràng mới tách ra hai ngày, lại cảm giác như nhiều năm không gặp.

Trước kia cảm thấy dùng câu 'Một ngày không gặp như cách ba thu', thậm chí là cơm không ngon ngủ không yên để hình dung những người đang yêu đương phải xa cách quá khoa trương, cảm xúc của một người sao có thể bị một người khác khống chế như vậy.

Điều này đối với lãnh đạo cao cấp của một công ty mà nói, là hành vi cực kỳ không không ngoan, thân là một chủ tịch tập đoàn, thứ cần làm là thời thời khắc khắc bảo trì đầu óc tỉnh táo, không cho bản thân mắc một chút sai lầm nào.

Từ sau khi gặp được Thời Phi, tất cả lý trí của hắn giống như không còn tồn tại.

Vì cậu đầu tư chương trình, vì cậu tham gia gameshow, vì cậu học cách theo đuổi một người như thế nào, vì cậu học cách là việc nhà như thế nào....

Ngay cả người nhà và bạn bè của hắn đều nói hắn hiện tại trở nên không giống bản thân.

Tất cả những việc này đều khiến hắn thích thú.

Lấy di động riêng ra, nhìn tin nhắn vẫn trống trơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Việt Trạch hơi trầm xuống.

Thời gian đã là rạng sáng ngày hôm sau, Cố Việt Trạch cầm di động mở Weibo, thuần thục đăng nhập vào siêu thoại của cái tên vô lương tâm nào đó không gọi điện cho hắn cả một ngày.

Thói quen này là bắt đầu từ lúc xem chương trình tìm kiếm tài năng, ban đầu cảm thấy phiền toái, một thương nhân như hắn chưa từng làm những việc lãng phí thời gian như này bao giờ, sau lại mỗi ngày đều làm làm dần dần trở thành thói quen.

Hiện tại Cố Việt Trạch còn có một nơi để đăng nhập nữa, đó chính là siêu thoại Cơ Bất Trạch Thời.

Dường như càng ngày hắn càng dành nhiều thời gian cho cái gọi là 'lãng phí' thì phải.

'Mọi người còn đợi gì nữa, tà giáo xuất hiện, mau đi hạ hot search.'

'Thời Phi chỉ có thể là của anh Cố, người khác đừng mong cướp được, những cái khác tất cả đều là tà giáo.'

'Hot search sắp vào top 20 rồi, càng nhiều người xem, thành viên tà giáo sẽ càng nhiều.'

'Chỉ có Cơ Bất Trạch Thời là thật, những cái khác tôi đều không chấp nhận.'

"Ai dám hủy 'CP Cơ Bất Trạch Thời' của ta, đừng trách tôi lấy meme gia truyền đập vào mặt nhà mấy người."

Tà giáo?

Cố Việt Trạch rời khỏi Siêu Thoại, vào bảng hot search, ngón tay lần lượt lướt xuống màn hình, hot search thứ 26 thình lình dòng chữ #Thẩm Thanh Nhiên Thời Phi#.

Click vào xem, bên trong có 7 bức ảnh và 2 ảnh động.

Thẩm Thanh Niên đứng dưới sân khấu với vẻ mặt lạnh lùng cao quý, Thời Phi đứng bên cạnh anh khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười như có như không, phía sau là một loạt ghế dựa màu đỏ.

Đều là người có giá trị sắc đẹp cao, đứng chung một chỗ đặc biệt bắt mắt cân xứng.

Đặc biệt là hai bức ảnh động cuối cùng kia, một tấm là Thời Phi đứng ở đó, Thẩm Thanh Nhiên đi về phía cậu.

Còn một bức là hai người bọn họ đối diện nhìn nhau.

Cố Việt Trạch click mở bình luận phía dưới xem.

'A a a a a tôi chết rồi tôi chết rồi tôi sắp thăng thiên tại chỗ.'

Hu hu hu hu hu trên thế giới này sao vẫn còn có hai người xứng đôi như vậy?'

'Đây là tình yêu thần thánh gì vậy, tôi khóa hai người bọn họ với nhau, nuốt chìa khóa.'

'Hình ảnh này quá đẹp, hai người bọn họ cũng quá đẹp đôi.'

'Hai người tuyệt phối, không cần nói gì nữa, tôi đi mang Cục dân chính tới đây.'

'Chị em tỉnh táo một chút, Cục dân chính không được, đặt hai vé máy bay đi nước M cho bọn họ trước đi.'

'Mọi người ngắm ánh mắt nhìn nhau này đi, là tình yêu, tôi tuyên bố bọn họ kết hôn ngay tại chỗ.'

'A a a a a a a tôi gặm được rồi.'

Nhìn mấy bình luận đó, tâm trạng Cố Việt Trạch trầm xuống một phần, vị chua trong lòng tăng lên hai phần.

Đương nhiên hắn biết những thứ này đều là giả, hắn cũng coi là một người bước nửa bước chân vào giới fan, đương nhiên biết đối với fan CP mà nói đây là chuyện gì.

Ở chung một khung hình chính là phát đường, đối diện chính là cùng giường.

Chẳng may chạm ngón tay fan đã nghĩ ra tên của con bọn họ là gì.

Lúc trước fan CP với Thời Phi chỉ có hắn, hoặc có thể nói những người khác không gây ra được sóng gió gì, trong mắt mọi người Cơ Bất Trạch Thời mới là chính thức.

Dựa vào cái đà phát triển này, chính là tiểu thiếp muốn thượng vị?

Cố Việt Trạch gọi điện thoại cho Trương Vụ, giọng nói khàn khàn: "Triệt tiêu hot search 'Thẩm Thanh Nhiên Thời Phi' trên Weibo đi, mặt khác báo cáo luôn siêu thoại 'Thịnh Thế Phỉ Nhiên'."

Tư bản vừa ra tay, hot search 'Thẩm Thanh Nhiên Thời Phi' cơ hồ chỉ có một kết cục biến mất ngay lập tức.

Siêu thoại thì không có cách, người khác không vi phạm quy định thì không báo cáo được, Cố Việt Trạch tức đến mất ngủ.

............

Hôm qua Giang Dục ngủ khá sớm, cho nên hoàn toàn bỏ lỡ tin tức hot search đêm qua.

Buổi sáng ngồi trên bàn cơm, vui vẻ ăn sáng, tâm trạng rất tốt.

Cái tên Thẩm Thanh Nhiên kia tuy có chút đáng ghét, lại suốt ngày tranh sủng với mình, nhưng có đôi khi anh ta cũng được việc.

Có anh ta ở đây, lúc này fan CP của sư phụ hẳn là có thể dễ dàng giải quyết.

Trong tay cầm một cái bánh quẩy bẻ ra một đoạn, ném vào bát sữa đậu nành nóng hầm hập, chờ ngâm mềm rồi lại gặp lên ăn.

Mỹ vị nhân gian ~

Khi Lăng Hạ tiến vào, liền nhìn thấy cách ăn không hề ưu nhã kia của Giang Dục.

Đầy bất đắc dĩ, chậc chậc chậc nói: "Cái tướng ăn này của cậu quả thực quá có lỗi với cái gương mặt này của cậu."

Lúc trước còn cảm thấy kỳ quái, mặt mũi Giang Dục cũng không hề kém Thẩm Thanh Nhiên, bọn họ là hai kiểu đẹp trai khác nhau, y và Thời Phi đều tham gia nhiều chương trình cùng nhau, vì sao trên mạng không ai xào CP của bọn họ?

Thẩm Thanh Nhiên người ta với Thời Phi cũng chỉ tung ra có mấy bức ảnh đứng chung một chỗ, liền trực tiếp lên hot search.

Rốt cuộc kém ở đâu, lúc này nhìn thấy cách ăn uống của Giang Dục thì liền rõ ràng.

"Chị Lăng, tới đây cùng ăn sáng nào, bánh quẩy này ăn rất ngon." Giang Dục tiếp đón Lăng Hạ tới cùng ăn, y quyết định vì bữa sáng này mà muốn tăng lương cho người giúp việc của mình.

"Nhìn cậu còn có tâm trạng ăn sáng, chắc là chưa nhìn thấy hot search đêm qua nhỉ." Lăng Hạ đặt túi lên bàn ăn, ngồi ở phía đối diện.

"Hot search gì? Lại có người bôi nhọ em?" Giang Dục không quan tâm mấy nói: "Bôi nhọ thì cứ bôi nhọ đi, những người đó cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi, không phải mấy scandal như cắn thuốc ngủ với fan, quyến rũ phụ nữ có chồng gì đó không có điểm mấu chốt về mặt đạo đức thì những cái khác bọn họ cũng không làm gì được tôi."

Nói rồi Giang Dục còn cầm thìa múc một thìa sữa đậu nành mặn lên uống.

Vừa nhấc đầu lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lăng Hạ, nuốt nước miếng hỏi: "Không thể nào, bọn họ thật bôi nhọ em cắn thuốc, ngủ với fan? Hay là nói em quyến rũ phụ nữ có chồng? Em không làm những việc đó, cái tên chó má nào đặt điều vu không cho em vậy?"

Lăng Hạ mở Weibo, trực tiếp ném điện thoại di động cho y, còn mình thì cầm một bát cháo lên ăn, nói: "Cậu tự xem đi."

Giang Dục bán tín bán nghi cầm lấy di động, liền nhìn thấy một tài khoản marketing đăng một tin tức mới.

Cho dù hot search bị hạ, thì cũng không đại biểu không có tin tức gì, tin tức gốc vẫn còn, chỉ là không thể lên hot search được càng nhiều người nhìn thấy mà thôi.

"Cái đệch, chuyện gì xảy ra vậy? CP Thịnh Thế Phỉ Nhiên là cái quỷ gì?" Giang Dục nhìn tiêu đề tài khoản marketing vừa đăng, nếu không phải sữa đậu nành đã nuốt vào bụng, vậy y sẽ phun ra.

Lại click mở những bức ảnh nhìn trái nhìn phải, lại click mở xem những bình luận đó, Giang Dục lập tức tức giận đến nỗi không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Ném thật mạnh cái thìa trong tay vào bát, ném trả điện thoại cho Lăng Hạ.

Lăng Hạ thấy xót cho cái điện thoại bị ném: "Cậu cẩn thận cho tôi một chút, di động của tôi vừa mới đổi ốp, đập hỏng thì đừng trách tôi trở mặt vô tình."

Đứng dậy đi lấy di động của mình, trực tiếp gọi điện thoại cho người nào đó, bên kia cơ hồ một giây liền tiếp, Giang Dục không nhịn được chửi ầm lên: "Thẩm Thanh Nhiên, đầu óc anh có hố phải không? Tôi bảo anh chăm sóc sư phụ một chút, đừng loạn tạo CP làm lợi cho người khác, tôi cmn không bảo anh cùng thầy tạo CP có được không?"

"Tôi......"

"Tôi cái gì mà tôi, anh đừng nói với tôi, anh không biết chuyện trên mạng. Vậy studio của các anh quá ăn hại rồi đấy. Tôi hỏi anh việc này là có ý gì? Việc này anh mà không giải quyết tử tế, tôi 'nei' chết anh." Giang Dục oanh tạc một trận, dù sao cứ chửi trước rồi tính sau.

"Giang Dục, không được vô lễ với sư huynh." Bên kia điện thoại, giọng nói quen thuộc vang lên.

Giang Dục hoảng sợ, lập tức cầm lấy di động nhìn thoáng qua 'tình địch Thẩm Thanh Nhiên', xác định mình không gọi nhầm, lại đưa điện thoại di động dán lên tai, hỏi: "Sư phụ?"

Thời Phi hỏi lại: "Cái giọng điệu không chắc chắn này của anh, chẳng lẽ anh còn bái sư phụ thứ hai nữa?"

Giang Dục nhanh chóng lắc đầu: "Không có, con chỉ không ngờ sư phụ lại ở chỗ Thẩm Thanh Nhiên bên kia."

Nghĩ tới đây, Giang Dục lập tức nhớ ra mục đích cuộc gọi này của mình là gì, mau chóng hỏi: "Đúng vậy, sư phụ sao thầy lại ở cùng với Thẩm Thanh Nhiên?"

Thời Phi: "Chúng tôi cùng nhau ăn cơm sáng."

"Vì sao hai người lại cùng nhau ăn sáng?" Giang Dục kinh ngạc buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau?"

Bên chỗ Thời Phi có tiếng đặt đũa xuống: "Giang Dục, sáng ngày ra anh gọi điện tới đây là muốn chết có phải không? Hay là định để tôi trục xuất anh khỏi sư môn?"

Giang Dục nhanh chóng nhận sai: "Con sai rồi, sư phụ, lúc trước con nói sai rồi."

Thời Phi: "Anh nói thẳng ra đi, có chuyện gì?"

Giang Dục nhanh chóng hỏi: "Sư phụ, thầy còn chưa biết tối qua thầy lên hot search sao?"

Thời Phi: "Tôi lên hot search rất lạ sao?" Không phải cậu cứ ba ngày thì lên hot search hai lần sao?

Giang Dục lại nói: "Không phải, là ảnh chụp chung của thầy và Thẩm Thanh Nhiên lên hot search, hiện tại fan CP của hai người đã xuất hiện rồi."

Điều này khiến Thời Phi có chút bất ngờ, cũng không để ý nhiều, các fan thích gặm CP, là điều bình thường trong giới fan.

"Loại chuyện này có gì kỳ quái sao? Anh mới lăn lộn giới giải trí ngày đầu tiên à? Từ trước tới nay, fan đều là kiểu cùng khung ảnh là phát đường, anh đại kinh tiểu quái như vậy làm cái gì, qua hai ngày nữa bọn họ sẽ đổi mục tiêu." Thời Phi nói xong lại nói với Giang Dục: "Còn nữa, Thanh Nhiên là sư huynh của anh, tôn trọng anh ta một chút."

Giang Dục: "Ò."

Thời Phi lại nói: "Tôi cảm thấy bài thi gửi cho anh lúc trước có hơi ít, sau này tôi lại gửi hai thùng cho anh."

"Đừng mà sư phụ, gần đây buổi tối còn đều mơ thấy một đống bài thi xung quanh, trốn ở đâu chúng nó cũng tìm ra con. Con không bị trầm cảm cũng sắp bị ép ra bệnh trầm cảm rồi." Giang Dục đau đớn kêu lên, cách di động đều có thể cảm nhận được vẻ thống khổ của y khi nói mấy câu này.

"Tiểu Giang à, anh mơ giấc mơ như vậy, chứng tỏ đáy lòng anh kháng cự việc làm bài thi như này. Anh đừng kháng cự nó, anh phải thoải mái tiếp nhận nó. Như vậy anh mới có thể hòa hợp thành một thể với nó." Thời Phi giống như người sư phụ già khuyên bảo trấn an y.

Giang Dục: "......" Thần cmn hòa hợp một thể? Hợp như nào?

Bị giáo huấn một trận, Giang Dục cúp máy, giáo huấn người không thành bị giáo huấn lại.

Bên này Lăng Hạ đang ăn sáng, chứng kiến toàn bộ quá trình, không hề có chút bất ngờ nào tiếp tục uống cháo.

Mấy lời mất não kia của y, bình thường.

.........

Thời Phi đưa điện thoại di động cho Thẩm Thanh Nhiên.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn cậu một cái sau đó nói: "Sư phụ, chuyện hot search cũng là về sau con mới biết được."

Ngày hôm qua trở về quá muộn, Thẩm Thanh Nhiên cũng không lên Weibo, vẫn là buổi sáng xem tin nhắn người đại diện gửi tới mới biết được chuyện này.

Thời Phi không thèm để ý nói: "Loại chuyện này qua hai ngày là sẽ hạ nhiệt thôi, không cần để ý."

Hiện tại giới giải trí xào CP đều trở thành thủ đoạn quảng bá tốt nhất hay dùng, chỉ cần hai người bọn họ không xuất hiện chung cùng một khung hình nữa, độ nhiệt tình của fan rất nhanh sẽ giảm.

Sau khi vui vẻ ăn xong bữa sáng, Thời Phi cứ cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó.

Qua hồi lâu mới nhớ ra.

Đúng rồi, Cố Việt Trạch.

Tối hôm qua hot search lên lại xuống, không phải Giang Dục cũng không phải Thẩm Thanh Nhiên làm, Tống Nhất Nguyên nghèo như vậy làm gì có tiền triệt tiêu hot search.

Chỉ có Cố lão gia.

Bản thân thật ra cũng không thèm quan tâm bị cư dân mạng tạo CP, Cố lão gia bên kia có lẽ lại ghen tị.

Mau chóng vào phòng lấy điện thoại gọi cho Cố Việt Trạch.

Qua bốn năm hồi chuông bên kia mới nhận máy, Thời Phi liền biết, chắc chắn Cố lão gia đang ghen tị.

Điện thoại kết nối, giọng nói suy yếu của Thời Phi vang lên: "Cố lão gia, em đau đầu quá."

Bên kia vang lên hai tiếng, có vẻ là tiếng cầm di động lên: "Sao lại thế này? Sao lại đau đầu, có phải bị cảm không?"

Thời Phi nói: "Em cảm thấy chắc là mình bị bệnh rồi."

Cố Việt Trạch: "Vậy em tìm bác sĩ khám chưa?"

Thời Phi: "Đây là một loại bệnh nan y, bác sĩ không chữa khỏi được."

Cố Việt Trạch: "Em ở khách sạn nào? Bây giờ tôi liền tới, mang em ra nước ngoài gặp bác sĩ khám."

Thời Phi: "Vô dụng, nhưng thật ra em biết được một loại thuốc có thể chữa bệnh của em, trị ngọn không trị gốc."

Bên kia truyền đến tiếng mặc quần áo: "Thuốc gì? Tôi đi lấy cho em."

Thời Phi: "Anh đấy. Anh chính là thuốc của em. Bởi vì em bị bệnh tương tư, em nhớ anh."

Di động bên kia yên lặng một chút, cuối cùng hóa thành một tiếng bất đắc dĩ: "Thời Phi."

Giọng điệu không nghiêm túc nhưng lại lộ ra bất đắc dĩ và cưng chiều. Cố Việt Trạch cảm thán bản thân đúng là trúng độc của Thời Phi, một lời nói dối nông cạn như vậy mà ban đầu cũng không phát hiện ra.

"Thưa." Thời Phi giống như bị quan quân gọi trả lời, nói: "Số 201314, báo cáo trưởng quan, chuyện hot search tối qua, tôi hoàn toàn không biết, xin trưởng quan nhìn rõ mọi việc."

Cố Việt Trạch: "Tôi biết."

Hắn đương nhiên tin Thời Phi, chỉ là cảm xúc ghen tị khó có thể khống chế mà thôi.

Thời Phi: "Vậy anh không tức giận?"

Cố Việt Trạch: "Tôi không tức giận."

Thời Phi hơi nhướng lông mày: "Không tức giận vậy anh liền hôn em một chút."

Cố Việt Trạch: "......"

Thời Phi cười nói: "Không biết à? Vậy em làm mẫu cho anh một cái, moa."

Một tiếng hôn lớn vang lên rõ ràng truyền tới tai Cố Việt Trạch, sau đó truyền tới tận đáy lòng hắn.

Trái tim giống như bị người đụng một cái, có lông chim ở bên trên nhẹ nhàng rơi xuống, ngứa. Tiếng tim đập đang dần dần nhanh lên.

"Em hôn rồi, đến lượt anh." Giọng nói nũng nịu của Thời Phi lại vang lên, đại khái là qua hồi lâu không nhận được trả lời, không phục nói: "Không phải anh định chơi xấu đấy chứ."

"Tôi đang làm việc." Giọng nói Cố Việt Trạch đè thấp vài phần.

"Làm việc thì sao? Vừa lúc tuyên thệ chủ quyền, tránh cho anh bị hồ ly tinh mê hoặc. Mau moa moa." Nói xong Thời Phi lại ném hai cái hôn qua, trêu chọc người hoàn toàn không nương tay.

"Chăm sóc tốt bản thân, không được quá thân cận với người khác, chờ tôi trở lại." Nói xong Cố Việt Trạch bên kia cúp máy.

Thời Phi còn cảm thấy hơi bất ngờ, Cố lão gia cư nhiên cúp máy trước cậu, thật là lần đầu tiên nha.

Ngày thường nhìn cũng rất lang sói, sao bảo hắn hôn qua điện thoại một tí mà lại thẹn thùng rồi.

Thời Phi dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của người nào đó, nhưng trong lòng lại rối rắm, lỗ tai đỏ bừng.

Lúc này có một tin nhắn WeChat trên di động gửi tới, là Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch:【(hôn hôn.jpg).】

Nhìn meme hôn hôn kia, đáy lòng Thời Phi vui vẻ như được rót mật.

Đúng là một cái tên muộn tao, nhưng sao cậu lại thích như vậy nhỉ, cảm thấy như vậy thật đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play